Chương 28: Tôi không yếu ớt

Chương 28: Tôi không yếu ớt

Đưa Lam Tuyết Ngô lên nhà, Kiều Ỷ Hạ chậm chạp chưa đi xuống, điều này khiến cho Lộ Tây Trán không nhận ra bản thân mình có chút nóng nảy. Không gian ngột ngạt trong xe khiến cho nàng cũng khó chịu theo, cho nên liền mở cửa đi ra ngoài. Hóa ra Kiều Ỷ Hạ không phải là chưa xuống lầu mà là đang đứng ở bên ngoài nghe điện thoại. Nhìn thấy thần sắc của cô dần trở nên căng thẳng, hẳn là đã xảy ra vài chuyện không tốt.

Còn Lộ Tây Trán, đương nhiên liên tưởng đến Trần Niệm Vi.

"Lô Quế Bình không qua khỏi." Sau khi Kiều Ỷ Hạ cúp điện thoại thì đi đến bên cạnh Lộ Tây Trán, thở dài một hơi, "Lục Viễn Bình cắn lưỡi tự vẫn. Nghe nói sau khi nghe được tin tức kia thì vẫn luôn gào thét tên bà ta, cứ liên tục hát đi hát lại bài hát đó."

Nhớ đến bài "Người yêu tri tâm", trước mắt Kiều Ỷ Hạ như hiện lên vẻ mặt đau khổ của Lục Viễn Bĩnh. Có lẽ đây là kết cục tốt nhất đối với ông ta, không mở phiên tòa, không có thẩm phán, ông ta cũng chưa bị định tội, có thể dùng tư thái nhẹ nhõm nhất đi theo người mình yêu.

"Bọn họ đều được giải thoát rồi, chỉ đáng thương cho Niệm Vi." Ân oán gút mắc đời trước, cuối cùng là đời sau chịu khổ.

Lộ Tây Trán rũ mi mắt, môi mỏng mím chặt, sóng mũi cao thẳng khiến cho khí chất của nàng càng thêm rét lạnh trong ngày đông. Kiều Ỷ Hạ nhìn nàng một cái, khẽ hé đôi môi: "Lộ giáo sư, tôi có một chuyện luôn rất ngạc nhiên. Về bài hát "Người yêu tri tâm" đó."

Ngày đó ở bệnh viện, sau khi mấy người các cô chạy đến, trên đầu giường là chiếc điện thoại đang phát bài "Người yêu tri tâm", rất rõ ràng, đó là do Lộ Tây Trán điều tra ra đây là ca khúc đính ước của Lục Viễn Bình và Lô Quế Bình. Lộ Tây Trán vén mấy sợi tóc tán loạn ra sau tai, tựa như một nữ vương cao quý, nói: "Con người khi sắp kết thúc sinh mệnh thường luôn dựa vào thứ mình trân quý nhất để kéo dài sự sống. Việc bà ta dùng ngón tay gõ lên giường nhìn qua giống như không có quy luật nhưng thực chất cứ qua một khoảng thời gian ngắn thì nó sẽ được lặp lại một lần. Bà ta đang dựa vào giai điệu kia, là giai điệu chứng minh tình yêu của mình và chồng, kí©h thí©ɧ bản thân nhớ lại. Mà rất rõ ràng, đó là một bài hát."

Ý cười trên môi Kiều Ỷ Hạ càng lúc càng đậm, cô nhún nhún vai, đi đến gần Lộ Tây Trán, sau đó cười như không cười nói: "Tôi không chỉ tò mò giáo sư làm sao đoán ra đó là một bài hát, mà tôi còn muốn biết, Lộ giáo sư vậy mà đã từng nghe qua ca khúc này?".

Rốt cuộc thì Lộ Tây Trán cũng bị câu nói này của cô làm cho kẹt lời không nói được tiếng nào, sắc mặt khẽ chuyển hồng, nhưng cũng may tố chất tâm lý của nàng đủ vững để nàng duy trì trạng thái sóng yên biển lặng.

Giọng nói của nàng trong trẻo mà lạnh lùng, đầy cao ngạo: "Cô đang chế giễu tôi?"

"Tôi thề, tôi không có." Kiều Ỷ Hạ vừa nói vừa giơ tay phải lên làm như muốn thề nhưng hóa ra là ấn chìa khóa xe, mở cửa xe, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Lộ Tây Trán. "Tôi là đang hạ thấp chị."

Lúc Kiều Ỷ Hạ nói ra hai chữ này hiển nhiên cô đã biết trước mình chính là đang khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của Lộ Tây Trán. Với tính cách như Lộ Tây Trán, thanh cao tự ngạo, tâm cao hơn trời, trong mắt chỉ có bản thân, làm sao có thể nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ có người nói nàng như vậy. Nàng trầm mặc ngồi trên ghế sau, khoanh tay không nói một lời nào. Hệ thống sưởi mở khá cao, nhưng cũng không làm bốc nổi khí lạnh trên người nàng.

Kiều Ỷ Hạ nhìn nàng thông qua kính chiếu hậu, khóe môi hơi nhếch, cuối cùng chỉ có thể thả mềm ngữ khí, lấy lòng nói: "Vừa nãy là tôi sai, tôi chỉ trêu chọc chị mà thôi."

Mà Lộ Tây Trán cũng không có ý làm khó dễ với cô, chẳng qua vẫn ho khan một tiếng hỏi: "Tôi nghe loại nhạc thế này, rất kì quái sao?". Nhìn dáng vẻ rõ ràng muốn biết đáp án nhưng cố tình làm ngơ của nàng, Kiều Ỷ Hạ nhịn không được mà cười ra tiếng.

"Cũng không phải." Kiều Ỷ Hạ xoay tay lái một vòng, trả lời: "Chẳng qua là liên tưởng đến một giáo sư tâm lý học tội phạm cao ngạo, lạnh lùng, xinh đẹp, trong một đêm khuya vắng lặng cô độc, mở CD có những ca khúc như "Người yêu tri tâm", "Tình ca Trà Sơn, "Hoa hồng ngượng ngùng im lặng nở", thật sự cảm thấy có chút kì diệu."

Trong ấn tượng của Kiều Ỷ Hạ, hình tượng nữ vương cao quý như Lộ Tây Trán hẳn là xứng với những khúc dương cầm ưu nhã, hoặc là bản hòa tấu violon, chứ không phải là những bản tình ca lâu năm. Cũng không phải mấy bài này tục khí quá, chỉ là không phù hợp với hình tượng mà cô đắp cho nàng, cho nên mới khiến cô thấy buồn cười.

Vốn tưởng rằng Lộ Tây Trán sẽ nói "trí tưởng tượng của cô thật phong phú", nhưng không, Lộ Tây Trán lại không hề phản bác như dự đoán của Kiều Ỷ Hạ, mà là hơi cau mày, sau đó chậm rãi nói: "Làm sao cô biết được?"

Lần này thì Kiều Ỷ Hạ thật sự muốn cười to rồi, cô vốn dĩ chỉ muốn chọc ghẹo nàng một chút thôi, không ngờ nàng thật sự bị mình làm cho mơ hồ rồi. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh Lộ Tây Trán vẻ mặt say mê đứng nghe "Hoa hồng ngại ngùng im lặng nở", Kiều Ỷ Hạ cảm thấy mình nhịn cười đến muốn đau cả bụng rồi.

Nhưng giọng nói lạnh như băng của Lộ Tây Trán lại đập tan tưởng tượng của cô: "Nếu như cô cho rằng lúc tôi nghe những ca khúc đó liền toát ra vẻ mặt say mê, như vậy tôi cho rằng cô đã xem quá nhiều phim truyền hình và tiểu thuyết ngôn tình rồi. Tôi khác với những người như cô, người phàm các cô nghe nhạc là vì giải trí tiêu khiển, còn tôi, chỉ là lướt qua."

Kiều Ỷ Hạ quả thật rất vui vẻ, nhưng vui thì vui, những câu của Lộ Tây Trán nói đều có đạo lý. Giống như bản án lần này của hai anh em Trần-Lục, âm nhạc đã có đóng góp vô cùng quan trọng, cho dù là bài "Song Sinh Hoa" hay là bài "Người yêu tri tâm", không thể nghi ngờ đó chính là mấu chốt quan trọng. Mặt khác, Lộ Tây Trán đúng là bị bệnh ảo tưởng thời kì cuối rồi, mở miệng ra là người phàm các cô này nọ, nói cũng rất thuận miệng. Bất đắc dĩ, Kiều Ỷ Hạ cũng không nói gì nữa, để cho "tiên nữ tỷ tỷ" này có thời gian nghỉ ngơi đi.

Sau khi về đến nhà, Lộ Tây Trán trực tiếp lên phòng ngủ, Kiều Ỷ Hạ nghĩ có lẽ nàng muốn đi tắm rửa, cô cũng muốn về phòng của mình làm chuyện này. Với mùi vị quái lạ trên người, đối với hai người có tính khiết phích nghiêm trọng mà nói, thật sự là nguy cơ trí mạng.

Quả nhiên mặc quần áo của mình vẫn dễ chịu nhất, Kiều Ỷ Hạ vừa ra khỏi phòng tắm vừa nghĩ thầm. Cô không quen mặt quần áo Lộ Tây Trán chuẩn bị cho mình, không phải vì tính khiết phích, dù sao đó cũng là quần áo mới, nhưng cứ ăn cứ mặc đồ của nàng, Kiều Ỷ Hạ luôn cảm thấy mình như trái hồng mềm mặc người nắn bóp. Vì vậy khi đưa Lam Tuyết Ngô về nhà, cô cũng đơn giản sửa soạn vài bộ quần áo mang đến đây.

Mà kì lạ chính là sau một ngày làm việc mệt mỏi, Kiều Ỷ Hạ tắm rửa rồi lại không đi ngủ một giấc thật ngon, mà lại đi xem thử Lộ Tây Trán đang làm gì.

Mà Lộ Tây Trán lúc này đang ở trong mật thất riêng biệt, trong tay cầm phấn, viết xuống bảng đen. Đây là một bước không thể thiếu trong quá trình nghiên cứu tâm lý tội phạm. Lộ Tây Trán vẽ lên chính giữa bảng đen một ô vuông, bên trong viết thêm mấy dấu chấm hỏi, từ hình vuông đó vẽ thêm mấy mũi tên, đưa ra những hướng phân tích không giống nhau.

Kiều Ỷ Hạ đứng ngoài cửa, suýt chút nữa bị Lộ Tây Trán mở cửa đi ra hù chết. Vẻ mặt Lộ Tây Trán thì vẫn rất bình tĩnh, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đi ra ngoài.

"Giáo sư, tối nay muốn ăn gì? Tôi đi rửa rau." Kiều Ỷ Hạ hỏi.

"Cô cảm thấy mình nấu món gì mà không làm cháy phòng bếp của tôi thì tôi ăn món đó." Lộ Tây Trán cũng không quay đầu, đi thẳng xuống cầu thang.

"Giáo sư, chị muốn đi đâu?"

Lộ Tây Trán dừng chân, xoay người nói: "Cô muốn theo dõi tôi 24/24 sao?"

"Không phải." Kiều Ỷ Hạ lúng túng lắc đầu, "Tôi là muốn nói, chị có thể không cần một ngày thay mấy bộ quần áo được không? Tay của tôi bị ngâm nước đến sưng vù lên rồi." Ví dụ như cái váy sáng nay, rõ ràng chỉ mặc để ăn bữa sáng, vậy mà đã ném vào trong phòng giặt đồ. Mà mấy món quần áo đắt đỏ này cô không dám dùng máy giặt, còn giặt tay thì lại sợ không sạch sẽ khiến Lộ Tây Trán không hài lòng.

"Thân là một người không xứng với chức bảo mẫu, việc cô cần làm mỗi ngày chẳng qua chỉ có giặt mấy bộ quần áo. Nếu như vỏn vẹn chỉ có thế mà cũng khiến cô cảm thấy ấm ức, như vậy cô có thể rời khỏi."

Có khi Kiều Ỷ Hạ cảm thấy mình cách nàng rất gần, như là đã quen biết mấy chục năm, có thể tùy ý nói đùa với nàng. Nhưng cũng có khi nàng dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn cô, dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng như vậy nói chuyện với cô, Kiều Ỷ Hạ lại cảm thấy toàn bộ dịu dàng của nàng đều chỉ là kí ức trong trí nhớ của mình. Đối mặt với một Lộ Tây Trán luôn lúc xa lúc gần như thế, khiến cho cô sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.

Ngày hôm nay trôi qua rất yên tĩnh, mãi cho đến sau buổi cơm tối hai người hầu như không nói với nhau câu nào. Kiều Ỷ Hạ dựa theo sổ ghi chép của Thanh Diệp làm hai món rau xanh, Lộ Tây Trán cũng không quá kén chọn.

Sức ăn của Lộ Tây Trán không lớn, sau khi ăn xong cũng không có lập tức rời bàn mà ngồi chờ Kiều Ỷ Hạ. Tâm trạng của Kiều Ỷ Hạ cũng không tốt, không phải bởi vì cả buổi chiều Lộ Tây Trán lạnh nhạt với cô mà vì vụ án của Trần An Hòa khiến cô chấn động quá lớn. Nghĩ đến bạn tốt của mình bây giờ trở thành một bệnh nhân mất trí nhớ lẻ loi hiu quạnh, cô thật sự không hào hứng nổi.

"Giáo sư, cảm ơn chị chờ tôi ăn cơm." Kiều Ỷ Hạ lễ phép kéo khóe miệng cười cười, sau đó đứng dậy bắt đầu dọn dẹp chén đũa, "Chị ngồi chờ tôi như vậy là được rồi, để tôi thu dọn."

Lộ Tây Trán cũng không rời khỏi, ngồi yên trên ghế, nhàn nhạt nói: "Nếu cô thật sự không muốn giặt quần áo cũng được, làm chuyện mình có thể là được rồi."

"Không phải tôi không muốn giặt mà là....."

"Mà là cô cảm thấy tôi không cần phải một ngày thay đến hai ba bộ đồ." Lộ Tây Trán cắt ngang lời cô, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhưng quần áo của tôi rất nhiều, mỗi mùa mỗi kiểu. Nhà thiết kế hoặc người phụ trách những nhãn hiệu như Valentino, D&G, Kenzo mỗi năm đều gởi qua đường bưu điện cho tôi một ít mẫu mới. Tôi cũng không thể xem nhẹ ý tốt của họ, cũng phải mặc qua một lần."

"Dù sao quần áo cũng không chạy mất, có thể để sang năm mặc nha."

Lộ Tây Trán không thể tin nổi mà nhìn cô: "Cô để cho tôi mặc quần áo đã lỗi thời?"

Lúc này Kiều Ỷ Hạ mới nhớ người mình đang nói chuyện là Lộ Tây Trán, chứ không phải là người qua đường giáp ất bính nào đó, cho nên chỉ có thể ôn nhu nói: "Được rồi, tôi không có ý này, càng không phải không muốn giặt quần áo của chị, chị không cần tức giận."

"Tôi không có tức giận, tôi chỉ trần thuật quan điểm của mình." Lộ Tây Trán nói tiếp: "Tôi không thích ép buộc người khác, nếu như cô cảm thấy khó khăn, vậy tôi có thể tự giặt đồ của mình."

Lộ Tây Trán không chút suy nghĩ mở miệng: "Chị sẽ giặt đồ?"

"Chẳng lẽ không có người giúp việc thì tôi không thể sống?". Lộ Tây Trán nâng lên hai con ngươi, lông mi thật dài như đuôi Khổng Tước kiêu ngạo vụt sáng, "Tôi không yếu ớt như vậy."

Cũng không phải tất cả những người có điều kiện sinh hoạt ưu việt đều mắc bệnh nhà giàu, vai không thể khiêng, tay không thể nâng. Nàng mời giúp việc không phải bởi vì mình yếu ớt, càng không phải thể hiện thân phận có bao nhiêu tôn quý của mình, mà là công việc bận rộn của nàng khiến cho nàng không có thời gian mà hao tổn sức lực.

Kiều Ỷ Hạ nhìn dáng vẻ không có gì không làm được của Lộ Tây Trán, cảm thán nói: "Quả nhiên, người có điều kiện sung túc đều yếu ớt, còn người có cuộc sống bình thường thì không thể nào yếu đuối được." Kiều Ỷ Hạ đã từng gặp qua rất nhiều cô gái từ nhỏ được người nhà nuông chiều đến hư, mười tuổi còn để mẹ đút cơm giặt đồ. Thế nhưng mấy cô gái này đều có năng lực tự lập cực kém, thường thường không có thành tựu gì lớn.

Lộ Tây Trán cười lạnh một tiếng: "Kiều cảnh quan chắc chắn như vậy?"

"Lộ giáo sư gia cảnh giàu có, tướng mạo xinh đẹp, người lại thông minh, hẳn là được người nhà xem như ngọc sáng nâng trong lòng bàn tay, khó có thể không yếu ớt." Lần ngôn luận này, chính là lời nói thật tâm của Kiều Ỷ Hạ.

Nhưng Lộ Tây Trán lại rõ ràng không tán thành: "Nếu như gia cảnh giàu có thì đều yếu đuối, như vậy tôi đương nhiên cũng nên dùng lời như vậy đến tán thưởng Kiều cảnh quan rồi. Gia cảnh Kiều cảnh quan cũng không hề tệ, không thể nào không yếu đuối, đúng không?"

-----------

Lúc bàn về mấy bài hát giáo sư đáng yêu quá đỗi, cứ như trẻ con vậy, huhu, giáo sư của em T.T. Người đâu ngạo kiều muốn chớt, rõ ràng là quan tâm người ta ngâm nước sưng tay mà còn làm giá =))