Chương 158: Không nợ cô nữa

Chương 158: Không nợ cô nữa

Đem căn nhà ở Trung Quốc trang hoàng giống như căn nhà ở Mỹ, tràn đầy phong cách hiện đại. Phòng khách và phòng bếp được ngăn cách bởi một quầy bar, trên trần là dàn đèn neon, lúc mở cửa ra thì giống như một quán bar, lấp lánh đủ mọi sắc sáng. Rõ ràng là mùa đông, cô ta lại mặc một thân váy dài lộ vai màu đỏ chói, hóa trang kiểu khói đậm, những năm gần đây, vì chữa trị dung mạo, cô ta đã xài hết tiền của mình lên gương mặt này, hầu như đã nhìn không ra dấu vết đã từng bị tổn thương.

"Đã lâu không gặp, Lộ giáo sư."

"Mục đích của cô đã đạt được rồi." Lộ Tây Trán nhìn cô ta, thần sắc trầm tĩnh.

Hừ lạnh một tiếng, xem nhẹ áp lực trong lòng, bên trong áp lực kéo theo cả uể oải: "Đừng giả bộ như mình là người bị hại. Chẳng qua cũng chỉ thế thôi, từ trước đến nay cô đều là ảnh hậu Oscar, thực lực diễn xuất, ai có thể so được với cô?"

"Người cô muốn báo thù là tôi, cần gì phải kéo Hạ Lan Thu Bạch liên lụy vào?"

"Quả nhiên là nhà tâm lý học nha." Vươn tay, cười cười đặt lên vai Lộ Tây Trán, bị nàng ghét bỏ mà cũng không giận, tiếp tục nói: "Nếu như cô ta không đủ hận cô, vậy thì dù tôi có nói nhiều hơn nữa, cô ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Huống chi, mỗi một lời mà tôi nói, đều là sự thật mà, giấy không thể gói được lửa, vụ bắt cóc năm đó là vì cô mà có, chuyện này không sai chứ? Cái nút đó cũng là cô tự tay ấn xuống, chuyện này không sai chứ? Cô thử nói một chút coi, tôi sai ở đâu?"

Đôi mắt dài nhỏ bắt đầu phiếm hồng, cô ta lách qua Lộ Tây Trán, đi đến quầy bar rót một ly rượu, ngẩng đầu một hơi uống sạch: "Trong vụ nổ năm đó, không chỉ căn mật thất đã giam giữ chúng tôi, mà cả căn phòng của cô và Jesse cũng bị nổ sau đó 10 giây, tất cả thiết bị tan thành mây khói, người của FBI vẫn cho rằng sẽ không bao giờ biết được trong căn phòng năm đó, rốt cuộc cô và Jesse đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng là mười năm, trải qua mười năm, lợi dụng những vết tích lưu lại, còn có số liệu sống và manh mối, người bộ phận kĩ thuật đã hồi phục camera giám sát, đã nghe được toàn bộ nội dung cuộc đối thoại của hai người." Chậm chạp bước đến trước mắt Lộ Tây Trán, cười nhìn nàng: "Caroline, tôi hận Jesse, thế nhưng tôi càng hận cô hơn."

"Một người đã hủy đi cuộc sống của mười người khác, dựa vào cái gì mà được sống qua ngày? Dựa vào cái gì mà có thể làm ra vẻ như không có gì xảy ra? Cô có biết những năm này tôi đã sống như thế nào không? Cô nhìn mặt của tôi đi, Lộ Tây Trán, mẹ nó cô nhìn mặt của tôi đi! Vì gương mặt này, tôi đã chịu bao nhiêu đau khổ cô có biết không? Có bao nhiêu đau đớn cô có biến không? Không có tiền thì tôi liều mạng kiếm tiền, tôi thậm chí không có thời gian để yêu đương, mỗi ngày sống trong cừu hận, thậm chí đến khóc tôi cũng không dám khóc, cô có biết đây là loại tư vị gì hay không?" Siết lấy cằm của nàng, "Nhìn lại cô một chút đi, còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, lại là giáo sư nổi danh, cô cái gì cũng không thiếu, tôi nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao cô phạm sai lầm, nhưng lại để cho những người vô tội như chúng tôi đến gánh vác, tôi càng nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao năm đó tôi không chết luôn trong trận hỏa hoạn đó đi, vì sao trời cao lại muốn tôi sống không bằng heo chó như vậy...."

Cô ta bỗng nhiên phá lên cười ha hả, nước mắt và lớp trang điểm hòa cùng nhau, khiến gương mặt của cô dính đầy nước mắt màu đen. Cô ta ngồi dưới đất, như đang lên án Lộ Tây Trán, hoặc như đang giễu cợt nhân sinh buồn cười của mình.

Lộ Tây Trán xoay người biến mất trong tầm mắt của cô ta, cô ta dừng tiếng khóc, kinh ngạc nhìn về hướng nàng rời đi.

"Tôi không có cách nào đảo ngược thời gian, chuyện năm đó, cho dù tôi có bản lĩnh thông thiên thì cũng không không đền bù được, thực xin lỗi. Bây giờ, mời cô nhìn cho kĩ." Nàng cầm con dao gọt trái cây, mũi dao đặt lên mặt mình, từ từ, từ từ, đâm vào làn da của nàng.

Cảm thấy dường như thời gian đã dừng lại, chỉ có dòng máu đỏ tươi trên mặt Lộ Tây Trán là đặc biệt chói mát, mũi dao bay múa trên gương mặt nàng, vẽ ra một đường rách dài gần 10cm, người con gái vừa mới đây còn đẹp như thiên tiên, giờ phú này đã đáng sợ như nữ quỷ, dòng máu kia từ từ chảy ra, nhỏ giọt trên sàn nhà. Cô ta cảm thấy, cô ta chờ đợi cảnh này đã mười năm rồi, Lộ Tây Trán không bao giờ đẹp nữa, nàng giống mình, trở nên xấu xí không chịu nổi.

Như vậy mày đã đủ hải lòng chưa, cô ta tự hỏi chính bản thân mình.

"Cô...."

"Tina, Mike, Fiona, Joseph, Abby, Blair, Gary, Silver, Lộ Tây Trán tôi có lỗi với mọi người. Món nợ tôi thiếu họ, đợi đến khi tôi xuống địa ngục thì sẽ hoàn trả. Món nợ tôi thiếu cô, tôi chỉ có thể trả như vậy. Thứ cô muốn chẳng qua cũng chỉ là tôi cũng phải thê thảm giống như cô, kì thật, tôi so với cô càng thảm hơn nhiều, đời này kiếp này, hi vọng tôi và cô không gặp lại nhau nữa. Nhớ kĩ, đừng có đến quấn quýt tôi nữa."

Lộ Tây Trán xoay người, bóng lưng mảnh mai của nàng không hề cô đơn, gầy yếu nhưng vẫn nở nụ cười tự tin, cười đến chảy nước mắt. Hận nàng lâu như vậy, chính mình cuối cùng lại không sánh bằng nàng. Hóa ra, cho dù nàng không có gương mặt đó, mình vẫn như cũ thấp hơn nàng một bậc. Mình vĩnh viễn sẽ có được sự tự tin của nàng, ngạo khí của nàng.

"Hahaha.... Hahaha...." Cô ta cảm thấy cuộc đời thật quá buồn cười, mà chính cô ta càng đáng buồn cười hơn, mười một năm cừu hận, chờ đúng ngày hôm nay, thế nhưng ngày hôm nay thật sự đến rồi, cô ta không có chút vui vẻ nào, "Tại sao, rốt cuộc là tại sao...."

Lộ Tây Trán vươn tay sờ sờ lên mặt mình, máu tươi nhiễm lên đầu ngón tay. Chuyện trên thế gian, chưa từng có tại sao.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn đều không có chuyện gì đặc biệt hài lòng, bởi vì tính cách, nàng không có cách nào vô ưu vô lo như những đứa trẻ bằng tuổi, không có cách nào khóc lớn khi khổ sở, vui vẻ thì cười to. Mặc kệ là vui hay không vui, nàng đều theo thói quen dùng lạnh lùng để che giấu suy nghĩ trong đáy lòng, bởi vì rất sợ người khác nhìn thấu mình. Dần dần, sẽ cho người khác cảm giác cao cao tại thượng. Về sau, thành tích của nàng càng ngày càng tốt, có thể còn nhỏ tuổi như vậy mà được học trong trường đại học cao cấp nhất, có thể trở thành nhà tâm lý học trẻ tuổi nhất. Tất cả thọat nhìn như rất hoàn mỹ. Dùng những thứ hư hoa này để ngụy trang chính mình, mỗi ngày nghe được người khác biểu đạt sự hâm mộ với mình, có lẽ chính mình liền thật sự có thể giả vờ hạnh phúc.

Chỉ là có lúc ngẫu nhiên, thật sự chẳng qua là ngẫu nhiên thôi, nàng cũng sẽ yếu ớt đến muốn buông tay. Ngồi ở cửa nhà, cảm thụ đau đớn nóng rát trên mặt, một cảm giác vô lực cực lớn, xông lên não.

"Chị?" Bởi vì Lộ Tây Trán đi quá lâu mà chưa về, điện thoại cũng không gọi được, cậu vốn định ra ngoài tìm thử, nhưng không ngờ lại thấy nàng ngồi ở cửa nhà, cậu muốn đỡ nàng đứng dậy, nhưng lại thấy bên má trái của nàng dính một mảng máu. "Chị, chị làm sao vậy, chị, nhanh, nhanh đến bệnh viện, em đi lấy xe...."

Nàng kéo tay cậu lại: "Bị thương ngoài da, không chết được."

"Chị đừng náo loạn nữa có được không!" Mạnh Lưu Sâm hét lớn một tiếng, nước mắt tuôn trào, đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng cậu thật sự không nhịn được nữa rồi. "Rốt cuộc chị còn muốn biến mình thành bộ dạng thế nào thì mới cam tâm? Không được cãi, cùng em đến bệnh viện!"

"Tây Trán...."

Kiều Ỷ Hạ đi ra từ trong nhà, nhìn vết thương trên mặt nàng, vươn tay lên, rồi lại rụt về, cô nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt cằm lên vai nàng: "Tây Trán, em không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà, chúng ta đến bệnh viện đi."

"Được, Ỷ Hạ."

Y học phát triển, nhưng còn chưa đến trình độ vạn năng, vết sẹo không tính là sâu, nhưng cũng không không hề cạn. Dùng lời của bác sĩ mà nói, nếu như không chịu phẫu thuật chỉnh hình, chỉ có thể cả đời mang theo vết sẹo này mà sống. Mạnh Lưu Sâm lâp tức không nhịn được mà trực tiếp mắng ầm lên với bác sĩ, bị những bác sĩ khác kéo ra ngoài. Trên mặt Lộ Tây Trán dán băng gạc, trong ánh mắt của nàng không nhìn ra được tâm tình chấn động nào. Nàng thông minh như vậy, làm sao lại không biết vết sẹo này không thể chữa được chứ.

"Tây Trán, có đau không?" Trên đường về nhà, hai người mười ngón đan xen, từ từ giẫm bước.

"Cũng tạm."

"Tây Trán.... Thực xin lỗi."

Lộ Tây Trán dừng bước chân, xoay người đối diện với cô: "Không có việc gì."

"Chị không hỏi em, có phải là em đã nhớ ra cái gì rồi hay không ư?"

"Điều này không quan trọng. Ít nhất với chị mà nói, cũng không quan trọng." Lộ Tây Trán nhìn cô, trong mắt đong đầy nhu tình.

"Tuy rằng nhớ không nỗi chuyện trước đây, thế nhưng em nghĩ, em nhất định rất yêu chị. Nếu không, trái tim sẽ không đau đến vậy." Kiều Ỷ Hạ nhìn người con gái trước mắt, cô thật sự nhất định phải nhớ ra nàng, sau đó, cô nhất định phải nghiêm túc nói với nàng một tiếng xin lỗi.

Lộ Tây Trán nghiêng nghiêng đầu: "Như vậy nha, vậy vết thương của chị không uổng phí rồi. Ít nhất, để cho chị có thể xác định, lúc trước em ức hϊếp chị là vì trong lòng em còn có chị. Như vậy, sau này bị em ức hϊếp, cũng sẽ càng cam tâm tình nguyện."

"Sẽ không." Kiều Ỷ Hạ lắc đầu, "Sau này tuyệt đối sẽ không ức hϊếp chị nữa, em cam đoan."

"Ừm. Nếu như vết thương trên mặt có thể đổi lấy sau này không bị ức hϊếp, vậy cũng rất có lợi rồi. Dù sao thì sau này, còn muốn ở chung với em cả đời." Nàng nhẹ nhàng cười cười, tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến nỗi khiến Kiều Ỷ Hạ cảm thấy cả thế giới tối tăm đều được thắp sáng.

Mặc kệ em còn nhớ cũng tốt, không nhớ cũng tốt, ít nhất ngay lúc em đau lòng khi chị chịu đau đớn, ngay lúc chị cười với em, em có thể xác định, em rất yêu chị.

Cuộc sống cứ như vậy mà chuyển biến tốt hơn, hai người dần có được phương thức sống chung hòa hợp, Kiều Ỷ Hạ không chỉ không làm khó nàng nữa, mà còn chủ động giúp Lộ Tây Trán nấu cơm, rửa chén, quét dọn nhà cửa. Lúc Ba Kiều mẹ Kiều đến thăm cô thì cũng không có tâm tình biến hóa. Dần dần, thời gian từ mùa đông trôi đến mùa xuân, từ mùa xuân giao qua mùa hạ. Lộ Tây Trán cũng bắt đầu cân nhắc chuyện đi làm, tiền có nhiều thì xài mãi cũng hết, nàng không thể cứ luôn ở trong nhà như vậy được.

"Đã suy nghĩ kĩ?" Trong khoảng thời gian này, Giang Hạ Qua có thời gian thì sẽ đến nói chuyện phiếm với nàng. Hai người đi dạo trong hoa viên của chung cư, cùng nhau ngồi trên chiếc ghế dài.

"Ừ." Tuy rằng tiền lương không cao, nhưng bây giờ nàng đã không còn lựa chọn nào tốt hơn, danh vọng, chức vị, cũng không sánh bằng chuyện gần nhà.

"Được rồi, cậu đã quyết định như vậy, mình đương nhiên ủng hộ. Tìm chút chuyện để làm cũng tốt. Cậu ưu tú như vậy, nếu cứ luôn ở trong nhà làm "bảo mẫu", mới đúng là không biết quý trọng nhân tài."

"Ngày mốt là sinh nhật của Ỷ Hạ, đến ăn bữa cơm đi."

"Ừm, Lộ giáo sư đã có lời mời, mình há có thể không quan tâm à?" Giang Hạ Qua bỗng nhiên vươn tay, đặt lên vai nàng, "Chuyện đó, có nói cho cô ấy biết không?"

Đúng vậy, đoạn thời gian này, liên tiếp xảy ra một vài chuyện, trong đó đương nhiên cũng bao gồm chuyện Bạch Anh trong quá trình sinh nở đã mất máu dẫn đến tử vong. Cuối cùng, cô chỉ vì Thương gia lưu lại một huyết mạch, ở trong độ tuổi đẹp nhất xuống dưới đất đoàn tụ với chồng của mình. Lộ Tây Trán không thể kịp gặp mặt cô lần cuối, thậm chí đến tang lễ của Bạch Anh nàng cũng không tham gia. Chẳng qua rất nhiều ngày sau đó mới đến trước mộ thắp cho cô một nén nhang, cũng chỉ có ở những lúc như thế này, nàng mới chính thức cảm nhận được, cái gì gọi là "ta không gϊếŧ Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết". Nửa tháng trước, nàng mới tìm được người bạn tốt nhất của Bạch Anh, giao cho cô ấy một tấm thẻ tín dụng, để cô giao lại cho ba mẹ của Bạch Anh, chỉ nói với họ đó là tiền mà Bạch Anh tích cóp khi còn sống. Tiền không nhiều, vì dù sao thì người già cũng có lòng nghi ngờ nặng, nhưng cũng đủ để bọn họ dưỡng lão.

"Không có."

"Cũng phải.... Dù sao, bây giờ cô ấy cũng không nhớ nổi." Giang Hạ Qua hiểu rõ gật đầu, "Có đôi khi cảm thấy, cuộc sống của chúng ta thật giống phim truyền hình, hơn nữa còn là loại cẩu huyết nhất."

"Ừm, quen rồi sẽ tốt thôi."

"Tây Trán, mình có quen một bác sĩ chỉnh hình rất giỏi, nếu như cậu nguyện ý...."

"Mình không muốn." Nàng cương ngạnh cắt ngang lời, cố chấp nhìn về phía trước: "Một dao này là tự tay mình hạ xuống, nó không nên bị xóa đi. Dung mạo với mình mà nói không hề quan trọng, ít nhất, cũng chưa từng quan trọng đến vậy."

Giang Hạ Qua nhún nhún vai: "Cũng tốt, dù sao cậu tài hoa như vậy, không nên cho người khác ấn tượng đầu tiên là người xinh đẹp nhưng nông cạn. Hơn nữa." Gió mùa hè ấm áp thổi bay mái tóc của nàng, Lộ Tây Trán nhẹ nhàng vuốt xuống che đi vết sẹo kia, Giang Hạ Qua biết rõ, nàng vẫn để ý, cho dù có mạnh miệng thì vẫn để ý. "Hơn nữa cho dù bây giờ như vậy, nhưng cậu cũng rất đẹp."

"Giang Hạ Qua, có đôi khi mình rất muốn tuyệt giao với cậu." Trên đường trở về, nàng đã nói như vậy. Trong trí nhớ của nàng, một buổi chiều yên tĩnh tốt đẹp kề vai nhau đi trong nắng hoàng hôn như thế này, đã là chuyện của thời đại học.

"Hừ, không phải là vẫn còn chê mình ngốc đấy chứ."

"Cậu không phát hiện những người chủ động đến gần mình cuối cùng đều đã chết hết rồi ư." Nàng dừng bước chân, đôi con ngươi sâu lắng nhìn người đối diện. "Không chết, thì cũng trở nên bất hạnh."

Bên cạnh có ba đứa trẻ vừa mới tan trường chạy vội qua, hai người họ đứng sừng sững trong gió, lù lù bất động.

"Vậy chết là được. Mình sợ gì chứ?"

Tình bạn giữa phụ nữ có hai loại, một là gắn bó như keo sơn giống người yêu, là bạn thân của nhau, như hình với bóng. Một loại khác, bọn họ không liên lạc với nhau nhiều, có đôi khi mấy tháng mới ngồi ăn chung một bữa cơm, nhưng khi một người trong bọn họ gặp khó khăn, thì người còn lại nhất định sẽ vượt mọi chông gai, dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh người kia. Giang Hạ Qua cùng Lộ Tây Trán chính là loại thứ hai. Trong một xã hội coi trọng vật chất, chân thành là phẩm chất rất khó gặp được, thật vất vả mới gặp được người nói năng như dao đâm nhưng lòng thì mềm như đậu hủ, thì hai người họ làm sao có thể cam lòng mà không đi quý trọng.

Bởi vì thật sự coi cậu là bạn của mình, cho nên đừng nói là mình căn bản không tin cậu sẽ mang vận rủi đến cho mình, cho dù mình thật sự vì đến gần cậu mà trở nên bất hạnh, vậy thì thế nào chứ? Bất hạnh, còn có điều gì bất hạnh hơn chuyện mất đi cậu.