Chương 30: Nên rời đi rồi

Chương 30: Nên rời đi rồi

Lộ Tây Trán gật gật đầu, ánh mắt dời đi, nhìn về phía trước, đáy mắt một mảnh bao la mờ mịt. Mái tóc dài của người đối diện bị gió thổi bay bay, khóe mắt đuôi lông mày tràn ngập ý cười, nhưng lại giống như có một phen tâm ý khác. Cô gái này khá cao, so với Lộ Tây Trán cao 1m75 thì cao hơn một ít. Cô ta cẩn thận nhìn Lộ Tây Trán, rồi sau đó nhìn về phía xe của nàng.

"Đồng nghiệp." Lộ Tây Trán vân đạm phong khinh, không vội không chậm nói.

Cô gái kia cười khẽ một tiếng: "Không cần phải sốt ruột giải thích, có người có thể làm cộng sự của em, là chuyện tốt." Cô gái cẩn thận tỉ mỉ nhìn dung nhan Lộ Tây Trán, nhiều năm không gặp, nàng càng trổ mã càng mê người hơn rồi, đứng giữa bóng đêm mông lung, giống như một tiên nữ tuyệt thế mà cô độc. "Vẫn không muốn về nhà xem một chút sao?"

"Em sẽ không quay về nơi đó."

Cô gái kia nghe nàng hờ hững trả lời, cũng không tức giận, ý cười càng lúc càng đậm, thoạt nhìn rất đẹp, nhưng cũng xinh đẹp đến dọa người. Cô ta đưa tay vuốt vuốt mái tóc của nàng, ngón tay trắng nõn thon dài xuyên qua mái tóc như rong biển của Lộ Tây Trán, cảnh đêm lạnh lẽo, ánh mắt của cô ta cũng lạnh lẽo buồn tẻ như vậy.

"Nếu như chị nhất định phải khiến em trở về thì sao?"

Lộ Tây Trán không nhìn cô ta, hơi cúi đầu, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: "Qua một thời gian ngắn nữa đi."

Kiều Ỷ Hạ yên tĩnh ngồi trong xe, mặc dù có hơi tò mò với chuyện đang xảy ra bên ngoài, nhưng dù sao sự tu dưỡng vô cùng tốt cùng với ý thức riêng tư mạnh mẽ khiến cho cô không quá để tâm đến chuyện ngoài xe. Khúc nhạc dương cầm rất êm tai, âm điệu dịu dàng nhưng một dòng suối trong suốt, đưa cô vào một thế ngoại đào nguyên khác.

Cô gái kia không nói chuyện, tiến lên trước vài bước, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của Lộ Tây Trán. Cô ôn nhu vén tóc Lộ Tây Trán ra sau tai, sau đó kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Được rồi, chị đi đây."

Nhìn chiếc xe thể thao màu đen biến mất trong màn đêm, Lộ Tây Trán một lần nữa mở cửa xe, trở lại thế giới của nàng.

Kiều Ỷ Hạ không hỏi nhiều, rất rõ ràng, Lộ Tây Trán có quen biết với cô gái cao gầy kia, cũng hiểu mình không thích hợp để nói nhiều. Tâm tình của Lộ Tây Trán cũng không có gì biến hóa, nhìn không ra là vui hay buồn.

Vì vậy đêm nay trôi qua vô cùng yên tĩnh. Có lẽ cả hai đều rất mệt mỏi cho nên hai người không hề bắt chuyện với nhau. Không có ác mộng, không có vui vẻ, cũng không có bi thương. Nằm trên giường, nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, Kiều Ỷ Hạ cảm thấy mình như đã thay đổi thành một con người khác. Cô không thể nói rõ thay đổi này tốt hay xấu, trước đây côđã từng gặp qua không ít người theo đuổi mình. Hoa tươi, rượu ngon, lời tâm tình, pháo hoa, tất cả những thứ mà một cô gái trẻ mơ mộng cô đều đã được thưởng thức. Nhưng cô không thích người khác đến gần mình, cũng không cho phép bất kì ai xâm nhập vào thế giới của mình.

Mãi cho đến khi gặp Lộ Tây Trán, người kia rõ ràng là hỉ nộ vô thường, rõ ràng thường xuyên lạnh hơn cả băng, cao xa khiến cho người ta cảm thấy không thể với đến. Nhưng cũng chính bởi vì thế mà khiến cho Kiều Ỷ Hạ mất phương hướng, không chút cố kị nào mà đến gần nàng. Kiều Ỷ Hạ thừa nhận, cô thật muốn nhìn thử một người như vậy sau khi mở cửa trái tim mình thì sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào.

Nhưng lúc nãy khi ngồi trên xe, một câu nói kia của Lộ Tây Trán, rằng "ngày mai cô nên rời đi thôi", đã triệt để kéo cô về hiện thực. Cô, đã đến lúc nên rời đi rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, cô nghĩ mình sẽ biến thành một Kiều Ỷ Hạ mà chính bản thân cô cũng không nhận ra được.

Ngày hôm sau, Lộ Tây Trán vẫn dựa vào đồng hồ sinh học thức dậy rất sớm, không thể phủ nhận, khi nhìn thấy dĩa trứng ốp-la, bánh mì nướng cùng với ly sữa tươi còn nóng hổi, rồi lại nhìn thấy chỗ ngồi trống rỗng kia, đã khiến cho nàng trong lúc lơ đãng siết chặt bàn tay đang vịn lan can cầu thang. Nhưng rất nhanh, nàng thở nhẹ một hơi, khí định thần nhàn đi đến trước bàn ăn, ăn xong bữa sáng một người.

Tuy rằng trước đây vẫn luôn ăn sáng một mình, bởi vì Thanh Diệp không dám ngồi chung bàn ăn điểm tâm với nàng. Nhưng một khắc khi Lộ Tây Trán nhấp một ngụm sữa tươi nóng hổi, giống như đã xuất hiện ảo giác, giống như lại nhìn thấy Kiều Ỷ Hạ đang ngồi bên cạnh mình.

Còn Kiều Ỷ Hạ bên này thì đã đến sân thượng nhà số 3 tiểu khu Vân Sâm, lúc kéo tuyến cảnh giới ra, đi vào, đã ngửi thấy một mùi vị kinh khủng tràn ngập căn nhà.

Tống Tử Sanh mặc áo bluose trắng, ngồi xổm trước mặt người bị hại kiểm tra xác chết, bên cạnh còn có một cảnh sát đang ôm máy ảnh chụp lia lịa. Thạch Vi đi ra từ trong phòng ngủ, điên tiết siết chặt bàn tay phải, gân xanh nổi lên, "Biếи ŧɦái! Con mẹ nó đều là biếи ŧɦái!"

Kiều Ỷ Hạ nhếch môi, xuyên qua phòng khách đi đến vỗ vỗ vai Thạch Vi: "Đi nhìn một cái xem thử."

Người chết tên Thôi Đình, hai mươi bảy tuổi, là nhân viên tiếp tân khu vực đón khách của một khách sạn bốn sao, bởi vì tướng mạo xuất chúng cộng với dáng người hoàn mỹ, lại có phong phạm minh tinh, cho nên có chút danh khí. Cô ta bị trói trên một chiếc ghế, hai mắt bị một miếng vải đen mỏng bịt kín. Mười ngón tay của cô đều có vết máu, như là bị kim đâm, ngoại trừ hai cổ tay bị sưng đỏ do bị cột chặt thì không có vết thương bên ngoài.

"Phán đoán sơ bộ là đột tử, thời gian tử vong ước chừng khoảng bốn đến năm tiếng trước. Nguyên nhân cụ thể còn phải chờ về Cục khám nghiệm tử thi." Tống Tử Sanh nói.

"Có khả năng là tự sát không?". Thương Lục đứng một bên vuốt cằm nói, dáng vẻ nghiêm túc vô cùng tuấn tú. "Môi trường làm việc của cô ta rất dễ đánh mất phương hướng, khẳng định là áp lực rất lớn, em hoài nghi cô ta có bệnh về mặt tinh thần, thậm chí có khuynh hướng tự ngược."

Kiều Ỷ Hạ đứng dậy, lắc đầu nói: "Không loại trừ khả năng cô ta có bệnh tâm lí, nhưng cô ta không thể nào tự cột mình vào ghế như vậy được."

"Gần đây hung thủ quả nhiên càng ngày càng càn rỡ rồi, trong mắt bọn chúng có còn vương pháp hay không, có đạo trời hay không!". Thạch Vi gầm lên, thoạt nhìn vô cùng phẫn nộ, ánh mắt của anh dừng trên người Thôi Đình, "Cô gái này còn trẻ như vậy, đang ở trong quãng thời gian tươi đẹp nhất, quý trọng còn không kịp, làm sao có thể có ý niệm kết thúc sinh mệnh. Hiện trường không có bất cứ dấu vết gì, toàn bộ quá trình gây án không để lại một chút sơ hở nào, thật đúng là một đạo diễn tài ba!"

Vô luận là vân tay, dấu chân, hay một vật gì đó để trợ giúp nhân viên trinh sát tiến hành định vị hung thủ đều hoàn toàn không có.

Tốc độ của bộ phận an ninh mạng rất nhanh, bọn họ đã nắm được các mối xã giao của Thôi Đình. Tướng mạo Thôi Đình rất đẹp, có rất nhiều khách hàng đã từng ở khách sạn cô làm việc, đặc biệt là nam giới đều bị cô hấp dẫn, trở thành khách hàng quen thuộc. Vả lại tính cách của cô rất tốt, vui tươi trong sáng hiền lành, quan hệ với đồng nghiệp cũng rất tốt, đồng nghiệp nữ không hề ghen ghét. Khuyết điểm duy nhất đó là ham tiền. Có quan hệ tốt nhất với Thôi Đình là quản lý bộ phận tiếp tân, Thẩm Hà. Tống Tử Sanh đã về Cục tiến hành khám nghiệm tử thi, còn đám người Thạch Vi và Kiều Ỷ Hạ thì cùng nhau đến khách sạn Thôi Đình làm việc.

"Cái gì!". Thẩm Hà lúc nghe được tin tức Thôi Đình bị gϊếŧ hại thì hết sức kinh ngạc, hai mắt cô ta mở lớn, mày nhíu lại, người còn đang ngồi trên ghế đã đứng bật dậy. "Là chuyện khi nào! Rõ ràng tối qua tôi còn đi ăn khuya với Đình Đình, chuyện này sao có thể?"

"Thẩm tiểu thư, xin cô không nên kích động, chúng tôi là đến hỏi cô một vài chuyện." Thương Lục nói.

Lúc này Thẩm Hà mới ngồi xuống, hai mắt đỏ ửng, sau đó nước mắt ào ào rơi như mưa: "Đình Đình cô ấy, là một cô gái rất tốt, thật sự rất tốt, tốt đến nỗi đến con gái cũng không nhịn được muốn yêu thương cô ấy, quan tâm cô ấy. Đến tột cùng là kẻ nào có thâm thù đại hận với Đình Đình như vậy, hận đến mức muốn gϊếŧ cô ấy!"

"Theo lời Thẩm tiểu thư, lúc Thôi Đình còn sống không có đắc tội với bất kì ai?". Kiều Ỷ Hạ hỏi ngược lại.

"Không thể nào!". Thẩm Hà cơ hồ không hề suy nghĩ đã thốt lên: "Đình Đình đối xử với ai cũng rất tốt, cô ấy sẽ không đi tổn thương ai, cũng sẽ không đi đắc tội với ai."

Kiều Ỷ Hạ cũng không vội, mà nhìn thẳng ánh mắt của cô ta, nếu như trong lòng Thẩm Hà trong sạch vô tư thì sẽ không giấu giếm, sẽ không bởi vì Kiều Ỷ Hạ nhìn mình mình mà nhìn sang chỗ khác, cũng không biểu hiện mất tự nhiên hay lúng túng. Mà trên thực tế, Thẩm Hà cũng hoàn toàn chính xác không có như vậy. Vì vậy Kiều Ỷ Hạ tiếp tục hỏi: "Thôi Đình tướng mạo xinh đẹp, khi còn sống nhất định có rất nhiều người theo đuổi đi?"

Thẩm Hà gật đầu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười đắng chát: "Đúng vậy, Đình Đình thế nhưng là mỹ nữ đẹp tự nhiên, không giống như những minh tinh từng qua dao kéo đó, phàm là ông chủ lớn đến ở khách sạn của tôi thì không ai không khen Đình Đình xinh đẹp."

"Như vậy Thôi Đình có đối tượng hợp ý không?"

"Tôi....". Thẩm Hà bỗng nhiên nắm chặt hai tay, rồi lại chậm rãi buông ra, lắc đầu: "Không có. Tiểu Đình cô ấy không có hợp ý ai cả."

Rất hiển nhiên, cho dù là Kiều Ỷ Hạ hay người khác đều phát hiện Thẩm Hà khác thường, cô ta đang nói dối. Nhưng Kiều Ỷ Hạ cũng không vội, lúc này đây, cô nhất định phải đủ kiên nhẫn mới có thể đạt được thông tin hữu dụng. "Chuyện cũ đã qua, với tư cách là bạn tốt của Thôi Đình, chẳng lẽ cô không muốn dưới cửu tuyền cô ấy có thể an tâm nhắm mắt sao? Thẩm tiểu thư, mỗi một câu của cô đều sẽ trở thành manh mối quan trọng cho chúng tôi phá án."

Trên thực tế, cảnh sát an ninh mạng đã cho nhóm người Kiều Ỷ Hạ đầy đủ tư liệu, bọn họ cũng đại khái hiểu rõ các mối quan hệ của Thôi Đình, trong đó có một vài ông trùm tài chính, chẳng qua đa số đều đã có vợ rồi.

Nhìn Thẩm Hà siết chặt góc áo đến nhăn nhúm, biết rõ lúc này cô ta đang đấu tranh nội tâm kịch liệt, Kiều Ỷ Hạ nói: "Thẩm tiểu thư không cần lo lắng an toàn của mình sẽ chịu uy hϊếp, nhân viên cảnh vụ chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô. Nhưng có mấy lời nếu bây giờ cô không nói, có lẽ sẽ hối hận cả đời."

"Là Giang Tư Lự. Chủ tịch của Hoằng Uyển, Giang Tư Lự."

Người này cũng có mặt trong tư liệu, chẳng qua không được nhắc nhiều đến. Giang Tư Lự, ông trùm ngành kĩ thuật khoa học điện tử, đã qua năm mươi tuổi, có ấn tượng xã hội rất tốt, đối với vợ thì ngoan ngoãn phục tùng, được công nhận là người đàn ông tốt điển hình. Bạch Anh ngồi bên cạnh lập tức ghi vào sổ, Thạch Vi tức thì nói: "Theo điều tra của chúng tôi, nam giới có liên hệ với Thôi tiểu thư không chỉ một mình có Giang Tư Lự."

Thẩm Hà đột nhiên trở nên kích động, giọng nói run rẩy: "Tất cả những chuyện đó đều là nói bậy!". Thẩm Hà vừa nói vừa lắc đầu, "Đình Đình căn bản, căn bản không thích bọn hắn, là bọn hắn nhất sương tình nguyện...."

"Nếu theo lời Thẩm tiểu thư nói, vậy Thôi Đình cùng chủ tịch Giang là lưỡng tình tương duyệt rồi?". Kiều Ỷ Hạ hỏi.

Vẻ mặt Thẩm Hà đau khổ mà bối rối, không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn không ngừng lắc đầu, nước mắt chảy dọc hai bên gò má. Nhìn qua giống như bởi vì nhớ lại những chuyện có liên quan đến người đàn ông này, hoặc giống như vẫn chưa thoát khỏi bi thương với cái chết của Thôi Đình. Nhìn ra được nhân duyên Thôi Đình rất tốt, không chỉ Thẩm Hà mà tất cả những đồng nghiệp sau khi nghe tin đều cúi đầu thở dài hoặc vụиɠ ŧяộʍ lau nước mắt.

Quan hệ xã giao của Thôi Đình rất phức tạp, một tuyến quan hệ có thể liên quan đến rất nhiều tuyến khác, không ít người nhà của các xí nghiệp lớn hay các ông chủ lớn đều có liên hệ ít nhiều với cô ta. Tuy rằng Thẩm Hà nói không rõ ràng, nhưng cũng có thể cho mọi người một phương hướng điều tra mới.

"Tiểu Phương, bên cậu thế nào rồi?". Người Thạch Vi nói chuyện điện thoại là Phương Hoài phụ trách điều tra về quê quán của Thôi Đình. Thôi Đình là người ngoài tỉnh, quê ở nông thôn, nhưng cũng cách đây khá gần.

"Cha Thôi Đình mất sớm, chỉ còn lại một người mẹ, chẳng qua nhà bọn họ không tệ, chắc hẳn là Thôi Đình thường xuyên gởi tiền về nhà. Bà lão nghe được tin con gái duy nhất của mình bị gϊếŧ hại thì khóc tê tâm liệt phế, mặc cho bọn em có kéo thế nào cũng không chịu đứng lên, đến bây giờ cũng còn khóc đây này."