Chương 33: EQ quá thấp

Chương 33: EQ quá thấp

Kiều Ỷ Hạ đứng tại chỗ, nhìn từng bước chân rời đi của nàng, cuối cùng bóng lưng đó cũng biến mất trong tầm mắt mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh mây trắng, đáy mắt một mảnh trống rỗng. Ỷ Huy cũng như vậy, biến mất trong tầm mắt của cô, biến mất trong thế giới của cô, cả đời khắc sâu trong lòng cô, trở thành gút mắt không thể giải được, cũng đã trở thành lí do cho những chuyện cô đang làm. Nhưng trong nội tâm cô hiểu rõ, vô luận mình cố gắng đến thế nào, đều không thể nào đổi lại một cái mỉm cười của đứa trẻ ấy.

Đối mặt với Chu Quốc Cường không chịu phối hợp, đội trưởng đội 1 đành bất đắc dĩ tức giận rời đi. Chưa có lệnh lục soát, Chu Quốc Cường từ chối cũng là điều hợp lí. Lộ Tây Trán về nhà, một mình đi vào mật thất thuộc về riêng nàng, trong đầu rà soát lại từng chi tiết một, trên bảng đen dày đặc chữ, dùng Triệu Tiểu Mộc làm trung tâm, mạng lưới quan hệ phức tạp dần dần hình thành một cách rõ ràng mạch lạc.

Đợi đến khi mẹ Kiều ngủ rồi, Kiều Ỷ Hạ căn dặn Lam Tuyết Ngô không được nói chuyện này cho ba Kiều biết, sau đó lập tức quay về Cục, hội ngộ với nhóm người Thạch Vi. Đinh Nguyên vừa lấy lời khai xong, đang định rời đi thì bị Kiều Ỷ Hạ gọi lại.

"Cảnh quan, những gì tôi biết tôi đều nói với các cô rồi, cho dù cô có hỏi thêm nữa thì tôi cũng không biết phải nói gì." Lúc nói chuyện Đinh Nguyên cắn chặt môi, giống như hết sức bất mãn với việc bị Kiều Ỷ Hạ gọi lại, đây chính là biểu hiện của nội tâm phẫn nộ.

"Tôi cũng không có ý hoài nghi cậu." Kiều Ỷ Hạ tận lực bình thản nói với hắn. "Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc thay cậu thôi."

Nghe Kiều Ỷ Hạ nói vậy, Đinh Nguyên đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Kiều Ỷ Hạ dẫn hắn đến một căn phòng nhỏ, bảo Thương Lục pha cho hắn ly trà, mở máy sưởi, hơi gió ấm áp liền bao phủ căn phòng. Toàn bộ căn phòng chỉ có Kiều Ỷ Hạ và Đinh Nguyên, tay chân Đinh Nguyên có chút luống cuống, Kiều Ỷ Hạ vì để cho hắn thả lỏng nên để hắn ngồi trên sofa, còn mình thì đến ngồi trên ghế sau bàn làm việc. Không ở quá gần hắn, hắn sẽ không cảm thấy áp bách.

"Tôi rất hiểu tâm tình mất đi người yêu của cậu, tôi biết, tuy rằng cậu đã chia tay với Thôi Đình, nhưng trong lòng cậu nhất định vẫn luôn nhớ nhung cô ấy. Đối với cậu mà nói, cô ấy vui vẻ và bình an, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của cậu."

Nhắc đến Thôi Đình, Đinh Nguyên lại có chút buồn bã: "Đình Đình là cô gái tốt, là tôi không xứng với cô ấy."

"Thôi Đình đúng là một cô gái lương thiện, tôi cũng nhìn ra được cậu cũng là một chàng trai tốt. Tôi nghĩ, hai người nhất định từng rất yêu nhau, nhưng cuối cùng là vì nguyên nhân gì mà để một đôi hữu tình trời nam đất bắc?". Kiều Ỷ Hạ vẫn nhìn vào đôi mắt hắn.

Đinh Nguyên lắc đầu một cái, nói: "Không, cho đến nay đều là tôi nhất sương tình nguyện, là một mình tôi tình nguyện."

Kiều Ỷ Hạ mím môi: "Kì thật sau khi Thôi Đình bị gϊếŧ hại, người đầu tiên chúng tôi hoài nghi chính là chủ tịch Hoằng Uyển, Giang Tư Lự."

"Chính là ông ta!". Đinh Nguyên vỗ mạnh lên mặt ghế sofa, đứng bật dậy, trong mắt nồng đậm hận ý, nhưng không hề có nước mắt. "Chính là ông ta hại chết Đình Đình! Ông ta đáng chết!".

"Nhưng mà, tuy rằng chúng tôi có hoài nghi sâu sắc với ông ta, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ. Ông ta đã đưa ra bằng chứng ngoại phạm, mấy hôm trước chủ tịch Giang đã đi công tác ở nơi khác, mười hai giờ đêm qua mới hạ cánh về đến thành phố. Mà Thôi Đình, căn cứ theo kết quả khám nghiệm pháp y thì bị gϊếŧ hại trước mười hai giờ đêm qua. Kể từ đó, Giang Tư Lự bị loại trừ khỏi đối tượng tình nghi." Ngón tay Kiều Ỷ Hạ gõ gõ lên mặt bàn, nói.

Đinh Nguyên lập tức thở hổn hển, lỗ mũi vì thế mà phập phồng mở lớn, động tác này là vì muốn hít nhiều khí vào phổi. Khi tâm lý một người cho rằng mình bị uy hϊếp, hoặc là cho rằng chuyện gì đó không chính xác, thì sẽ làm ra hành động này. Mà hành động này của hắn, không nghi ngờ gì đã lọt vào mắt Kiều Ỷ Hạ.

"Chuyện này không thể nào! Thời gian Đình Đình bị gϊếŧ tuyệt đối không thể nào trước 12 giờ! Nếu như Giang Tư Lự trở về lúc 12 giờ vậy rất có thể ông ta trở về rồi đến nhà Đình Đình."

Kiều Ỷ Hạ cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống sofa, đưa tay tỏ ý hắn cũng ngồi xuống. Đinh Nguyên thu hồi tâm tình, lần nữa ngồi xuống.

Kiều Ỷ Hạ đan hai tay vào nhau, chống cằm, nói: "Nói thử xem, thời gian Thôi Đình bị gϊếŧ vì sao không thể trước 12 giờ."

Đinh Nguyên nuốt nước miếng một cái, sờ sờ mũi nói: "Là vừa nãy đội trưởng Thạch có nói cho tôi biết."

Kiều Ỷ Hạ gật gật đầu: "Vậy à."

Đinh Nguyên đột nhiên ôm chặt đầu, giọng nói đau khổ không chịu nỗi, còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Cô cảnh sát, đầu của tôi thật sự rất đau, trong đầu tôi toàn bộ đều là hình ảnh lúc tôi và Đình Đình còn bên nhau. Tôi thật sự sắp phát điên rồi, cầu xin cô, cô để cho tôi đi về được không, tôi muốn đến chung cư Đình Đình nhìn một cái. Dù cô ấy đã không còn ở đó thì ít nhất tôi cũng muốn cảm nhận hơi thở của cô ấy từng tồn tại, tôi cầu xin cô....."

"Có thể."

Sau khi Đinh Nguyên rời đi, Kiều Ỷ Hạ để Thương Lục theo dõi hắn. Kiều Ỷ Hạ về phòng làm việc, Thạch Vi chỉnh chỉnh cổ áo cho ngay ngắn, ngồi đối diện Kiều Ỷ Hạ, hỏi: "Thế nào rồi, phát hiện gì không? Anh cảm thấy Đinh Nguyên này không hề đơn giản."

Kiều Ỷ Hạ uống một hớp nước, mười ngón tay đan vào nhau, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu vào làm cho bên mặt cô thoạt nhìn cực kì ôn nhu.

"Quả thực là sơ hở chồng chất."

Thạch Vi gật gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với lời của Kiều Ỷ Hạ. Thạch Vi là tinh anh của tổ 8, lực quan sát rất mạnh, nếu không đã không thể làm đội trưởng. Thạch Vi bưng cốc giữ nhiệt, uống một ngụm Thiết Quan Âm, "Ngay từ đầu gọi hắn đến lấy lời khai chỉ đơn thuần muốn hiểu rõ tình huống hơn. Nhưng biểu hiện quá mức khoa trương này khiến anh cảm thấy hắn không chỉ muốn lấy lại công bằng cho Thôi Đình mà còn muốn kéo Giang Tư Lự xuống nước."

"Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, càng che giấu thì càng bại lộ. Khi một người không muốn thừa nhận hoặc nói dối thì ánh mắt của hắn sẽ không tiếp xúc quá lâu với người nói chuyện. Từ đầu đến cuối, thời gian Đinh Nguyên nhìn thẳng vào mắt em chưa đến hai phút. Hắn có thể khống chế thân thể mình, để cho mình không để lộ sơ hở, nhưng rất khó tránh sơ hở trên thị giác. Tâm trạng của hắn rất tiêu cực, lúc em nhắc đến Thôi Đình thì hắn không phải uể oải hay phẫn nộ đối mặt với em, mà là ánh mắt trốn tránh, hắn là đang sợ hãi." Đôi con ngươi Kiều Ỷ Hạ càng nói càng sâu lắng.

Thạch Vi tức thì khẽ gật đầu, đợi lời nói kế tiếp của Kiều Ỷ Hạ.

"Đinh Nguyên nói, hắn không xứng với Thôi Đình, nhưng theo khách quan mà nói, tướng mạo của hắn rất tốt, học lực không thấp, ở trong thời đại nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng mà nói hẳn là được nhiều cô gái yêu thích. Người như vậy, không thể dễ dàng để hắn thừa nhận mình không xứng với ai đó." Ánh mắt Kiều Ỷ Hạ chạm với ánh mắt Thạch Vi, nói.

Thạch Vi nhíu mày, khoanh tay trước ngực: "Trừ khi hắn thiếu thốn về mặt vật chất."

"Giống như đội trưởng Thạch đã nói, lúc em nhắc đến Giang Tư Lự thì tâm tình của hắn vô cùng kích động, trong mắt lại không có nước mắt, rất rõ ràng, hắn không phải khổ sở vì cái chết của Thôi Đình mà chỉ là oán hận Giang Tư Lự. Em dời thời gian Thôi Đình bị gϊếŧ lên sớm ba tiếng đồng hồ, nói với hắn Giang Tư Lự 12 giờ mới đáp máy bay xuống, loại bỏ khả năng tình nghi của Giang Tư Lự, nhưng mà hắn nói, thời gian Thôi Đình chết, tuyệt đối không thể trước 12h."

Thạch Vi hiểu rõ gật gật đầu nói: "Không có bất kì ai đề cập đến thời gian Thôi Đình bị gϊếŧ với hắn."

"Ngắn ngủn mười phút, hắn hầu như không hề ngừng run rẩy tay chân, loại người này bình thường rất ích kỉ, mọi thứ đều coi mình làm trung tâm, tính chiếm hữu rất mạnh. Trên phương diện tình yêu, bọn hắn rất dễ dàng nảy sinh ghen tuông. Em cố ý để hắn ngồi trên sofa, không gian rất lớn, thân thể của hắn lại luôn trong trạng thái buộc chặt, đây là phản ứng theo bản năng. Ví dụ như Giang Tư Lự, ông ta là một nhân sĩ thành công, có thói quen mở rộng thân thể chiếm đoạt không gian, mà Đinh Nguyên rất rõ ràng là một người tự ti, hắn biết mình cách thành công tương đối xa. Cộng với nội tâm sợ hãi của hắn, hắn không có cách nào thả lỏng bản thân.

Thạch Vi đứng dậy, cầm phích nước nóng màu đỏ rót thêm nước cho Kiều Ỷ Hạ. "Cho nên em thả hắn về, để Thương Lục đi theo dõi hắn."

Kiều Ỷ Hạ nghiêng đầu cười cười: "Không phải đội trưởng Thạch cũng có ý định như vậy sao?". Bọn họ thả Đinh Nguyên về, không phải là đã loại bỏ nghi ngờ với hắn, mà là chờ đợi hắn lộ ra càng nhiều sơ hở hơn.

Thạch Vi thoải mái cười cười, vỗ vỗ bờ vai cô.

Một đêm này, sau khi kết thúc công việc Kiều Ỷ Hạ vẫn là trở về nhà họ Lộ, đường đi không gần, cộng thêm công việc bận rộn, sau khi về đến nhà đã là gần mười một giờ. Lầu một không có người, chắc là Lộ Tây Trán đang làm việc trong thư phòng. Kiều Ỷ Hạ mở tủ lạnh, quả nhiên nhìn thấu một dĩa cơm chiên trứng được bọc màng nilon, cô dùng lò vi sóng hâm nóng lại, một mình ngồi ở lầu một ăn bữa khuya. Sau đó chuẩn bị lên lầu tắm nước nóng, trực tiếp đi ngủ.

Lúc lên lầu thì đυ.ng phải Lộ Tây Trán đang đi xuống, hai người một cao một thấp, một lên một xuống, bầu không khí có chút lúng túng.

Lộ Tây Trán mở miệng trước tiên: "Cô đã trở về."

"Ừ."

"Ăn cơm rồi?"

Kiều Ỷ Hạ gật gật đầu: "Ừ, đã rửa chén rồi, bốn lần, so với yêu cầu của chị thì nhiều hơn một lần, sàn nhà cũng đã lau qua rồi. Cơm rất ngon, cảm ơn." Trù nghệ của Lộ Tây Trán vẫn luôn nằm ngoài tưởng tưởng của cô, trước đây Kiều Ỷ Hạ cảm thấy mẹ mình và dì giúp việc nấu đồ ăn đã đạt đến đỉnh cao rồi, nhưng chưa từng nghĩ Lộ giáo sư thoạt nhìn mười ngón tay không chạm nước ngay cả một dĩa cơm chiên trứng cũng có thể làm ngon như vậy.

"Ai cho phép cô ăn cơm chiên trứng tôi làm?"

Kiều Ỷ Hạ nhíu nhíu mày hỏi: "Không phải làm cho tôi?"

"Đó là bữa khuya của tôi." Lộ Tây Trán khẽ nhíu mày, môi mỏng nhếch lên, "Cô bồi thường cho tôi."

"Nếu như cô có thể tiếp nhận tài nấu nướng của tôi, vậy tôi lập tức đi làm một phần khác cho cô." Kiều Ỷ Hạ cong cong khóe môi, cười rực rỡ như ánh mặt trời.

"Không cần, không ăn." Lộ Tây Trán nói xong muốn xoay người đi lên lầu, "Hôm nay tôi muốn làm luận văn, cô không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi."

Kiều Ỷ Hạ gọi nàng một tiếng, nàng dừng chân, quay đầu nhìn cô. Kiều Ỷ Hạ bước lên hai bậc thang, cùng đứng chung một bậc với nàng. Bậc thang rất rộng, hai người đứng cùng nhưng cũng không chật chội."

Hôm nay tâm tình Kiều Ỷ Hạ không tệ, ngôn từ chính nghĩa nói: "Đã đoạt bữa khuya của Lộ giáo sư, tôi há có thể không bồi thường. Nhưng trên người tôi không có thứ gì quan trọng, chỉ có thể bồi thường cho Lộ giáo sư một cái ôm thôi."

Lộ Tây Trán quá sợ hãi, vội vàng dời chân bước lên một bậc thang, cau mày nói với cô: "Không được chạm vào tôi, giữ khoảng cách với tôi. Còn chưa có tắm rửa, trên người cô nồng sặc mùi kì lạ."

Kiều Ỷ Hạ không để ý nhún nhún vai: "Như vậy theo Lộ giáo sư nói, là muốn chờ tôi tắm rửa xong rồi sẽ bồi thường cái ôm cho chị?". Thực ra Kiều Ỷ Hạ cũng không phải là người thích đến quá gần người khác, những ai có tính khiết phích đều như vậy, bọn họ không thích những động tác như ôm hay là nắm tay. Nhưng mà Lộ Tây Trán lại sạch sẽ đơn thuần như một tiên nữ trong tiên cảnh, không nhiễm một hạt bụi nào, khiến trong đầu Kiều Ỷ Hạ

Không ngừng lặp đi lặp lại ý niệm muốn đến gần.

Thấy Lộ Tây Trán không nói gì, Kiều Ỷ Hạ rũ mắt xuống, rồi sau đó ngẩng lên nghiền ngẫm nhìn nàng, đề cao âm điệu, bước lên một bậc thang, nhìn chằm chằm trắc mặt lạnh lùng của Lộ Tây Trán: "Lộ giáo sư thật sự cực kì xinh đẹp, làm cho người ta không khỏi động tâm."

"Nếu cô muốn ở ngay lúc này, ngay một địa điểm như thế này muốn nói mấy lời mà cô gọi là tỏ tình chân thành, vậy tôi đây cho cô bốn chữ: EQ quá thấp!".

Bị người mình thích phủ định rồi còn trêu đùa mình EQ thấp, Kiều Ỷ Hạ lập tức giận dữ, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, nàng lướt qua người Lộ Tây Trán, đi lên lầu: "Kì thật tôi là muốn nói, sau này tôi muốn theo đuổi chị." Nói đến đây, Kiều Ỷ Hạ dừng bước chân, xoay người lại, không thèm đếm xỉa nhìn Lộ Tây Trán đang đứng dưới thấp, mỉm cười: "Just kidding."

Lộ Tây Trán nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Kiều Ỷ Hạ, bàn tay vịn lan can siết chặt thêm vài phần, nàng cúi đầu, đáy mắt có thêm vài tia vui vẻ. Vốn dĩ nàng đang muốn xuống lầu rót nước uống thuốc, nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy người nọ trở về, cảm giác buồn bực cũng giảm đi rất nhiều, cuống họng cũng không còn khó chịu nữa.

Sau khi về phòng, nàng ngồi vào ghế xoay lớn, mái tóc dài rũ đến thắt lưng, hai bên gò má còn có vài sợi lướt qua, sóng mũi cao thẳng càng khiến cho nàng thoạt nhìn thâm sâu mà xinh đẹp.

"Thanh Diệp, sức khỏe của bà em có gì đáng ngại không? Ừ, vậy là tốt rồi. Tôi đã giúp em tìm công việc ở một công ty rồi, em lúc nào cũng có thể đến báo danh."

------

Lời của tác giả: Ôi chao, có phải cảm thấy giáo sư ngạo kiều rồi hay không, ngược lại là Ỷ Hạ ngạo kiều mới đúng nha _

Cho mọi người một vở kịch nhỏ hài hước:

Tây Trán: "Vì sao không ăn cơm? Thân thể không thoải mái?"

Ỷ Hạ: "Sao chị lại không hỏi có phải là do trù nghệ của chị giảm sút rồi hay không nha?"

Tây Trán: "Chuyện không có khả năng xảy ra, không cần phải nói."

Ỷ Hạ: "Em không muốn ăn, nhưng cũng không phải thân thể không thoải mái."

Tây Trán: "Vậy em muốn ăn gì?"

Ỷ Hạ: "Quán cũ lần trước chị dẫn em đi ăn, chỗ đó có bán bánh dứa đặc biệt ngon. Em rất muốn ăn."

Tây Trán: "Vậy em cứ ngồi đó mà tưởng tượng đi."

Vào đêm.

Ỷ Hạ: "Chị đi ra ngoài dạo cái gì mà dạo lâu như vậy?"

Tây Trán (trong tay cầm một cái túi ném vào lòng Ỷ Hạ): Gặp một người bạn, trùng hợp là hắn vừa mới từ quán cũ trở về, mua bánh dứa, chị chia với hắn một ít."

Ỷ Hạ (ngồi dậy ôm nàng): "Cho nên nói, người ta cũng thuận tiện đóng gói kĩ càng đưa cho chị luôn?"

Tây Trán: "........."

[Buồn tao nhất thế giới này chính là Lộ Tây Trán]

Lời của editor: tác giả thật nhiều chuyện, viết cái đoạn này làm chi hành tui edit, đã vậy còn vừa gõ phím vừa cười như con điên =.=