Không để Phó Quan nói câu nào, Văn Lãng Tây cấp tốc lấy mắt kính Phó Quan xuống, khát khao khó nhịn mà hôn lên đôi môi Phó Quan, đem người gặm cắn, đồng thời dùng đầu gối tách hai chân Phó Quan ra, cả người chen vào giữa hai chân Phó Quan, đôi tay làm loạn len lỏi vào bên trong quần áo đơn bạc của Phó Quan lần mò.
Lòng bàn tay ấm áp dày rộng trước tiên lướt qua eo Phó Quan, một tay giữ chặt vòng eo nhỏ hẹp của Phó Quan, một tay sấn tới hai điểm đỏ hồng trước ngực Phó Quan.
Vừa chạm đến, thân thể Phó Quan bên dưới chợt run rẩy, đôi môi đang bị Văn Lãng Tây ngậm chặt liếʍ mυ"ŧ, nên Phó Quan chỉ có thể dùng giọng mũi phát ra một trận âm thanh khó nhịn.
Văn Lãng Tây thô bạo bóp chặt hai điểm trước ngực Phó Quan, nhào nặn hai điểm từ hồng nhạt chuyển sang đỏ sậm, từ mềm nhuyễn trở nên cứng lại như hạt đậu ngọt.
Tuy đậu ngọt thoạt nhìn rất thơm ngon, nhưng Văn Lãng Tây vẫn lưu luyến trên bờ môi Phó Quan, vừa hút vừa cắn vừa liếʍ, như thể đây là thứ ngon nhất trên đời.
Hai người gắn bó như môi với răng, vuốt ve lẫn nhau, đầu lưỡi Văn Lãng Tây trong miệng Phó Quan không thèm tiết chế mạnh mẽ càn quét, không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào, hôn đến mức động tình, Văn Lãng Tây còn có thể hút lấy đầu lưỡi Phó Quan ngậm trong miệng như uống sữa nhẹ nhàng bú ʍúŧ.
Hôn môi mò ngực còn chưa biết thế nào là đủ, bàn tay Văn Lãng Tây ôm eo Phó Quan dần hướng xuống phía dưới, nước chảy mây trôi luồn vào bên trong, dùng ngón trỏ móc lấy qυầи ɭóŧ, cực kỳ làm càn mà một phát bắt lấy cánh mông non mềm của Phó Quan, mạnh mẽ xoa nắn.
Phó Quan bị động tác này dọa sợ, lập tức nghiêng đầu đem bờ môi sưng tấy của mình trốn thoát khỏi Văn Lãng Tây, tranh thủ nói:"Lãng Tây! Làm gì vậy?".
Văn Lãng Tây mắt điếc tai ngơ, thấy người này nghiêng đầu đi liền hôn lên thái dương, gò má, vành tai anh.
Bên trong nhận thức của Văn Lãng Tây, thân thể Phó Quan bất kỳ chỗ nào cũng có thể hôn.
Trên miệng còn chơi đùa lưu manh như vậy nói gì tới bàn tay đang làm loạn trong qυầи ɭóŧ Phó Quan, một cái mông còn chưa đủ để hắn nắn, đem cả hai cái đồng thời xoa nắn, bên này nhào một cái, bên kia bóp một chút, không dễ dàng thỏa mãn mà dày vò.
Bờ môi Phó Quan tuy tạm thời lấy lại tự do nhưng anh cũng không nói nên được lời nào, vất vả cắn chặt hàm răng, âm thanh vụn vỡ đè nén nơi cổ họng.
Phó Quan hiện tại chỉ muốn đẩy Văn Lãng Tây ra, bởi vì anh hoàn toàn chưa chuẩn bị xong. Chuyện làʍ t̠ìиɦ này vốn là ngươi tình ta nguyện nhưng Phó Quan lúc này không quá tình nguyện.
Anh yêu Văn Lãng Tây nhưng cũng chỉ mới vừa xác nhận không lâu, hơn nữa bên trong anh vốn là một người cực kỳ bảo thủ, thậm chí còn ảo tưởng phơi bày trước mặt người yêu trong đêm tân hôn, cảm thấy như vậy mới lãng mạn, đặc biệt phiến tình.
Anh nguyện ý cùng Văn Lãng Tây làʍ t̠ìиɦ nhưng không phải là bây giờ.
Nhưng trước mắt, anh sợ Văn Lãng Tây sẽ trực tiếp ở đây liều mạng mà làm.
Mà anh có đập vai Văn Lãng Tây như nào hắn cũng như không cảm nhận được, mặc cho anh đẩy tới đẩy lui cũng không lay động nửa phần.
Ngay lúc Phó Quan đang tìm cách ngăn cản sự tình tiếp tục phát sinh thì xuất hiện biến chuyển, anh cảm thấy nơi tư mật nhất của mình bị nhét vào một ngón tay.
Thời khắc này, Phó Quan triệt để hoảng loạn.
Kỳ thực, Văn Lãng Tây vốn cũng không muốn ở chỗ này chọc ngoáy thô bạo mà đè người ra làm, nhưng hắn lại không hiểu vì sao xoa nắn một chút liền không tự chủ được tâm tư rục rịch, ma xui quỷ khiến mà đem ngón tay mình tìm đến cửa động hậu huyệt Phó Quan, nơi chưa từng có ai chạm đến kia vói vào.
Vừa chạm đến còn chưa kịp thâm nhập sâu hơn một đạo âm thanh trầm thấp lạnh nhạt truyền vào tai hắn.
"Lãng Tây! Dừng lại"
Âm thanh nhẹ nhàng này so với đập tới đập lui vừa nãy hữu hiệu hơn nhiều, Văn Lãng Tây lập tức ngừng lại hành động chuẩn bị thăm dò bên trong Phó Quan, đem đầu mình đang đặt nơi cần cổ Phó Quan ngẩng lên, ánh mắt dần dần tỉnh táo.
"Xuống khỏi người anh!"
Từ những lời này Văn Lãng Tây cảm nhận được Phó Quan không tình nguyện, cau chặt mày, không nghe theo, khàn giọng hỏi:"Làm sao vậy?"
Phó Quan quay đầu, nhìn về phía con ngươi vẫn nhuộn màu tìиɧ ɖu͙© của Văn Lãng Tây, đáy lòng thở dài, nhẹ giọng nói:"Anh đột nhiên cảm thấy, suy nghĩ của chúng ta....tựa hồ không giống nhau lắm".
"Suy nghĩ gì?"
"Hiện tại anh vẫn....chưa muốn cái kia"
"Cái nào?"
Khóe miệng Phó Quan giật giật, nửa ngày mới nói:"...Không muốn làm"
Nghe vậy, tìиɧ ɖu͙© nóng cháy trong mắt Văn Lãng Tây bị lạnh lùng bao phủ, nhìn chăm chú vào mắt Phó Quan, gằn từng chữ một:"Không muốn cùng em làm?".
Đọc hiểu thần sắc trên mặt người này, Phó Quan nhất thời có chút đau đầu, nhưng vẫn tận lực trì hoãn âm thanh:"Không phải! Anh sẽ chỉ làm với em.....nhưng bây giờ có hơi sớm".
Văn Lãng Tây không đáp lời, một mực nhìn Phó Quan chằm chằm, trong đôi con ngươi hẹp dài ba quang lưu chuyển, khiến người khác không nhìn được cảm xúc hắn.
Thời điểm Phó Quan cho rằng Văn Lãng Tây sẽ không đáp lại thì người này lại đôt nhiên lên tiếng:"Biết vì sao vừa nãy em nói trừng phạt anh không?"
"Vì sao?"
Văn Lãng Tây cúi đầu tiến đến bên tai Phó Quan nhẹ giọng nói:"Bởi vì buổi trưa sau khi nhìn thấy chú Phó, anh đầu tiên là muốn rời khỏi em, vì chuyện này em đã khó chịu rất lâu".
"Không phải!" Phó Quan nhanh chóng phản bác, không phải anh đã giải thích rồi sao, sao người này vẫn cảm thấy anh không muốn thừa nhận.
Văn Lãng Tây không để ý Phó Quan cãi lại, tự nhiên trầm giọng nói:"Hơn nữa, anh bây giờ không cho em chạm vào, em còn thấy khổ sở hơn"
Nghe Văn Lãng Tây nói như vậy, Phó Quan đang chuẩn bị lần thứ hai nói rõ một chút quan điểm truyền thống của mình, còn chưa kịp lên tiếng đã bị đánh gãy.
"Bất quá nếu anh đáp ứng cùng em đi qua căn hộ bên kia ở mấy ngày, có khả năng em sẽ không khổ sở"
Nói xong nhẹ nhàng hôn lên vành tai hồng hào của Phó Quan mới thấp giọng khẩn cầu:"Có được không...".
"Qua đó làm gì?"
"Trời trở nóng rồi, muốn dẫn anh đi bơi"
Cuối cùng, Phó Quan vẫn đồng ý cùng Văn Lãng Tây qua căn hộ bên kia ở mấy ngày, nói đi là đi, hai người cầm theo vài bộ quần áo tắm rửa rồi lập tức ra cửa, Phó Quan lái xe, bây giờ mới hơn 4 giờ chiều.
Trên đường, Văn Lãng Tây vẫn luôn nhìn về phía trước không chớp mắt, tựa như đang nghiền ngẫm suy tư điều gì, cũng tựa như đang thả hồn, trống rỗng, từ đầu đến cuối đều không có nhìn qua Phó Quan ngồi bên cạnh hắn.
Điều này làm Phó Quan cảm thấy sai sai, dùng dư quang lén lút liếc nhìn người kia vài lần, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi:"Lãng Tây! Đói không? Đợi chút nữa có muốn mua ít đồ ăn không?"
"Không đói!" Văn Lãng Tây tự nhiên nói, nói xong nghiêng đầu nhìn Phó Quan:"Em gọi nhân viên dọn dẹp vệ sinh hết rồi, trong tủ lạnh có đồ ăn, đủ ăn 2 - 3 ngày".
Nghe Văn Lãng Tây từ lâu đã đem căn hộ dọn dẹp, sắp xếp thỏa đáng, Phó Quan khóe miệng không khỏi cong lên, không nhịn được hỏi:"Gọi người dọn dẹp lúc nào vậy?"
"Sau khi nói chuyện với chú Phó"
Hai cười cách căn hộ này có hơi xa cho nên hơi mất thời gian, chờ đến khi đứng dưới lầu khu chung cư này đã là 6 giờ tối.
Tuy căn hộ này nằm trong khu vực phồn hoa, nhộn nhịp, nhưng nơi này cách âm đặc biệt tốt nên cũng không thấy quá ồn ào, trái lại còn hơi yên tĩnh.
Hai người từ hầm giữ xe đi lên, Văn Lãng Tây trên vai đeo balo, tay ôm chặt eo Phó Quan.
Nơi này không so được với biệt thự thanh tịnh, có rất nhiều hộ gia đình sẽ đi xuống hoạt động vào buối tối, vậy nên hiện tại người đi đường cũng không ít, hai thằng con trai lại thân mật như vậy, tất nhiên sẽ hấp dẫn một số ánh mắt khác thường.
Phó Quan bị nhìn có chút không thoải mái, tuy rằng bản thân anh cũng không để ý, nhưng nghĩ tới mọi người ở đây có thể nhận ra Văn Lãng Tây nên giữ khoảng cách vẫn tương đối tốt hơn.
Còn chưa kịp hành động, Phó Quan đã cảm thấy bàn tay đang khoát bên hông anh dùng sức hơn, liền nghe thấy âm thanh trầm thấp của Văn Lãng Tây truyền đến:"Anh đừng mơ giữ khoảng cách với em"
"Người nơi này có nhận ra em không?"
"Không quen biết! Anh trước tiên cùng em đến tiệm thuốc chút, rất gần, ở phía trước thôi"
"Ghé tiệm thuốc làm gì?"
"Hơi nóng trong người"
"Nghiêm trọng không? Cần đi khám bác sĩ không?"
"Không cần!"
Mấy phút sau hai người đứng ở tiệm thuốc dưới lầu khu chung cư.
"Ở đây chờ em, em vào mua là được" Văn Lãng Tây nói với Phó Quan.
Phó Quan hơi nhíu mày:"Cùng đi đi, anh giúp em chọn thuốc"
"Không cần! Em biết mua cái gì, đứng tại chỗ chờ em"
Nói xong, Văn Lãng Tây nắn nắn vai Phó Quan, nhếch môi lên, đi vào.
Lúc Văn Lãng Tây đi từ trong tiệm thuốc ra thấy Phó Quan đang đứng nói chuyện với một người đàn ông khoảng 20 – 30 tuổi, Văn Lãng Tiên đứng tại chỗ không nói tiếng nào lẳng lặng nhìn, mấy giây sau đột nhiên bước nhanh vọt tới, nắm cổ tay Phó Quan kéo đến phía sau mình, một mặt địch ý nhìn chằm chằm người đàn ông mang theo khuôn mặt tươi cười kia.
"Ông ở đây nói gì với anh ấy" Văn Lãng Tây lạnh giọng hỏi.
"Thật ngại quá, thật ngại quá, tôi tới hỏi đường, bất quá vị tiên sinh này cũng không biết"
"Hỏi đường gì?"
Văn Lãng Tây muốn xem thử người đàn ông này tiếp cận có phải thật sự là hỏi đường hay không, rất may người đàn ông lưu loát đọc ra một chuỗi địa chỉ chính xác, đồng thời thái độ cũng vô cùng thành khẩn.
Văn Lãng Tây híp mắt nhìn đối phương, nhưng cũng không phát hiện ra điểm bất thường, liền chỉ một phương hướng, lạnh lùng nói:"Đi thẳng, quẹo phải".
Người đàn ông mừng rỡ nói cảm ơn rồi rời đi, chỉ còn dư lại hai người Văn Lãng Tây cùng Phó Quan.
Văn Lãng Tây siết lấy cánh tay Phó Quan dùng lực rất lớn, Phó Quan nhìn sau gáy Văn Lãng Tây, biết người này không yên lòng với người đàn ông kia, nhẹ nhàng nói:"Người kia chỉ tới hỏi đường thôi"
Văn Lãng Tây thả tay ra, quay đầu mặt không biểu tình nhìn Phó Quan, gật gật đầu.
"Thuốc đâu?"
"Trong balo"
Trên đường không ai mở lời, hai người quay về khu chung cư.
Căn hộ nằm trên tầng cao nhất, bên trong vô cùng rộng rãi, cùng với phong cách trang trí ở biệt thự không khác lắm, đều là phong cách đơn giản.
Phó Quan vừa tới huyền quan còn đang khom lưng chưa kịp đổi giày đã bị người vừa mới còn đứng đóng cửa là Văn Lãng Tây ôm eo, ngay sau đó liền cảm nhận được hung khí của đối phương dán sát tới phía sau mình.
Cảm giác này vừa xuất hiện, Phó Quan lập tức đứng dậy, muốn quay đầu lại nhìn đối phương, nhưng không lường được Văn Lãng Tây lại đưa miệng kề sát vào gáy anh mạnh mẽ cắn xuống.
Rất đau! Vô cùng đau!
Càng giãy giụa, hàm răng người kia cắn càng chặt, Phó Quan cau mày đau đớn.
"Lãng Tây!....mau nhả ra!"
Văn Lãng Tây một tay giam cầm eo Phó Quan, một tay vuốt ve l*иg ngực đối phương, hàm răng sắc bén cắn sau gáy Phó Quan không hề có ý định buông ra, lực đạo càng ngày càng mạnh.
Nếu như Phó Quan quay đầu lại sẽ thấy ánh mắt Văn Lãng Tây tràn ngập lệ khí cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu.