Chương 152: Không phải thiên vịLá trà mỏng manh nhẹ nhàn nhảy múa trong ly nước nóng hổi, đây là trà Phổ Nhĩ mà Chu Uẩn Hoàn thích nhất, ông có một mật thất nhỏ chuyên dùng để đựng trà, mỗi một loại trà đều có bộ trà cụ khác nhau. Hương trà tựa như mùi cỏ xanh sau cơn mưa, xen lẫn hương vị ngọt ngào nhàn nhạt, thổi đến, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Ông đem cái ly màu nâu đưa cho Hạ Lan Thu Bạch: "Nếm thử đi."
"Rất đắng."
Chu Uẩn Hoàn cũng nhấp nhẹ một ngụm nhỏ: "Phẩm trà, kì thật thứ để phẩm đó không phải là lá trà, tâm tính cũng rất quan trọng. Tâm của cháu ngọt, thì trà này ngọt, nếu trong lòng cháu đắng chát, thì hương vị của trà làm sao có thể ngọt ngào được?"
"Ông nội Chu, kì thật cháu cũng không biết tại sao cháu lại đến đây, nhưng mà, đã đến rồi thì...." Hạ Lan Thu Bạch cười cười, xen lẫn vài phần bất đắc dĩ, "Sống hơn ba mươi năm, cuối cùng cháu mới phát hiện, ngay cả một người bạn để trò chuyện cháu cũng không có."
"Thu Bạch, tâm sự của cháu quá nặng nề. Tôi không biết cháu và Tây Trán trong lúc đó có gì va chạm với nhau, nhưng tôi nhìn thấy, cháu không phải là người xấu. Phương thuốc lần trước tuy cuối cùng tôi đưa cho Tây Trán, nhưng chuyện này không có nghĩa là tôi không thích cháu."
"Cảm ơn ông nội Chu, ít nhất, cám ơn ông, đã bằng lòng gặp cháu."
Ánh mắt Chu Uẩn Hoàn nhìn nàng tràn đầy yêu thương và ấm áp, dường như đang nhìn cháu gái của mình: "Thu Bạch, nhìn ra được, tâm tình của cháu không tốt, lão già tôi cô đơn một người, lúc này cháu nguyện ý đến tìm tôi, nói thật, tôi rất bất ngờ, cùng lúc đó, tôi cũng hi vọng tôi có thể giúp cháu."
"Ông nội Chu, cháu, muốn kể cho ngài nghe một câu chuyện...."
Bạch Anh đứng song song với Kiều Ỷ Hạ, nhìn Lộ Tây Trán cách mình càng lúc càng gần, nàng vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu, tự tin như lúc ban đầu, thế những cũng lạ lẫm như lúc ban đầu. Bạch Anh nghĩ, người trước mắt nhất định không phải là Lộ Tây Trán từng đi dạo chợ đêm với cô cách đây không lâu, cũng không phải là Lộ Tây Trán tràn đầy tự tin giúp học sinh cấp ba giải đề vật lý ở quán cafe, nàng nhất định đã bị người lạ nhập vào thân xác, nàng nhất định không phải Lộ Tây Trán.
"Lộ Tây Trán, chị chính là S. Chính là ác ma đem chúng tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay, là người thần bí phát điên kia, S." Bạch Anh cũng không biết mình dùng bao nhiêu sức lực mới nói ra được những lời này. Ngày mới gặp gỡ, cô đại khái sẽ không bao giờ nghĩ, có một ngày, cô sẽ đứng ở phía đối lập với Lộ Tây Trán, sẽ dùng giọng điệu hận thù như vậy nói chuyện với nàng.
Lộ Tây Trán dời ánh mắt khỏi người Bạch Anh, nàng vươn ngón tay luồn vào mái tóc của Kiều Ỷ Hạ: "Hạ, em thì sao? Nếu như em muốn biết đáp án, như vậy chị có thể nói cho em biết, chị...."
Kiều Ỷ Hạ gắt gao nắm ngược lại tay nàng, kiên định lắc đầu: "Không phải chị."
Chuyện ngày hôm qua hiện lên rõ mồn một trước mắt cô, nàng cố ý làm sai Sudoku, nói cho cô biết không nên tin nàng, lại cố ý dẫn dắt đến trò Anagram, hết thảy là vì muốn cô lần theo manh mối, tìm được chứng cứ nàng chính là S. Giống như lời Bạch Anh nói, Kiều Ỷ Hạ thông minh như thế, ngay thời khắc Bạch Anh đưa cho cô quyển sách đó, có lẽ cô đã suy nghĩ minh bạch tất cả rồi.
"Không phải thiên vị, là em không tin."
"Chị Ỷ Hạ!" Bạch Anh đột nhiên cuồng loạn gào lên, nước mắt như suối trào, giờ phút này cô không còn kiên cường nữa, chỉ là một cô gái yếu ớt không chốn dung thân đã mất đi người chồng của mình. "Chẳng lẽ cái chết của Thương Lục không phải là thật sao? Chẳng lẽ tất cả đều không phải là thật sao!"
"Anh Tử, chị không có thiên vị Tây Trán." Kiều Ỷ Hạ nắm chặt bả vai cô, muốn giúp cô lau nước mắt nhưng cuối cùng lại không vươn tay, "Em cẩn thận suy nghĩ một chút, Tây Trán cô ấy có lí do gì để tổn thương Thương Lục chứ? Chúng ta như bạn thân, cô ấy căn bản không có lí do để làm vậy, em lí trí một chút, không nên bị cừu hận làm mê muội đầu óc...."
"Đừng có nói lí trí với em!" Bạch Anh đẩy cô ra, bước đến gần Lộ Tây Trán, vóc người cô không cao, chỉ có thể ngửa đầu nhìn nàng. Ánh mắt lạnh nhạt của Lộ Tây Trán càng chọc giận cô, khiến cô hận không thể ra tay đánh nàng. "Lí trí? Ha, nói đến lí trí, trên thế giới này còn ai có thể lí trí hơn Lộ giáo sư thông minh đây?"
Cô không trực tiếp nói ngờ vực vô căn cứ này cho Thạch Vi biết, mà là đi thẳng đến khách sạn, ở trước mặt nàng mà giằng co, kì thật là bởi vì cô còn ôm một chút tâm lý may nắm, cô vẫn luôn không ngừng thôi miên bản thân, có lẽ là mình sai rồi.
Một câu "em nói không sai" của Lộ Tây Trán đó khiến cô chấn động rất lớn, mặc kệ thật hay giả, cũng khiến cho cô không có cách nào bình tĩnh mà đối mặt với nàng.
"Lộ Tây Trán, cho tôi một lí do. Mặc kệ thế nào, tôi muốn chị cho tôi một lí do."
"Cứu người cũng thế, gϊếŧ người cũng thế. Tôi làm việc, từ trước đến nay không cần bất kì lí do nào."
"Hay cho một câu không cần lí do." Bạch Anh nở nụ cười, từng bước lui về sau, "Nói thật hay...."
Bình hoa Phong Tử Tín trên bệ cửa sổ tản ra mùi thơm nhàn nhạt, con ngươi Lộ Tây Trán sâu lắng, nàng nhìn qua Kiều Ỷ Hạ, ánh mắt như ngậm nước mùa xuân: "Nếu như có thể lựa chọn, chị hi vọng người đeo còng tay cho chị, chính là người chị yêu nhất."
"Em sẽ không. Chị cũng sẽ không."
Bờ môi Lộ Tây Trán hơi run rẩy, nàng quay lưng đi, không nhìn cô nữa: "Ỷ Hạ, chị đã nói, không được dễ dàng tin tưởng người khác."
"Chị không phải người khác, chị là Tây Trán."
"Em không có nhẹ dạ tin tưởng người khác, người em cam tâm tình nguyện tin tưởng vô điều kiện, cũng chỉ có một mình chị mà thôi." Kiều Ỷ Hạ từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Em không biết tại sao chị lại muốn dẫn hoài nghi lên người mình, đều tại năng lực của em kém cỏi, em không có cách nào điều tra ra hung thủ thật sự là ai, thế nhưng em sẽ không để chị đi chịu thội thay, em sẽ không."
"Hai người thật là ân ái." Bạch Anh cười nhìn hai cô, "Hai người mà tôi đã từng xem như chị ruột, ha..."
"Chị Ỷ Hạ, chị Tây Trán." Bạch Anh từ từ ngồi xổm trên mặt đất, ý cười càng sâu lắng, nhưng nước mắt lại lăn xuống rơi trên sàn nhà, "Mãi cho đến giờ phút này em mới rõ ràng cảm nhận được, người càng khiến em khó chịu hơn Thương Lục, chính là hai người chị gái này, không hề vì cái chết của anh ấy mà nhỏ một giọt nước mắt nào.... Kì thật, hung thủ là Lộ Tây Trán cũng vậy, không phải cũng vậy, với em mà nói, chưa từng quan trọng đến thế, bởi vì trái tim của em thật sự rất đau...."
Chu Uẩn Hoàn rút một tờ khăn giấy từ trong hộp, đưa cho Hạ Lan Thu Bạch.
Ông vốn tưởng rằng, đời này của ông đã gặp đủ cảnh thê lương rồi, một mình, ở trong nhớ nhung cô độc với cháu trai, trải qua hết quãng đời còn lại. Nhưng trên thế giới này luôn có người còn đáng thương hơn cả ông, bọn họ miễn cưỡng vui cười nơi phồn hoa, giữ cho mình thanh cao, bọn họ che giấu tâm sự, ai cũng không thể nhìn thấy vết thương của họ.
"Thu Bạch."
"Ông nội Chu, có phải cháu rất xấu xa không...." Nàng không hề nức nở, nhưng nước mắt lại cuồn cuộn lăn dài trên má, "Nếu như Thư Dã ở dưới đất biết được, anh ấy nhất định sẽ hận cháu."
"Thu Bạch à, cả đời chúng ta, phải trải qua rất nhiều chuyện, gặp được rất nhiều người. Mà tình yêu, hai chữ vô cùng đơn giản này, từ xưa đến nay, có biết bao người dùng văn chương cả đời để miêu tả, để lí giải? Chúng ta thường nói, yêu một người là không có đạo lí, không thể tự điều khiển, cho nên, Thu Bạch, ngay thời khắc cháu yêu mến Thư Dã, thì đã định trước cháu phải chấp nhận sự không công bằng này, phải chấp nhận, thằng bé vĩnh viễn yêu em gái nhiều hơn cháu một ít. Tôi biết rõ, cháu là một đứa bé lương thiện, cho nên mặc dù ngẫu nhiên cháu sẽ ấm ức, ngẫu nhiên sẽ uể oải, nhưng đều nhịn xuống toàn bộ, tuy rằng rất khó để không ghen ghét, nhưng cháu vẫn luôn làm vô cùng tốt, cháu thật lòng che chở Tây Trán, quan tâm đứa em gái mà Thư Dã yêu nhất. Thu Bạch, cháu, thật sự làm vô cùng tốt."
Hạ Lan Thu Bạch chán nản lắc đầu: "Thế nhưng cháu hại Tây Trán quá thảm rồi, cháu có lỗi với rất nhiều người...."
"Thu Bạch, cháu nói cho tôi biết, cháu hối hận ư? Gϊếŧ chết Thương Lục, cháu hối hận ư?"
"Cháu không biết...." Hạ Lan Thu Bạch hít sâu một hơi, mấy sợi tóc dài của nàng bị nước mắt làm dính lên mặt, khiến cho nàng nhìn qua rất chật vật: "Kì thật vì cháu biết trong lòng em ấy luôn cảm thấy mắc nợ cháu nên cháu mới dám làm như vậy, cháu cho rằng cháu sẽ vui vẻ, thế nhưng cháu không có, cháu cảm thấy mình sắp phát điên rồi...."
"Chuyện của Thư Dã, là điều chúng ta không muốn nhìn thấy, đương nhiên, chuyện này phát sinh, người thống khổ nhất không phải ai khác, thậm chí cũng không phải Tây Trán, mà là cháu. Vợ chồng liền tâm, một người biến mất trong vụ trụ mênh mông, hóa thành tro bụi, như vậy người còn lại có thể dễ chịu ư, có thể vui vẻ ư? Nói chung là rất khó.
Cô bé ngoan, cháu biết không, kì thật trước buổi tiệc tối hôm ấy, Tây Trán có đến tìm tôi, ngày đó con bé nói với tôi rất nhiều, con bé cũng nhắc đến cháu, tuy rằng tôi không biết giữa hai đứa cuối cùng là có hiểu lầm gì, nhưng mà tôi nghe ra được trong nội tâm con bé tràn đầy áy náy với cháu. Con bé nói với tôi, cho dù cháu gϊếŧ nó, nó cũng cảm thấy đấy là chuyện nên làm. Thế nhưng cháu không có, bởi vì sự yêu thương mà cháu dành cho con bé, đã không chỉ vì tình yêu với Thư Dã, mà còn có tình cảm của riêng cháu, chỉ cần tim còn đập thì không thể tránh khỏi thất tình lục dục. Yêu thương một người cũng sẽ dưỡng thành thói quen, giống như bây giờ, dù cháu không muốn thừa nhận, nhưng cháu đã sớm ở trong vô tri vô giác, đem Tây Trán trở thành người thân của mình."
Hạ Lan Thu Bạch nghe lời này của Chu Uẩn Hoàn, nhớ đến lần đầu tiên nàng gặp Lộ Tây Trán, nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng quật cường của Lộ Tây Trán. "Ngày hôm đó ở trong sân bóng rổ của trường, lần đầu tiên cháu nhìn thấy anh ấy, anh ấy tên là Silver, một khắc đó, cháu đã biết, cháu trốn không thoát...."
"Thu Bạch, tôi không có ý muốn cháu buông Thư Dã xuống, chôn vào nơi sâu nhất trong lòng cháu, đây không phải là chuyện dễ dàng, tựa như con của tôi, luôn khích lệ tôi, cha, nghĩ thoáng một chút, Hiểu Lâm cuối cùng cũng không thể quay về được nữa rồi. Nhưng không có cách nào, tôi thật sự không có cách nào, không bỏ xuống được. Tôi chỉ muốn nói cho cháu biết, tiếp tục yêu đi, đừng hận nữa."
Nếu như hận một người không thể khiến mình vui vẻ, như vậy vì sao còn muốn tiếp tục hận nữa đây.
"Cháu chưa từng có một giây nào thật sự hận con bé, hận con bé, thì sẽ không để con bé trải qua một giây hạnh phúc nào. Không vì để Thư Dã yên nghỉ, chỉ vì, cháu có thể thật sự buông tha chính mình, dừng lại sự hành hạ với chính mình. Cháu vì thằng bé mà sống quá lâu rồi, từ giây phút này, vì chính mình mà sống đi."
Giờ phút này, phòng tuyến nội tâm của Hạ Lan Thu Bạch rốt cuộc cũng sụp đổ rồi, kéo xuống lớp mặt nạ dày cộm, giống như một đứa trẻ mà nằm úp sấp trên bàn khóc rống lên. Vì chính mình mà sống, năm chữ này thật sự cách nàng quá xa rồi. Trong những năm tháng dài dòng buồn chán này, nàng cho đến bây giờ đều luôn cô đơn một mình, cô độc ăn cơm, cô độc dạo phố, cô độc uống rượu, cô độc chống cự thời gian. Không ai thật sự quan tâm nàng.
"Thư Dã, em xin lỗi. Tôi có lỗi với mọi người...."
Thực xin lỗi, mọi người.