Văn Lãng Tây đứng tại chỗ, nhãn tình không chớp mà nhìn chăm chú vào Phó Quan, trái tim của hắn lại nhảy loạn.
Mới vừa đắm chìm trong bi thương cùng tuyệt vọng, cảm thấy như bị hắc ám bao phủ, mà thời khắc này như cảm ứng được hắc ám bị mạnh mẽ gõ bể, một chùm thiên quang phá không mà vào.
Văn Lãng Tây không biết phải hình dung tâm tình mình vào giờ phút này như thế nào, đối với hắn mà nói, người đứng trước mặt hắn này là một sự cám dỗ không thể khước từ.
Cho dù biết những điều này chỉ là cảm thông nhưng vẫn không nhịn được muốn chạm vào, điều mà trước đây hắn vẫn luôn cho là mơ giữa ban ngày đang ở trước mắt, có muốn đón lấy không? Có thể tiến tới không? Có xứng đón nhận nó không?
Thời gian tiếp tục lặng lẽ trôi đi, không biết trôi qua bao lâu Văn Lãng Tây mới có động tác.
Hắn giơ tay lên, cẩn cẩn dực dực đưa tay lấy xuống gọng kính ngân bạc trên sống mũi thanh tú của Phó Quan, đặt trên bệ cửa sổ, cứng đờ đứng tại chỗ, hai tay buông xuống bên người.
Văn Lãng Tây cứ như vậy bất động tại chỗ bình tĩnh nhìn Phó Quan, dùng ánh mắt của hắn khắc họa mặt mày đối phương, sống mũi, bờ môi, vành tai....
Trong quá trình phác họa chợt phát hiện sợi tóc vén sau tai đối phương có chút rối loạn, liền giơ tay sửa sang lại một chút cho người, sau khi chuẩn bị tốt lại lùi về đứng bất động tại chỗ cũ.
Một lúc sau, một đạo âm thanh trầm thấp ám ách trước tiên phá vỡ yên tĩnh:"Thật không?".
Khoang mũi Phõ Quan lại một trận chua xót, đôi mắt trở nên ướŧ áŧ, nhắm hai mắt gật gật đầu.
Thấy người nọ gật đầu, Văn Lãng Tây đột nhiên có dũng khí, đôi tay nắm lấy bờ vai Phó Quan, cúi đầu tiến đến trước mặt anh, mở to mắt chậm rãi kéo gần khoảng cách của hai người, thấy đối phương không có bất kỳ biểu tình mâu thuẫn nào, mới nhắm chặt hai mắt chuẩn bị hôn xuống.
Ngay tại thời điểm bờ môi hai người chỉ cách nhau khoảng 1cm, Văn Lãng Tây dừng lại.
Hắn đột nhiên lại không dám, hắn mong đợi cả ngày lẫn đêm đến khi cơ hội cứ như vậy bày ra trước mắt hắn, hắn rút lui.
Nếu như ngày hôm nay hắn hôn Phó Quan, hắn sẽ vĩnh viễn hãm sâu vào.
Mà Phó Quan có thể hay không tương lại một ngày nào đó vứt bỏ hắn? Nếu như bị vứt bỏ thì phải làm sao bây giờ? Còn có thể bình lặng mà sống tiếp hay không?
Đáp án đương nhiên là không thể, nếu như bị Phó Quan vứt bỏ, hắn khẳng định sẽ không sống nổi.
Thời khắc này, Văn Lãng Tây tỉnh lại, ánh mắt không còn nóng cháy nữa, trở nên một mảng thanh minh. May mắn, hắn tại thời khắc sống còn khống chế được chính mình, tại thời khắc cuối cùng còn tự mình biết mình, hắn căn bản không xứng nắm giữ Phó Quan.
Nhưng, ngày hôm nay nếu không hôn anh, vậy sau này nhất định sẽ hối hận cả đời, cho dù cả đời của hắn có lẽ cũng không dài như vậy.
Văn Lãng Tây ở bên môi Phó Quan do dự 10s, khó khăn kéo dài khoảng cách, ngược lại hướng lên trên, hôn lên con ngươi ướŧ áŧ của đối phương.
Hắn không dám hôn đôi môi Phó Quan, nhưng lại không chịu nổi cám dỗ hôn lên đôi mắt đẹp đẽ của người kia.
Cái hôn này, vừa chạm đến liền tách ra, hắn không dám dừng lại quá lâu, sợ sẽ trầm luân.
Theo nụ hôn rời đi, Phó Quan cũng mở mắt ra, nhìn gương mặt tuẫn mỹ kia của Văn Lãng Tây, nuốt xuống nghẹn ngào nơi cổ họng, anh hiểu rõ người này đang sợ hãi anh rời bỏ.
Vì vậy nhẹ giọng nói:"Cậu cũng không sợ phải không?"
Phó Quan nắm lấy tay Văn Lãng Tây:"Lãng Tây! cậu sẽ không bị vứt bỏ, tôi sẽ đợi cậu, đợi cậu nguyện ý tin tưởng vào ngày đó, hoặc có lẽ bây giờ tôi không có cách nào cho cậu cảm giác an toàn, nhưng thời gian sẽ chứng minh, cậu sẽ không bị tôi bỏ rơi, cho dù...."
Chính tại lúc này đôi môi bất ngờ bị người chặn lại.
Văn Lãng Tây vào đúng lúc này đột nhiên thông suốt, sự dụ hoặc của Phó Quan dù có thế nào hắn cũng không thể chống đỡ.
Coi như ngày hôm nay có khống chế được chính mình đi nữa, vậy ngày mai thì sao? Sau đó thì sao? Hắn vào một ngày nào đó cũng sẽ không nhịn được, đến lúc đó, vẫn là sẽ đem toàn bộ vốn liếng ra để đánh cược.
Nếu cuối cùng vẫn là sẽ có một ngày luân hãm vào, vậy kia sao bây giờ không nắm bắt, như vậy liền có thể nắm giữ anh nhiều hơn một ngày.
Có thể nói, tại thời điểm Văn Lãng Tây hôn xuống, đã làm xong công tác tư tưởng chuẩn bị tâm lí sẽ bị vứt bỏ.
Hai người đều là lần đầu hôn môi, Văn Lãng Tây không dám động, Phó Quan cũng không dám động, chỉ là đôi môi vẫn như vậy dán sát vào nhau.
Vào một khắc hôn xuống kia, nỗi lòng của hai người rốt cuộc cũng hòa vào nhau, cùng một nhịp đập, cùng một l*иg ngực, Văn Lãng Tây đem trái tim mình bỏ vào trong thân thể Phó Quan, sau đó, hắn chỉ có thể thuộc về Phó Quan.
Phó Quan cũng chỉ thuộc về hắn.
Nụ hôn của hắn là sự phó thác, mà người này lại là thương cảm.
Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình rất hèn mọn, dùng khổ nạn của mình để lừa gạt sự thương hại của người này, tiếp đó lại lợi dụng sự thương hại này để đòi hỏi nhiều hơn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn cũng chỉ có thể dùng phương thức hèn hạ này để chạm đến Phó Quan, ngoài ra không còn cách nào khác.
Sau lần hôn ngắn ngủi này, quan hệ hai người bắt đầu thay đổi đến vi diệu, trong lúc lơ đãng ánh mắt toát ra so với dĩ vãng hoàn toàn bất đồng.
Bọn họ ban ngày cơ hồ đều quấn quýt bên nhau, trong khoảng thời gian này, Phó Quan vô tình phát hiện Văn Lãng Tây thường xuyên rèn luyện thân thể.
Căn phòng sát vách bên phòng Văn Lãng Tây là một phòng tập thể hình rộng lớn, cách âm bên trong, có đầy đủ các loại thiết bị chuyên nghiệp, nhưng hắn chỉ đi vào buổi tối.
Phó Quan không cần suy nghĩ cũng biết nguyên nhân hắn làm vậy, buổi tối là thời điểm tâm tình bạo phát, hết thảy ủy khuất tích lũy vào ban ngày sẽ được bộc phát vào buổi tối, khiến người thống khổ bất kham.
Kỳ thực Phó Quan vẫn còn thấy vui mừng, xem ra gần đây đối phương không có khuynh hướng tự mình hại mình, chỉ là thông qua vận động phát tiết tâm tình trong lòng.
Phó Quan mỗi đêm đều sẽ cùng Văn Lãng Tây tán gẫu một chút, cảm thụ cảm xúc của người này, nếu không ổn định vậy anh sẽ lưu lại tiếp tục bồi người này.
Có một đêm hai người đều không ngủ, hàn huyên với nhau rất nhiều, trong đó có nhắc đến lí do vì sao ngày hôm đó Văn Lãng Tây sinh khí.
Dò trên hỏi dưới, Phó Quan mới hiểu được nguyên do trong đó.
Ngày ấy, vốn Phó Quan nói với Văn Lãng Tây là ba người cùng ăn cơm, mà Văn Lãng Tây đi theo lại thấy chỉ có Phó Quan cùng Tu Quý hai người, nhưng hình ảnh khiến Văn Lãng Tây khó có thể chịu đựng được là Phó Quan tươi cười với Tu Quý.
Cho nên vào giây phút đó, Văn Lãng Tây có cảm giác bị người lừa dối cùng vứt bỏ, khó có thể tiếp thu được Phó Quan dùng lời nói dối qua loa thao túng hắn, biết rõ hắn không thể cùng đi ăn chung, vẫn một mực hỏi hắn có muốn cùng đi hay không, làm bộ làm tịch!
Vậy nên Văn Lãng Tây mới cảm thấy Phó Quan dối trá đến cực điểm, những quan tâm cùng ôn nhu ngày thường phảng phất biến chất chỉ trong chớp mắt, trở nên méo mó, khó coi.
Lúc đó sở dĩ Văn Lãng Tây nhẫn nhịn không dám hỏi là vì sợ sẽ nhận được đáp án khiến hắn phát điên, vậy nên chỉ muốn kết thúc cuộc sống đầy khó khăn này.
Nghe đến những điều này, Phó Quan không khỏi bắt đầu tự trách, vẫn là do anh không cân nhắc chu toàn, không nghĩ tới Văn Lãng Tây nội tâm lại nhạy cảm đến mức độ này.
Nhịn xuống chua xót dưới đáy lòng, Phó Quan giải thích chuyện xảy ra với Văn Lãng Tây, anh cũng không nói cụ thể nguyên nhân vì sao Sầm Bình không đến, chỉ nói là có việc gấp, dù sao thì bệnh trầm cảm cũng là chuyện riêng tư của người ta.
Khúc mắc Văn Lãng Tây đè nén trong lòng mấy ngày nay được tháo gỡ, tâm tình trở nên hòa hoãn không ít, cuối cùng lại hàn huyên thêm vài chuyện khác, mãi đến khi bình minh lên mới miễn cưỡng đi ngủ.
Tuy rằng hai người vẫn như trước nằm ở hai bên giường nhưng lại cùng quá khứ bất đồng. Lần này bọn họ là mặt đối mặt, dựa vào ánh sáng le lói bên trong màn đêm tối tăm ngắm nhìn mặt mũi đối phương, nghe thanh âm của đối phương chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau, mẹ của Văn Lãng Tây – Lưu Phượng Dương có ghé qua một lần, cùng hai người dùng cơm trưa xong lại vội vã rời đi.
Lưu Phượng Dương là một nữ doanh nhân điển hình, trên mặt mang dung mạo tinh xảo, làm việc thẳng thắn dứt khoát, nói chuyện thoải mái, xử sự chân thành.
Lần này bà trở về chủ yếu là để cảm tạ Phó Quan trong khoảng thời gian này đã chăm sóc cho con trai bà, trước khi đi còn để lại một tấm thẻ, có thể nói là cực kỳ hào phóng.
Phó Quan thấy được, Văn Lãng Tây tuy không phải do bà sinh ra nhưng lại đối với hắn vô cùng quan tâm, hỏi han ân cần.
Kỳ thực Phó Quan tại thời điểm Lưu Phượng Dương nói cảm tạ anh có chút không thoải mái, tuy nói anh thường giúp Văn Lãng Tây điều tiết tâm tình, giúp hắn thoát ra khỏi các cảm xúc tiêu cực, nhưng cũng phải nói, Văn Lãng Tây như vậy thực chất 80% nguyên nhân đều đến từ anh.
Trong lúc lơ đãng bỏ qua những chi tiết bé nhỏ, cũng sẽ có khả năng khiến Văn Lãng Tây nghĩ là anh không quan tâm hắn, cho là anh không để mắt đến hắn, yên lặng mà giấu sự tức giận ở đáy lòng, đợi đến lúc tâm tình bộc phát thì cả hai đều bị kích động, vậy nên Phó Quan không thể thiếu những cái ôm an ủi cùng yêu thương.
Xem ra tuy Văn Lãng Tây rất to cao, bề ngoài mang tính xâm lược, cứng rắn, nhưng nội tâm lại trong suốt như thủy tinh, dễ vỡ mà hồn nhiên.
Đảo mắt một cái lại tới ngày Phó Hoa Thăng đến trị liệu.
Cũng giống như lần trước, bọn họ vẫn ở thư phòng nói chuyện hai tiếng, sau khi Phó Hoa Thăng ra ngoài, thấy Phó Quan đã làm xong bữa tối, cũng lưu lại cơm nước xong xuôi mới đi.
"Ba, sao chỉ có mình ba xuống vậy?"
"Đứa bé kia hôm nay cùng ba nói chuyện có chút mệt mỏi, đã quay về phòng ngủ rồi, xem ra để con ở lại chỗ này là một quyết định đúng đắn, có thể là do hôm nay tâm trạng nó tốt nên nhìn tình trạng tốt hơn rất nhiều so với lần trước, con ở đây có phải thường xuyên dẫn dắt nó?" Phó Hoa Thăng híp mắt cười.
Nghe vậy, Phó Quan khóe miệng cong cong, hướng phòng Văn lãng Tây nhìn một chút, ngồi vào phía đối diện Phó Hoa Thăng, nhẹ giọng nói:"Con cũng không có quá cố giảng giải cho em ấy, chỉ là cùng em ấy bầu bạn, thường xuyên tâm sự".
Phó Hoa Thăng gật gật đầu, cầm ly nước ấm lên, uống một ngụm, nói tiếp:" Này cũng không tồi, nhưng phải chú ý giữ khoảng cách, không thể để nó quá mức ỷ lại con, nên dạy nó năng lực tự xử lý cảm xúc".
Trong lòng Phó Quan hơi chột dạ, anh và Văn Lãng Tây còn có cái gọi là khoảng cách sao? Cũng đã hôn qua rồi...
Lại nghe Phó Hoa Thăng nói tiếp:"Lần trước ba nói với con về vấn đề di tính, có phát hiện gì không?" .
TruyenHD"Không có, Lãng Tây chưa từng nói con giống ai"
Phó Hoa Thăng khẽ run lên, cười nói:"Lãng Tây? Gọi thân thiết như vậy?".
Bị trêu trọc, Phó Quan bối rối, bình thường luôn gọi như vậy, riết thành thói quen nhất thời không kịp sửa.
Thực ra, anh vẫn luôn xưng hô với người kia như vậy, nguyên nhân là bởi vì người kia có quá nhiều họ, chỉ riêng những cái anh biết đã có tới ba cái, Tần Lãng Tây, Dương Lãng Tây, Văn Lãng Tây....
Họ vẫn luôn thay đổi nhưng tên chưa từng đổi, vậy nên anh chỉ gọi tên.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn trấn định cười cười:"Bình thường gọi riết thành quen".
Phó Hoa Thăng gật gật đầu, như đột nhiên nghĩ tới cái gì, thấp giọng hỏi:"Con có phát hiện được vết thương nào trên người nó không?".
"Không có, nhưng con phát hiện em ấy nửa đêm sẽ vận động tập thể hình"
"Nửa đêm?"
"Dạ phải, con cảm thấy cái này có thể là con đường để em ấy phát tiết tâm tình"
Phó Hoa Thăng nhíu nhíu mày, hơi suy nghĩ một chút, nói:"Mỗi lần nó vào đó bao lâu?".
"Con chỉ thấy hai lần, em ấy ở trong đó đại khái cũng hơn hai tiếng, sau khi ra ngoài cũng không thở gấp, không quá mệt mỏi"
Phó Hoa Thăng không tiếp lời, lấy tay xoa cằm suy tư, hồi lâu sau mới nói:"Không quá phù hợp với lẽ thường".
"Chỗ nào không phù hợp?"
Phó Hoa Thăng đặt ly nước giữ ấm trong tay lên bàn ăn, nghiêm túc nói:"Việc vận động này đặt ở bản thân thì rất bình thường, nhưng đặt ở trên người đứa bé kia liền trở nên bất thường chứ chưa nói còn là vào lúc nửa đêm. Ba lần này nói nó có chuyển biến tốt chỉ là so sánh với lần trước. Theo phán đoán của ba, tình huống của nó so với những người cùng lứa tuổi được xếp vào loại rất nghiêm trọng. hơn nữa hôm nay ba phát hiện, nó rất giỏi ngụy trang".