Chương 50: Chuyện cũ như khói

Chương 50: Chuyện cũ như khói

Chỉ thấy Hạ Lan Thu Bạch siết lấy góc áo Mạnh Khả Quân, lúc này Mạnh Khả Quân mới hơi lắp bắp nói: "A, cô... Ý của cô chính là, bây giờ Thư Dã đã không ở trong công ty nữa, chỉ có một mình con chiến đấu, con cần phải cố gắng lên, đừng để cô thất vọng."

Thấy Lộ Tây Trán không nói lời nào, Mạnh Khả Quân càng siết chặt tay Lộ Tây Trán, ôn nhu nói: "Cô biết, con cũng không phải thật sự không thèm để ý đến Lộ thị, những năm gần dây, trên lĩnh vực quản trị doanh nghiệp, tài chính và kinh tế, con nhất định bỏ ra không ít công sức. Làm như vậy không phải vì con muốn để cho mẹ con, ông nội con, còn có ông ngoại con được nhắm mắt sao? Con không cần nghi ngờ dụng tâm của cô, cô nói rồi, cô không giống em trai mình, loại người lòng dạ hiểm độc chỉ biết tiền này, sẽ gặp phải báo ứng."

Đối mặt với trưởng bối, Lộ Tây Trán đương nhiên là lễ phép xã giao với bà, từ nhỏ nàng đã nhận được giáo dục tốt đẹp, mẹ nàng là một người con gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, anh trai lại tao nhã, rất khó để nàng không trở thành một tiểu thư khuê các. Cho nên mặc dù nàng có khúc mắc sâu sắc với Mạnh Khánh Đông, Mạnh Thiên Thiên, nhưng nàng vẫn không nổi giận, đây không phải vì nàng nhu nhược, mà là tu dưỡng tốt đẹp của nàng.

"Cô, con tự có chừng mực, cám ơn người đã nguyện ý giúp con."

"Với lại." Mạnh Khả Quân vươn tay vuốt ve mái tóc Lộ Tây Trán, nhìn qua vô cùng hòa ái. "Nói sao thì con cũng chỉ là một cô gái, thế lực đơn bạc, cô đã an bài Lưu Sâm quay về giúp con."

Nghe được cái tên này, thần sắc Lộ Tây Trán liền có chút hờn giận, nhanh chóng tiếp lời: "Không cần, ý tốt của người, cháu gái xin nhận tấm lòng."

Mạnh Lưu Sâm, là anh trai cùng cha cùng mẹ với Mạnh Thiên Thiên, chỉ nhỏ hơn Lộ Tây Trán nửa tuổi. Điều này càng chứng minh chuyện Mạnh Khánh Đông nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân. Lúc đó khi Mạnh Lưu Sâm ra đời, Đỗ Linh cùng Mạnh Khánh Đông đã cùng nhau nói dối, đem Manh Lưu Sâm cho Mạnh Khả Quân làm con thừa tự, còn Mạnh Khả Quân thì tuyên bố với bên ngoài rằng đây là đứa trẻ bà nhận nuôi từ cô nhi viện. Còn Lộ Hủy Vân, bà đương nhiên sẽ không có bất kì hoài nghi gì với người chồng mà bà yêu thương.

Mãi đến khi Lộ Hủy Vân qua đời, bí mật động trời này mới dần nổi lên mặt nước.

"Tây Trán, cô biết, trong lòng con không có cách nào tiếp nhận đứa em trai Lưu Sâm này, cô có thể hiểu cho con. Nhưng Lưu Sâm nó được cô nuôi từ nhỏ đến lớn, tính tình của nó cô cũng hiểu nhất, con tin cô, nó nhất định sẽ không hại con."

Đáy lòng Lộ Tây Trán cười lạnh một tiếng, sẽ không hại nàng, chẳng lẽ nàng lại đi trông cậy Mạnh Lưu Sâm giúp nàng đối phó với cha mẹ thân sinh của cậu ta?

"Cô, con biết nỗi lo của người, nhưng con, cũng không phải lẻ loi một mình."

Ngày hôm nay trên thế giới này, ngoại trừ Lộ Thư Dã, nàng chỉ tin một người, chính là Kiều Ỷ Hạ lần đầu tiên gặp mặt đã không thèm ngó ngàng đến nàng, cũng là Kiều Ỷ Hạ dùng cách thức ngốc nghếch yên lặng quan tâm nàng, là Kiều Ỷ Hạ kiêu ngạo, tự tin, có can đảm so đấu với mình. Về phần quan hệ huyết thống, nếu có thể lựa chọn, nàng tình nguyện không muốn chảy cùng dòng máu với những người gọi là "người thân" đó.

"Em đang nói đến Kiều tiểu thư đi." Hạ Lan Thu Bạch vẫn luôn im lặng ngồi một bên đột nhiên lên tiếng, nàng có hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến tiên nữ hoặc những câu từ siêu phàm thoát tục. Không phải bởi vì dung mạo của nàng khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song, mà là do khí chất trời sinh của nàng, khóe miệng luôn mang theo ý cười như có như không, không ngả ngớn, cũng không vô cùng nghiêm túc. Nhưng người hiểu rõ nàng sẽ biết, đây không phải là nụ cười đơn thuần, nàng nhìn như vân đạm phong khinh, nhưng sợ rằng chỉ có nàng mới hiểu rõ hàm ý trong đó nhất.

Lộ Tây Trán nói: "Cô ấy là người bạn đáng để kết giao."

"A? Vậy mà có cô gái có thể lọt vào mắt xanh của Tây Trán nhà chúng ta sao? Cô thật sự được mở mang kiến thức rồi." Mạnh Khả Quân kinh ngạc nói, Lộ Tây Trán từ nhỏ đã tính tình quái gở, lại cao ngạo, không ai có thể đi vào thế giới của nàng. Bây giờ lại được nàng hân hoan tiếp nhận, hơn nữa nghe ngữ khí thì có vẻ ở chung không tệ, với tư cách là một người cô, Mạnh Khả Quân đương nhiên là vô cùng vui mừng.

"Là một cô gái rất xinh đẹp, ưu tú." Hạ Lan Thu Bạch cười cười nói với Mạnh Khả Quân. "Đối xử với Tây Trán vô cùng tốt, vài ngày trước còn vì bảo vệ Tây Trán mà bị thương."

"Vậy thì đúng là một cô gái tốt rồi." Mạnh Khả Quân cũng nở nụ cười, thoạt nhìn vô cùng hào phóng dịu dàng: "Nhất định có thể chăm sóc tốt cho Tây Trán nhà chúng ta."

"Đúng vậy." Hạ Lan Thu Bạch như suy nghĩ gì đó, gật gật đầu, đôi con ngươi nhìn thẳng Lộ Tây Trán. "Tây Trán, bạn thân như vậy, em cần phải cố gắng quý trọng nha."

Lộ Tây Trán cũng nhìn hai mắt Hạ Lan Thu Bạch, nói rõ từng chữ một: "Đó là đương nhiên, Ỷ Hạ cô ấy đáng giá cho em dùng tính mạng để bảo vệ. Em tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không cho phép bất kì kẻ nào, làm ra bất kì chuyện gì, làm hại đến cô ấy, tuyệt đối."

Ngữ khí của nàng thật ra cũng không giống như cứng rắn hay khıêυ khí©h, chẳng qua liên tục dùng ba chữ "tuyệt đối", hình như đang thể hiện rõ ràng ý gì đó, nói bóng nói gió gì đó.

"Vậy là tốt rồi, nếu như vậy thì chị an tâm rồi." Hạ Lan Thu Bạch cười càng vui vẻ, thân mật ôm cánh tay Mạnh Khả Quân, nói: "Cô, cũng không còn sớm, người cũng mệt mỏi rồi, con đưa người về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút."

Mạnh Khả Quân gật đầu, đứng dậy sửa sang vạt áo, sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, nắm lấy tay Lộ Tây Trán, nhẹ nhàng kéo ống tay áo lông cừu màu trắng của nàng. Lộ Tây Trán theo bản năng giật mạnh tay lại, cũng mặc kệ cái gì gọi là lễ nghĩa cấp bậc. Mạnh Khả Quân nhìn ra mâu thuẫn của nàng, tiến lên vuốt ve tóc nàng: "Xem ra, vết sẹo đó, vẫn còn chưa mất."

"Cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hằng ngày của con, người không cần lo lắng."

"Cô có quen vài vị bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng, có muốn cô liên hệ giúp con không?"

Nếu như Lộ Tây Trán muốn xóa sẹo, như vậy bác sĩ mà nàng có thể tìm cũng không ít hơn Mạnh Khả Quân. Nhưng mà nàng không muốn, cho dù mỗi khi đến mùa hè, nàng cúi đầu liền có thể nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên cổ tay mình, nàng cũng sẽ không vì thế mà dao động. Nàng muốn giữ vết sẹo này lại, từng giây từng phút nhắc nhở mình, bản thân đã từng bị tổn thương như thế nào.

Lộ Tây Trán lắc đầu: "Thật sự không cần."

Mạnh Khả Quân cũng không nhiều lời nữa, lắc đầu nói một câu đứa trẻ đáng thương, cầm túi xách Louis Vuitton bằng da của mình, được Hạ Lan Thu Bạch kéo ra ngoài. Lộ Tây Trán tiễn hai người đến bên ngoài biệt thự, trước khi lên xe, Mạnh Khả Quân yêu thương mà ôm lấy Lộ Tây Trán, vuốt ve mái đầu của nàng, nói: "Qua mấy ngày nữa Tiểu Sâm sẽ trở lại, đừng bướng bỉnh nữa, có nhiều người giúp con vẫn tốt hơn, đừng để cho cô lo lắng, được không?"

Cảnh đêm u ám, đèn đường bên cạnh cổng sắt tản ra ánh sáng màu vàng nhạt. Dưới ánh đèn, nàng nhìn ánh mắt Mạnh Khả Quân, nàng biết rõ, trong cái nơi gọi là "nhà" này, có lẽ chỉ có một mình Mạnh Khả Quân thật tâm đối đãi với mình. Cho nên dù trong lòng có ngàn vạn không muốn, cuối cùng nàng vẫn khó nhọc gật đầu.

Giống như lúc nãy nàng đã nói với Kiều Ỷ Hạ, nàng chưa bao giờ muốn tổn thương ai, nhưng trên đời này lại rất hiếm người dùng tình đối đãi với nàng. Nếu như một người thật lòng với nàng, nàng vĩnh viễn sẽ không quên. Nàng mang thù, nhưng trí nhớ của nàng rất tốt, chỉ cần tốt với nàng một giây, nàng đều có thể ghi nhớ cả đời.

Trên xe, Hạ Lan Thu Bạch cùng Mạnh Khả Quân ngồi trên ghế sau, bàn tay Mạnh Khả Quân ôm lấy cánh tay mình, thở dài: "Thu Bạch, con nói xem cô làm như vậy, cuối cùng là đúng hay sai?"

"Cô, Lưu Sâm cậu ấy nói thế nào thì cũng là em ruột của Tây Trán, huống chi đã nhiều năm như vậy rồi, cậu ấy không hề tiếp xúc với cha mẹ ruột của mình, cậu ấy sẽ không thiên vị bên nào. Dụng tâm lương khổ của người với Tây Trán, nếu mẹ chồng con ở trên trời biết được, cũng có thể yên tâm rồi."

Mạnh Khả Quân nhắm mắt lại, lắc đầu, cảm thấy hốc mắt đau xót: "Là cô có lỗi với em dâu, nếu năm đó không phải cô luôn cưng chiều Khánh Đông, giúp nó nói dối mọi nơi, thì em dâu cũng sẽ không đến lúc chết vẫn còn đối với em trai cô trầm mê không dứt. Cô ấy là một cô gái tốt, nhưng yêu sai người rồi. Hôm nay, cô giúp Tây Trán, nói đến cùng, đều là vì muốn vơi đi day dứt lương tâm mà thôi. Mạnh gia chúng ta, thật sự nợ nhà họ Lộ rất nhiều, rất nhiều...."

Nếu như không có nhà họ Lộ, chỉ sợ hai chị em bọn họ đến giờ vẫn chỉ là một người bình thường nhất trong cái thế giới rộng lớn này, mỗi tháng đều phải lo lắng chuyện tiền điện tiền nước, lo lắng có đủ tiền sống hay không, chứ không giống như bây giờ, ăn ngon mặc đẹp, một người thì quản lí một tập đoàn lớn, một người thì lấy chồng Canada. Tất cả vinh hoa của bọn họ, đều là của nhà họ Lộ, mà cuối cùng, bọn họ lấy oán trả ơn, hủy hoại nhà họ Lộ, cưu chiêm thước sào.

"Chuyện mà cô hối hận nhất, chính là năm đó khi em trai của cô đuổi Tây Trán ra khỏi nhà, cô lại không thể vì con bé mà nói được một câu. Cô đã phụ lời nhờ vả của em dâu." Nước mắt nóng hổi của Mạnh Khả Quân lăn dài, thấm ướt bàn tay của bà, thấm vào bên trong móng tay. Mạnh Khả Quân xoay người ôm lấy Hạ Lan Thu Bạch: "Thu Bạch, cô có lỗi với em dâu, cũng có lỗi với Thư Dã...."

"Cô, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, con tin Tây Trán cũng không trách người."

"Khánh Đông nó thật quá đáng, nó thiếu nợ nhà họ Lộ rất nhiều.... Sao nó có thể nhẫn tâm như vậy, Tây Trán là con gái ruột của nó mà...."

Thần sắc của Hạ Lan Thu Bạch cũng dần nặng nề hơn, chậm rãi nói: "Đúng vậy."

Năm đó, Hạ Lan Thu Bạch nàng cũng là người chứng kiến tất cả mọi chuyện. Một năm đó, Lộ Tây Trán mới mười tám tuổi, nàng thiên tư thông minh, khi đó đã là sinh viên năm ba đại học Harvard. Sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, dưới sự dặn dò của bác sĩ cùng yêu cầu nghiêm túc của Hạ Lan Thu Bạch, nàng được an bài ở trong nhà tĩnh dưỡng ba tháng, nhưng chỉ trong vòng ba tháng này, cô gái trẻ kia đã hứng chịu hai lần đả kích.

Hạ Lan Thu Bạch tận mắt nhìn thấy Mạnh Thiên Thiên năm tuổi nghịch ngợm gây sự, cố ý đùa giỡn Lộ Tây Trán. Lộ Tây Trán không để ý đến cô bé, sau đó cô bé tạt nước sôi lên tay nàng. Lộ Tây Trán trong lúc trốn tránh đã vô ý đυ.ng phải cô bé, khiến đầu cô bé đập vào lan can cầu thang. Mạnh Thiên Thiên lớn tiếng gào khóc, Đỗ Linh biết rõ chân tướng sự việc nhưng vẫn bao che con gái, đổ tất cả sai lầm lên người Lộ Tây Trán.

Hạ Lan Thu Bạch vẫn còn nhớ lời của Đỗ Linh khi ấy, bà ta nói: "Khánh Đông, em biết Tây Trán con bé vẫn luôn không thể tiếp nhận em, bây giờ Thư Dã xảy ra chuyện, trong lòng con bé khổ sở, em cũng có thể hiểu được. Thế nhưng con bé dù có khổ sở thế nào thì cũng không nên phát tiết lên người Thiên Thiên! Thiên Thiên nói thế nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ, nó cái gì cũng không hiểu! Em biết, em danh bất chính, ngôn bất thuận, xem ra em tốt nhất là nên rời khỏi cái nhà này!"

Hạ Lan Thu Bạch giải thích cho Lộ Tây Trán, nhưng Mạnh Khánh Đông muốn tự Lộ Tây Trán giải thích. Với tính tình của Lộ Tây Trán, đúng chính là đúng, sai chính là sai, nàng coi thường giải thích chuyện gì đó cho mình. Đối mặt với câu hỏi của Mạnh Khánh Đông, vẻ mặt ghê tởm của mẹ con Đỗ Linh, nàng một chữ cũng không nói, thậm chí ánh mắt cũng không đặt lên người bọn họ.

Lúc bàn tay đó hạ xuống, Hạ Lan Thu Bạch nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của Lộ Tây Trán, biết cho dù mình nói cái gì cũng không thể thay đổi. Lộ Tây Trán lướt qua Mạnh Khánh Đông đi lên lầu, đứng trên bậc thang, nàng quay người, không biết là nói cho ai nghe: "Ba, những gì ba nợ nhà họ Lộ, tôi sẽ từ từ trả lại cho ba." Mà một tiếng ba này, đã bao hàm bao nhiêu ấm ức của nàng, chán nản, thất vọng cùng tuyệt vọng?

Lúc Hạ Lan Thu Bạch đến phòng của Lộ Tây Trán thì thấy nàng đang ngồi trên mép giường, trên tủ đầu giường là hộp thuốc, đưa lưng về phía cửa.

"Để chị giúp em nha." Nhìn một mảng đỏ ửng trên cổ tay bị phỏng của Lộ Tây Trán, Hạ Lan Thu Bạch cảm thấy không đành lòng.

"Không cần."

"Vì sao không giải thích?"

Lộ Tây Trán bôi thuốc mỡ lên cổ tay mình, thản nhiên nói: "Tại sao phải giải thích?"

Lúc đó, Lộ Hủy Vân đã qua đời được tám năm, vào năm thứ ba, Mạnh Khánh Đông mang Đỗ Linh về nhà, sau đó có Mạnh Thiên Thiên. Năm thứ năm, Mạnh Khánh Đông nhân buổi tiệc mừng sinh nhật của Mạnh Thiên Thiên, tuyên bố "tin vui" Lộ thị chính thức đổi thành Mạnh thị, nói là song hỉ lâm môn. Thật hay cho cái gọi là song hỉ lâm môn!

Hóa ra, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, Hạ Lan Thu Bạch phục hồi tinh thần, vỗ vỗ tấm lưng Mạnh Khả Quân. Hóa ra, Lộ Tây Trán đã một mình đi qua những năm tháng dài đằng đẵng mà cô độc như vậy.

-------

Đọc chương trước và chương này, cảm thấy tra nam trong truyện không ai khác chính là cha của giáo sư. Ham tiền, nɠɵạı ŧìиɧ, máu lạnh, phản bội vợ không nói, đến con gái mình mà cũng xuống tay được. Lừa dối vợ không nói, đến tiền của con mình mà cũng lừa dối để chiếm đoạt. Trắng trợn đoạt đi cả một tập đoàn to lớn của người ta đem về làm của riêng, đuổi con gái ruột ra khỏi nhà. Vậy mà lúc giáo sư dẫn Kiều Kiều về ăn cơm, còn bày đặt áy náy, hừ =.=. Giáo sư nhà tui không hận ông thì cũng quá uổng công sống trên đời! Trước tiên méo biết ông có nỗi khổ gì hay không, nhưng tới đây có thể nói tra nam ở chung với tiện nhân quá là hợp luôn =.=