Phó Quan trở lại Văn gia đã sắp hai giờ chiều, mới vừa vào cửa đã thấy Thẩm Thu vội đi tới, trên mặt mang theo lo lắng.
"Phó tiên sinh, cậu mau đi lên xem thử chút đi, nếu Tây Tây vẫn không chịu mở cửa thì chỉ có thể tìm người phá khóa thôi, cửa phòng của nó không mở bằng chìa khóa được, ai, phải làm sao bây giờ, nó chưa bao giờ như vậy hết, có khi nào có chuyện bất trắc.....".
"Sẽ không" Phó Quan cũng đang vô cùng lo lắng, không đợi Thẩm Thu nói xong lập tức lên lầu.
Vừa chạy lên lầu Phó Quan vừa cảm thấy hối hận không thôi, biết rõ người bệnh BPD sẽ sợ hãi chờ đợi, sợ sệt người bên cạnh biến mất, vậy mà anh lại....
Nhưng bây giờ có nói những thứ này cũng vô dụng, bất luận phải dùng biện pháp gì anh cũng phải đem người trấn an lại trước đã.
Anh mang theo hơi thở phập phồng đứng trước cửa phòng Văn Lãng Tây, tận lực điều chỉnh tốt giọng điệu, đối diện với khe cửa ôn nhu nói:" Lãng Tây, cậu có ở bên trong không? Có thì hô một tiếng, đi ra chúng ta cùng xuống ăn cơm".
Lỗ tai kề sát khe cửa, Phó Quan lắng nghe âm thanh bên trong.
Đáng tiếc không có bất cứ động tĩnh nào.
Phó Quan càng ngày càng sốt ruột, túm lấy mái tóc dài tán loạn một bên do vừa mới vận động dữ dội, tim đập càng lúc càng nhanh, anh bắt đầu thấy sợ hãi.
Sợ Văn Lãng Tây xảy ra chuyện.
Đều tại mình!
Đều tại mình!
Đều tại mình!
Hít sâu một hơi, đè xuống nội tâm khủng hoảng, tiếp tục dịu dàng nói:" Mở cửa một chút được không? Tôi muốn vào gặp cậu".
Như trước vẫn không có ai trả lời.
"Có trách tôi trước khi đi không nói một tiếng với cậu không? Đều tại tôi không đúng, lần sau đi đâu tôi nhất định sẽ nói với cậu được không? Ra gặp tôi một chút được không?".
Tay Phó Quan nắm lấy chốt cửa run lên, hô hấp càng ngày càng nặng, chờ tới khi lại tiếp tục lên tiếng thì giọng điệu cũng bắt đầu không khống chế được mà trở nên run rẩy.
"Lãng Tây! cậu ở trong đó đang làm gì vậy, trả lời tôi một tiếng đi, được không?".
"Cậu chỉ cần trả lời một tiếng thôi, chỉ một tiếng thôi tôi sẽ lập tức xuống dưới làm cơm cho hai chúng ta được không? Đợi một chút làm xong tụi mình sẽ cùng nhau ăn cơm, được không....?".
Ngoài cửa là khủng hoảng, bên trong là tĩnh lặng bao trùm.
Một cánh cửa tách rời hai con người ngày xưa thân thiết.
Nội tâm Phó Quan càng ngày càng tuyệt vọng, chỉ trong một phút chốc sắc mặt đã trắng bệch, đôi môi đỏ như cánh hoa ngày xưa đã không còn một chút huyết sắc nào, nếu nhìn kỹ còn thấy mang theo sự run rẩy nhỏ bé.
Anh cố gắng thử thêm một lần cuối cùng, nếu vẫn không có động tĩnh gì cũng chỉ có thể gọi người tới.
Bàn tay khớp xương rõ ràng ở trên cửa thử dùng sức mà gõ hai cái, không còn cẩn thận từng li từng tí như vừa nãy, trong thanh âm mang theo cảm xúc cường liệt:" Văn Lãng Tây, để tôi vào đi, tôi.....".
Còn chưa dứt lời, cánh cửa màu đen đang đóng chặt trước mặt đột nhiên bị người từ bên trong mở ra.
Là Văn Lãng Tây.
Người này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Phó Quan vẫn giống như mọi ngày, mớ tóc hai bên cắt sát dọc theo thái dương càng làm cho cả khuôn mặt trở nên sống động hơn, đôi con ngươi đen sâu, thâm trầm, quần áo chỉnh tề, căn bản không có tí gì là giống một người tự nhốt mình trong phòng hai tiếng đồng hồ không nói tiếng nào.
Nhưng lại cùng mọi ngày bất đồng, ánh mắt nhìn Phó Quan không còn ôn nhu quyến luyến, có cũng chỉ là sự xa lánh cùng chán ghét.
Phó Quan bị ánh mắt tràn ngập địch ý này đâm tới.
Còn chưa kịp lên tiếng, âm thanh trầm thấp, hờ hững của đối phương đã truyền đến lỗ tai Phó Quan.
"Phó Quan, anh đứng đây làm gì?".
Phó Quan yên lặng nhìn Văn Lãng Tây không nói được lời nào.
Thấy anh không nói tiếng nào, Văn Lãng Tây hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Phó Quan không hề che giấu sự phiền chán.
"Nếu như không có chuyện gì thì đừng đứng đây nữa, ừm, vẫn nên là dọn đi đi, không cần ở lại căn nhà này nữa, người như anh không xứng xuất hiện trước mặt tôi".
Phó Quan cố khắc chế nội tâm khó chịu, anh không ngờ thái độ của Văn Lãng Tây chuyển biến nhanh như vậy.
Tuy rằng từ đầu cũng đã sớm dự liệu được, chỉ là không ngờ nó sẽ xảy ra ở tình cảnh như này.
Thời khắc này anh rốt cuộc cũng lĩnh hội được vì sao người bệnh BPD có thể khiến cho người chăm sóc họ thống khổ.
Không ai có thể thừa nhận nổi cảm xúc biến hóa một cách cực đoan như vậy, ngày hôm qua vẫn còn là tri kỷ thân thiết trong mắt hắn, hôm nay lại không khác gì yêu ma quỷ quái.
Tuy rằng trong đầu vẫn có một âm thanh liên tục an ủi anh, chớ để trong lòng, chuyện này rất bình thường, qua vài ngày là ổn rồi.
Nhưng vẫn thực khó chịu, tim như bị một tảng đá lớn đè lên, khó mà hít thở, đau xót cực kì.
Anh là đang tự trách mình, nếu anh cẩn thận để tâm hơn một chút thì sẽ không trở về muộn, sẽ không kí©h thí©ɧ ra tâm tình trong lòng Lãng Tây.
Tuy rằng việc này đặt ở trên người người khác chỉ là vấn đề nhỏ không đáng kể, thậm chí cũng sẽ không để trong lòng, nhưng đối với người mắc chứng BPD mà nói, đây chính là khởi nguồn của sợ hãi, là tuyệt vọng, là phẫn nộ.
Loại tâm tình này không thể chỉ dùng một câu "cần thiết hay không cần thiết" để lý giải, nó như một lưỡi dao vô cùng sắc bén tàn nhẫn mà cứa vào tim của họ.
Bọn họ sẽ bắt đầu trào phúng, bắt đầu coi thường, bắt đầu chán ghét người đã vứt bỏ mình, dùng điều này để tự an ủi trong lòng, người này cũng không phải hoàn mỹ không tỳ vết, cũng không phải thần linh trên trời, cũng không phải thật tâm thích mình.
Phó Quan hiện tại trong mắt Văn Lãng Tây chính là đã trở thành người như vậy.
Hiện tại Phó Quan đặc biệt vui mừng vì chính mình đối với người bệnh BPD hiểu biết khá rõ, nếu không trong lòng nhất định sẽ vì vậy mà vô cùng đau buồn.
Mấy ngày nay ở chung đã khiến Phó Quan hiểu được Văn Lãng Tây là một người nhạy cảm, khuyết thiếu cảm giác tồn tại, thiếu tình thương, người này nội tâm mềm mại, nhẵn nhụi, đối với mình không giữ lại một chút gì, toàn tâm toàn ý.
Mà hiện tại Văn Lãng Tây cả người mang theo gai góc, trong mắt tràn ngập ác cảm, anh có thể tinh tường cảm nhận được hắn cũng không muốn như vậy, hắn khát vọng muốn nhìn thấy anh, khao khát chạm vào anh, nhưng hắn hiện tại không làm được, hắn chỉ có thể để cảm xúc tội ác kia chi phối bản thân.
Phó Quan nhìn người trước mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn mình không hề tức giận, cũng không phẫn nộ.
Chỉ có đau lòng.
Anh không cách nào chịu được người này bị chứng BPD khống chế, dẫn dắt, không cách nào chịu được người này bị gông xiềng trói buộc, không cách nào chịu được người này cả ngày sống trong kinh hoảng cùng tuyệt vọng.
Anh muốn kéo hắn ra ngoài, giúp hắn thoát khỏi cái l*иg sắt BPD này.
Anh muốn cho hắn tự do, làm cho hắn không tiếp tục bị cảm xúc hư ảo khống chế.
Anh muốn cho hắn biết yêu cùng được yêu.
Anh muốn cứu hắn ra khỏi vũng lầy này.
Muốn cho Văn Lãng Tây có thể phô bày ra vẻ đẹp tinh khiết nhất.
Nói là lương tâm thầy thuốc cũng được, nói là lòng cảm thông cũng được, anh hiện tại chỉ muốn kéo lấy Văn Lãng Tây, nhất quyết không thể để hắn lại tiếp tục rơi vào vực sâu tăm tối không đáy kia.
"Đứng lì trước mặt tôi làm gì? Nước mắt trong mắt anh là có ý gì? Tội nghiệp sao? Hay thương cảm? Ngưng làm bộ làm tịch đi!".
Văn Lãng Tây càng nói càng kích động:" Đừng cho là tôi không biết, anh cũng đâu muốn dính dáng gì tới tôi, anh chưa từng thật tâm thật lòng muốn ôm tôi. Tất cả tôi đều biết, cho nên hiện tại cũng không cần bày ra cái biểu tình Chúa cứu thế như vậy. Rất buồn nôn! Hiểu không?".
Phó Quan nhìn Văn Lãng Tây dùng ánh mắt khinh thường buông lời châm chọc mình cũng không lên tiếng phản bác, chỉ nhìn cậu thật sâu, đôi mắt sau khung kính màu bạc có chút ướŧ áŧ.
Thấy Phó Quan một câu cũng không nói, l*иg ngực Văn Lãng Tây từ từ trở nên phập phồng kịch liệt, nắm chặt nắm đấm mạnh mẽ đập thẳng lên cánh cửa gỗ, quát:" Anh bị câm à! Tôi bảo anh lăn không nghe thấy sao! Hư tình giả ý mà bày đặt ở đây làm bộ thâm tình cái gì! Anh nghĩ tôi vẫn sẽ giữ anh ở lại sao! Mục đích anh đến đây không phải là muốn quan sát tôi sao! Không phải là muốn nhìn một chút xem người điên sinh hoạt như thế nào sao! Bây giờ anh thấy chưa? Thấy rồi thì lập tức lăn! Đừng tiếp tục đến làm chướng mắt tôi! Tôi hiện tại đặc biệt không muốn thấy nhất chính là cái bộ dạng này của anh! Muốn đi thì dứt khoát làm liền đi, tới tới lui lui dây dưa ở đây làm cái gì? Đùa bỡn tôi sao?".
Phó Quan thấy mình khó có thể hô hấp nổi, âm thanh run rẩy:" Tôi không có, không có cảm thấy cậu là người điên, không có đùa bỡn cậu, tôi đều không có.....".
Nhìn bộ dạng đáng thương này của Phó Quan không giống ngày xưa thanh lãnh, Văn Lãng Tây càng phẫn nộ:" Khỏi phải giả bộ! Nghe không vậy! Không cần giả bộ! Cút ra ngoài! Mang theo đồ của.....".
"Tây Tây, Tây Tây, làm sao vậy, sao lại như vậy với Phó tiên sinh, cậu ấy..." Thẩm Thu ở bên cạnh đã lâu vội lên tiếng.
Nghe vậy, Văn Lãng Tây đỏ mắt nhìn về phía Thẩm Thu đi tới, lại nhìn Phó Quan đầy mặt tái nhợt ở đối diện, miệng nhếch lên một tia băng lãnh, trầm thấp nói:" Cá mè một lứa!".
Nói xong liền đóng sầm cửa lại, nhốt Phó Quan cùng Thẩm Thu bên ngoài.
Thẩm Thu hơi thở hổn hển đi tới trước mặt Phó Quan:" Tây Tây bị sao vậy, sao đột nhiên lại nổi giận, nó không phải rất thích cậu sao? Dì cho là nó sẽ đối với cậu rất tốt, không nghĩ tới....".
"Dì a, con không sao, Lãng Tây là do trong thời gian ngắn không tiếp thu được, đừng trách cậu ấy, sau này cũng đừng".
Thẩm Thu thở dài một hơi:" Được, đứa nhỏ này thực sự là quá dễ nổi giận, giận lên ai cũng không nghe, dì thực sự là cả ngày lo lắng không thôi, chỉ sợ nó đột nhiên không cao hứng, aiiii, mệt mỏi quá.....".
Phó Quan nhìn biểu tình buồn rười rượi của Thẩm Thu thật sâu, một lúc lâu mới nói:" dì Thẩm, khoảng thời gian này dì cứ về nhà trước đi, con biết làm cơm, có thể chăm sóc tốt cho Lãng Tây, hơn nữa con cũng biết tiếp theo nên làm sao cùng cậu ấy câu thông".
Thẩm Thu trợn to hai mắt, lớn tiếng nói:" Như vậy sao được? Một mình cậu làm sao có thể ứng phó được với Tây Tây, nó....".
Nghe vậy, Phó Quan lập tức làm động tác đừng lên tiếng, nhìn cánh cửa một cái lại nhìn Thẩm Thu liền dẫn bà đi xuống lầu.
"Yên tâm đi, con có thể, đây là chuyên ngành đào tạo của con, con sẽ nói lại với chú Văn, coi như là cho dì nghỉ phép một khoảng thời gian, được không? Huống hồ, ba con ba ngày sau sẽ tới, dì không cần lo lắng".
Thẩm Thu không phản đối nữa, gật gật đầu:" Vậy cũng được, dì không quấy rầy mọi người trị liệu cho Tây Tây nữa, ai, hy vọng nó có thể nhanh chóng tốt lên, một đứa trẻ đẹp trai như vậy, nhưng đáng tiếc a...".
Phó Quan không nói nữa, một phương thức chăm sóc sai lầm cho dù tình cảm có thật đến đâu thì đối với người bệnh cũng không có tác dụng gì.
Cái này như khi ở trong sa mạc nóng bức khô ráo, một người sắp chết vì thiếu nước hỏi xin bạn một chén nước, bạn lại cười nói với họ nước không đủ rồi bù cho họ lương khô.
Tự cho là có ý tốt nhưng lại hại người.
Phó Quan ổn định xong tâm tình, đi xuống nhà bếp chuẩn bị làm bữa trưa ngon nhất cho Văn Lãng Tây.
Trước đây anh chỉ làm bữa sáng, Văn Lãng Tây rất thích ăn, chỉ hy vọng bữa trưa này hắn cũng sẽ thích.
Về phần thái độ ác liệt kia, anh hoàn toàn không để trong lòng, bởi vì anh biết đây không phải ý muốn thật sự của Văn Lãng Tây.
Phó Quan đã nghĩ xong, đợi chút nữa đem cơm nước bưng qua ăn cùng người kia.
Nếu như không mở cửa vậy anh sẽ nghĩ biện pháp khác để vào.
Nói chung, anh hôm nay không vào không được!