Chương 1: Văn gia

Đây là ngày đầu tiên Phó Quan chuyển đến Văn gia.

Mới vừa vào tới cửa, Văn Lãng Tây từ trên lầu chạy xuống, trong đôi mắt hẹp dài lập lòe ánh sáng.

Cũng là lần thứ 2 hai người gặp mặt.

Trong một năm gần đây, bởi vì bệnh tình của Văn Lãng Tây ngày càng nặng hơn, ba hắn là Văn Vân đã bỏ ra nhiều tiền hơn để mời mọc giáo sư Phó Hoa Thăng đến đây trị bệnh cho con trai mình.

Phó giáo sư trong lĩnh vực tâm thần học đã có nhiều cống hiến xuất sắc, đặc biệt là lĩnh vực BPD (rối loạn nhân cách ranh giới), có địa vị vô cùng quan trọng.

Mà Phó Quan chính là đứa con trai duy nhất của Phó Hoa Thăng, vừa tốt nghiệp đại học chuyên ngành tâm thần học, cũng giống như cha anh nghiên cứu chủ yếu là về mảng BPD này.

Phó Quan sở dĩ lần này cùng Phó Hoa Thăng đến Văn gia chính là vì muốn tiếp xúc gần với người bệnh BPD, từ đó càng khắc sâu và hiểu rõ hơn về hình thức tư duy và hành vi của bọn họ.

Mà Văn Vân khi nghe Phó Quan yêu cầu muốn cùng con trai mình sinh hoạt chung trong một khoảng thời gian dài thì cảm thấy có chút băn khoăn.

Điều này là do sau khi con trai hắn được phát hiện mắc chứng BPD này, hai vợ chồng ông do công việc bận rộn nên không thể thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc cậu, muốn mời một người hiểu rõ về phương diện này đến chăm sóc cậu, chủ yếu là vì tâm tình con trai ông thường hay bị mất khống chế, nghiêm trọng nhất là đôi khi còn có vài hành động tự làm tổn thương đến bản thân mình.

Mà Văn Lãng Tây sau khi gặp qua vài người đều lắc đầu, ý tứ từ chối rất rõ ràng, không muốn sinh hoạt cùng bọn họ.

Văn Vân lúc đó không còn cách nào khác đành để lại một dì bảo mẫu trong số đó, bề ngoài là giúp việc nhưng thực tế là ngưới giám sát báo cáo cho ông tình hình hằng ngày của con trai.

Bởi vậy khi nghe đến yêu cầu của Phó Quan, suy nghĩ đầu tiên của ông chính là dò hỏi ý kiến của Văn Lãng Tây trước.

Bất quá ông cũng không có hy vọng gì nhiều, cảm thấy con trai chắc hẳn sẽ không đồng ý.

Nhưng không ngờ Văn Lãng Tây sau mấy giây nhìn Phó Quan liền gật đầu, cất giọng khàn khàn đồng ý.

Văn Vân tuy cảm thấy rất kinh ngạc nhưng vẫn rất vui vẻ, hai bên nhanh chóng ký kết thỏa thuận.

Phó giáo sư sẽ đến biệt thự mỗi tuần một lần để tư vấn can thiệp tâm lí cho Văn Lãng Tây, còn Phó Quan sẽ ở lại sinh hoạt trong biệt thự đồng thời quan sát, trợ giúp Văn Lãng Tây ổn định tâm tình, ngăn cản những hành động tự gây tổn thương phát sinh đột ngột.

Thời hạn là một năm.

Biệt thự này chỉ có một dì bảo mẫu là Thẩm Thu và Văn Lãng Tây, ba mẹ là Văn Vân và Lưu Phượng Dương bởi vì công việc bận rộn nên chỉ có cuối tuần mới trở về một chuyến.

Phó Quan kéo vali hành lý đứng ở huyền quan, trên người mặc một cái áo khoác len màu trắng, làn da trắng nõn, mi thanh mục tú, môi mỏng gợi cảm, chiếc kính gọng bạc trên mũi cùng làn tóc dài mềm mại vén ở sau tai, cả người như trích tiên, toát ra khí chất khiến người khác không dám lại gần, sợ làm vấy bẩn anh.

Đây chính là hình ảnh của Phó Quan trong mắt Văn Lãng Tây, là nam nhân đẹp nhất mà hắn từng thấy.

Phó Quan thấy được Văn Lãng Tây có hảo cảm với mình, đây là chuyện tốt có thể trợ giúp trong việc sinh hoạt chung của hai người sau này.

Nhưng anh cũng hiểu là có thể bây giờ đối phương có hảo cảm với mình nhưng sau này chưa chắc là sẽ vẫn như vậy.

Đây là lối tư duy thường thấy ở người mắc chứng BPD, hay đem ấn tượng gặp gỡ ban đầu với người họ có hảo cảm lý tưởng hóa một cách cực đoan.

Phó Quan để hành lí xuống, đóng cửa lại, nở một nụ cười nhàn nhạt, đi tới đối diện Văn Lãng Tây, đưa tay ra, thanh âm thanh lãnh từ trong bờ môi mỏng truyền ra:

"Xin chào, tôi là Phó Quan, chúng ta đã từng gặp qua"

Văn Lãng Tây chăm chú nhìn Phó Quan, cho đến khi đối phương đưa tay ra, ánh mắt mới di chuyển từ trên mặt xuống những khớp xương rõ ràng trắng nõn trên tay đối phương.

Sau khi phản ứng lại, đôi môi mỏng của Văn Lãng Tây cũng nhếch lên, duỗi ra bàn tay rộng lớn của cậu, dùng chất giọng khàn khàn trầm thấp chậm rãi nói:

"Xin chào, em là Văn Lãng Tây, rất thích anh!"

Nghe thấy giọng của đổi phương, Phó Quan khẽ run.

Đây rõ ràng là cổ họng bị khàn.

Lúc trước nghe mẹ hắn nói hắn rất thích hút thuốc, nghiện thuốc lá rất nặng, không biết người này giọng trầm khàn như vậy là trời sinh hay do hút thuốc nhiều mà bị biến đổi.

" Tôi cũng hy vọng chúng ta sẽ ở chung vui vẻ!"

Phòng ngủ của Phó Quan đối diện với phòng của Văn Lãng Tây, sau khi thu thập xong hành lí đã tới giờ cơm, Thẩm Thu gọi bọn họ một tiếng, hai người liền trước sau cùng xuống lầu.

"Phó tiên sinh, cơm tối đã bày sẵn trên bàn, hai người ăn trước đi, tôi phải ra ngoài mua ít đồ"

Phó Quan gật đầu, nói một tiếng đáp lại.

Mới vừa quay đầu lại, đập vào mắt là một cái yết hầu sắc bén.

Đối phương cách anh rất gần, thấy Phó Quan đột nhiên quay đầu lại liền lui về sau nửa bước, thấp giọng:

"Tóc anh có chút loạn, em đang định vuốt lại cho anh"

Phó Quan lúc này mới chân chân chính chính quan sát, đánh giá một chút tướng mạo của Văn Lãng Tây.

Người này mặc dù mới 19 tuổi mà thân hình lại rất cao to, đã cao hơn mình tới nửa cái đầu, hai vai dài rộng, làn da ngăm đen, đầu tóc thì cắt trọc, tướng mạo rất có tính xâm lược, đường viền góc cạnh rõ ràng, con ngươi đen tuyền thâm thúy, lông mày hơi xếch, mũi cao, môi mỏng.

Phó Quan tim đập không khỏi có chút nhanh hơn, trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, nhàn nhạt nở nụ cười:

"Ừm, cảm ơn cậu!"

"Không cần cảm ơn, bác sĩ Phó mau lại ăn cơm đi, dì Thẩm làm đồ ăn rất ngon"

Hai người ngồi đối diện nhau, không ai lên tiếng cùng chuyên tâm ăn cơm.

Phó Quan là vì bản thân anh thích yên tĩnh, tính tình lại lạnh nhạt, chỉ cần người khác không mở miệng, anh sẽ không chủ động gợi chuyện.

Mà Văn Lãng Tây tuy lúc thường không hay nhiều lời nhưng cũng nói không ít, bây giờ lại yên tĩnh như không khí, ăn cơm cũng không dám tạo ra tiếng động lớn.

Có lẽ là hai người mới quen không lâu nên có chút xa lạ.

Sau khi ăn xong, hai người ngồi trên ghế salon xem ti vi, Phó Quan đột nhiên cảm thấy lỗ tai mình như bị chạm nhẹ một cái, quay đầu liền thấy Văn Lãng Tây đang chăm chú sửa lại mớ tóc rối bên tai mình.

Văn Lãng Tây thấy anh ngẩng đầu lên liền thu tay lại, trên mặt phi thường tự nhiên nói:

"Bác sĩ Phó, tóc bên tai anh có chút rối, em vừa sửa lại giúp anh"

Này có là ai cũng sẽ không đi giúp một người mới gặp mặt hai lần chỉnh lý tóc tai.

Mà Văn Lãng Tây lại làm như vậy, Phó Quan biết đây là biểu hiện của việc cậu thích mình.

Yêu thích này cũng không phải là loại yêu thích trong tình yêu, mà là cách thể hiện của người mắc chứng BPD khi sản sinh hảo cảm với một người mới quen không lâu.

Loại tình cảm này có thể là đến từ chính lời nói và cử chỉ của Phó Quan, cũng có thể là có từ tình cảm của Văn Lãng Tây, đem tình cảm trước đây đối với một người quan trọng của cậu chuyển đến trên người Phó Quan.

Phó Quan đối với chuyện này chỉ nhàn nhạt cười, khóe miệng thanh lãnh nhẹ giương lên

"Xem ra cậu rất có hứng thú với tóc tai của tôi, có thể nói một chút tại sao không?"

Văn Lãng Tây nói thẳng ra:"Bởi vì em chưa từng để tóc dài như vậy"

Nghe như vậy, lần đầu tiên Phó Quan khẽ cười thành tiếng, âm thanh câu hồn, quyến rũ như vậy cũng không tự biết.

"Cậu cảm thấy tôi khác người à?"

"Không phải" Văn Lãng Tây cuộn cuộn ngón tay " Anh như vậy rất đẹp".

"Đẹp đẽ là để hình dung con gái".

Văn Lãng Tây chậm rãi kéo tay Phó Quan, nghiêm túc nói:

"Cũng không có nói anh giống con gái, chẳng qua là em cảm thấy bác sĩ Phó rất đẹp, hơn nữa tóc anh cũng không phải quá dài, còn chưa qua vai".

Đột nhiên bị người khác cầm tay như vậy Phó Quan có chút không thoải mái, nhưng để ý đến cảm xúc của đối phương nên không có tránh thoát.

"Ừm, cậu cũng rất anh tuấn, tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng lại đặc biệt có mị lực đàn ông".

Đây là lời nói thật.

Văn Lãng Tây chưa từng được khen như vậy nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào liền trầm thấp nói: "Tuổi tác em không có nhỏ".

"So với tôi thì nhỏ hơn 2 tuổi, tôi năm nay đã 21 rồi".

"Ừm"

Đề tài cứ như vậy kết thúc, không khí cũng thuận theo yên tĩnh lại, chỉ là không giống với lúc trước nữa, hai người vẫn còn đang nắm tay.

Qua một hồi lâu, Phó Quan cảm thấy được lòng bàn tay vốn khô ráo đã sắp toát mồ hôi liền rút tay lại.

Vừa cử động đối phương đã phản ứng lại, đột nhiên nắm chặt, dùng đôi mắt đen láy sâu thẳm kia nhìn Phó Quan, mang theo chút căng thẳng.

Phó Quan biết đây là Văn Lãng Tây sợ anh không chấp nhận tình cảm của cậu, người mắc chứng BPD thường rất nhạy cảm, thường xuyên vì một vài vấn đề nhỏ mà hoảng sợ, phẫn nộ đến cực điểm.

Bởi vậy, hiện tại Phó Quan không thể cương quyết rút tay ra, sợ sẽ kích động đến cảm xúc của đối phương.

Hơi hơi dừng một chút mới nhìn Văn Lãng Tây ôn hòa nói:" Sao cảm giác như cậu rất thích tôi, là vì tóc của tôi sao?".

Này kỳ thực cũng là thắc mắc trong lòng Phó Quan, cứ coi như người mắc chứng BPD có thiện cảm với người chăm sóc mình thì cùng lắm cũng chỉ là nụ cười trên mặt so với dĩ vãng xuất hiện nhiều hơn một chút, kiểu tiếp xúc thân thể như này rất không bình thường.

Lẽ nào này chỉ là do nếp sống của đối phương? Yêu thích liền muốn tiếp xúc thân thể?

Thấy Phó Quan cũng không có khăng khăng muốn tránh thoát tay hắn, tâm tình khẩn trương vừa nãy cũng phai nhạt bớt, thấp giọng nói:"Không phải chỉ vì tóc của anh, tại sao em cũng không nói được, nói chung là rất thích anh, như vừa gặp mà đã thân quen".

Nghe vậy trên mặt Phó Quan cũng không có biểu tình gì, chỉ như trước nhàn nhạt khẽ nở nụ cười nói:"Ừm, đúng rồi, tôi cũng không phải bác sĩ, không cần xưng hô như vậy với tôi".

"Vậy phải xưng hô như thế nào".

Phó Quan suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi:"Cậu muốn gọi tôi như thế nào?"

Nghe nói như thế, Văn Lãng Tây mím chặt môi mỏng, yên lặng nhìn khuôn mặt mi thanh mục tú của Phó Quan.

Một lúc lâu mới chậm rãi kéo cái tay khác của Phó Quan, hai cái tay màu sắc chênh lệch quá lớn, ngăm đen cùng trắng nõn quấn quýt lẫn nhau.

Văn Lãng Tây trầm khàn lên tiếng thử dò xét hỏi:"Vậy, em có thể gọi anh là Phó ca ca không?".