Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chim Trong Lồng (Tù Điểu)

Chương 150: Yêu không đúng sai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 150: Yêu không đúng sai

Hai người Thương Lục và Bạch Anh xưa nay khiêm tốn ôn hòa, không có kẻ thù. Bạch Anh càng nghĩ càng không hiểu, đến cùng là người nào lại có thâm thù đại hận với bọn họ như vậy, mà chữ S này có hàm nghĩ như thế nào. Thứ này rất giống một kiểu khıêυ khí©h, một cách thị uy lộ liễu. S, sẽ là tên viết tắt ư? Nhưng đối phương có mấy người? Là một người, hay là một nhóm?

"Chẳng lẽ kẻ bắt cóc mọc cánh bay đi sao?" Đội trưởng Tần vỗ bàn, "Vậy mà không để lại chút manh mối nào, thậm chí ngay cả dấu tay dấu chân cũng không có, thật khiến người ta không thể tưởng tượng được."

"Bạch Anh, chị nghĩ, người này, em và Thương Lục, ít nhất có một người trong bọn em quen biết hắn, em cẩn thận suy nghĩ một chút, người này có thể là ai. Ở trong tên của ai, sẽ có chữ S này? Hoặc là nói, tên tiếng Anh của ai mở đầu bằng chữ S?" Kiều Ỷ Hạ hỏi.

Bạch Anh cúi đầu, cả buổi không nói chuyện, tất cả mọi người đều cho rằng tâm trạng cô không tốt, cũng không ai nỡ lòng nào đi truy vấn, cô không muốn nói chuyện cũng không sao. Mãi cho đến khi cô đột nhiên ngẩng đầu, thản nhiên mà tự nhiên nói với Kiều Ỷ Hạ: "Chị Ỷ Hạ, em muốn gặp Lộ giáo sư." Trong lòng cô, thật sự có quá nhiều nghi vấn, tại sao Lộ Tây Trán lại biết rõ Thương Lục không có ở núi Cửu Khôi, tại sao trước khi bọn họ đến làng chài hướng Bắc thì nàng biết Thương Lục đã bị gϊếŧ rồi. Những nghi vấn này như mớ bòng bong, quấn quanh không rõ, làm cho cô thật sự rất muốn cởi bỏ.

Dáng vẻ của Bạch Anh quá làm cho người khác đau lòng rồi, thực ra giờ phút này cô còn giữ được bình tĩnh như thế, dáng vẻ miễn cưỡng kia khiến cho người khác không đành lòng cự tuyệt.

Lúc hai người rời đi, vừa hay nhìn thấy cha mẹ Thương Lục đang đến, thần sắc Bạch Anh trở nên đờ đẫn, bờ môi run nhẹ, chạy nhanh ngồi lên xe Kiều Ỷ Hạ.

Cô ngơ ngác ngồi ở ghế phụ, ánh mắt trống rỗng: "Không có cách nào đối mặt với hai người họ."

Kiều Ỷ Hạ gọi điện cho Lộ Tây Trán, mặc kệ thế nào, cô cũng phải nhận được sự đồng ý của nàng trước đã. Nằm ngoài dự liệu của cô, Lộ Tây Trán không hề cự tuyệt hay cảm thấy khó xử, rất quyết đoán nói một câu được rồi.

Mấy ngày trước Lộ Tây Trán xảy ra chuyện, đương nhiên Bạch Anh cũng biết, khi đó cô và Thương Lục đều cực kì lo lắng, nhưng chưa từng nghĩ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, lại xảy ra biến hóa lớn như vậy. Người con trai cùng cô viết xuống ước định cả đời đã vĩnh viễn rời đi. Bạch Anh biết Lộ Tây Trán thản nhiên, nhưng không ngờ nàng có thể thản nhiên như vậy, mặc kệ là mấy ngày trước nàng bị bắt cóc, hay bây giờ đối mặt với cái chết của Thương Lục, nàng đều có thể trấn tĩnh như một quần chúng xem kịch. Thậm chí Bạch Anh còn không nhìn thấy trên mặt nàng một chút cô đơn nào, nàng vẫn cao ngạo xinh đẹp, dứt khoát mà nở rộ.

"Muốn hỏi tôi làm sao mà biết được?" Lộ Tây Trán khiêu mi, nhìn cô.

Bạch Anh gật gật đầu: "Đúng."

Lộ Tây Trán khẽ mỉm cười: "Đối với cái chết của Thương Lục, tôi bày tỏ sự đồng cảm và tiếc hận sâu sắc. Nhưng, vấn đề của em, tôi không thể trả lời."

"Lộ giáo sư, tình bạn giữa chúng ta là giả sao?"

"Bạch Anh, đây cũng chính là điều tôi muốn hỏi em đấy." Lộ Tây Trán nói, "Nếu như em tin tưởng tôi, thì em sẽ không hỏi tôi vấn đề này."

Bạch Anh cúi đầu, trong lòng khó chịu. Cô không biết nên trả lời câu hỏi của Lộ Tây Trán thế nào, có oán nàng không, nhất định có, bởi vì cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ Lộ Tây Trán sẽ cự tuyệt chuyện hỗ trợ. Thậm chí cô còn ác độc nghĩ rằng, nếu như không phải Lộ Tây Trán nhẫn tâm cự tuyệt, có lẽ Thương Lục sẽ không chết. Cô biết mình nghĩ như vậy là không đúng, thế nhưng cô không nhịn được.

"S, đúng không?" Đôi mắt Lộ Tây Trán nhìn thẳng vào cô, "Người này để lại cho các người manh mối quan trọng như vậy, các người nên nắm giữ cho chắc mới đúng."

Bạch Anh chán nản thất vọng lắc đầu: "Em căn bản không thể nghĩ ra, người này sẽ là ai."

"Một người kiêu ngạo thanh cao cuồng đại. Em có nghĩ đến không, nếu như hắn đã hao hết tâm tư giấu diếm thân phận của mình, thì sao có thể làm khổ mình mà tự khai thân phận, tự viết ra một chữ S hấp dẫn người khác suy nghĩ sâu xa, so với cái gì cũng không viết, không phải càng đáng tin hơn ư."

"Cho nên em nghĩ không thông, vì sao...."

"Rất đơn giản, người này đang nhắc nhở em, hắn là ai. Một người tự phụ tự ngạo như vậy, so với gϊếŧ người rồi núp trong bóng tối sống tạm, hắn càng hưởng thụ cảm giác bị người ta phán đoán thân phận nhưng lại không tìm ra mình, cảm giác được tất cả mọi người vây quanh mình." Thấy Bạch Anh không nói lời nào, Lộ Tây Trán tiếp tục nói: "Bạch Anh, em còn nhớ những lời tôi từng nói với em không, năng lực điều tra không phải bẩm sinh, em không chỉ phải học được cách tự mình phán đoán, mà còn phải học cách tùy cơ ứng biến, bởi vì giữa người với người không giống nhau, em không thể dùng suy nghĩ của mình để áp đặt lên người khác."

Làm sao lại quên được, khi đó cô đến thành phố F tham gia điều tra vụ án của Cao Bình Du, Lộ Tây Trán đã nói với cô rất nhiều lời, cô vẫn luôn đem chúng ghi tạc trong lòng, còn hơn cả tài phú trân bảo.

Nghĩ đến đây, Bạch Anh gật gật đầu: "Vâng. Lộ giáo sư, chị nói rất đúng. Nói thật, có thể em bi thương đến choáng váng đầu óc rồi... A, có chút buồn cười ha. Mặc kệ thế nào, Lộ giáo sư, cảm ơn chị hôm nay đã bằng lòng gặp em."

Lộ Tây Trán lắc đầu, từ chối cho ý kiến.

Bạch Anh đứng dậy, ý định rời đi, Kiều Ỷ Hạ đứng sau lưng cô, nhẹ gật đầu với Lộ Tây Trán, tỏ vẻ muốn đưa cô về nhà. Bạch Anh đột nhiên xoay người, hỏi: "Lộ giáo sư, em còn muốn hỏi chị một vấn đề cuối cùng, chị, biết hung thủ là người nào không?"

Lộ Tây Trán chăm chú nhìn cô: "Không biết."

Nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Anh và Kiều Ỷ Hạ, Lộ Tây Trán ngồi trên mép giường, trên mặt đã mất đi ngạo khí cùng ác khí khi nãy, nàng cảm thấy, mình có lẽ nên đổi một cái nghề khác rồi. Đọc sách dạy người, hình như không quá hợp với nàng.

Đi vào thang máy, Bạch Anh thấp giọng nói với Kiều Ỷ Hạ: "Chị Ỷ Hạ, em không biết là chị có tức giận hay không, nhưng mà, em cảm thấy Lộ giáo sư rất kì lạ."

"Bạch Anh, em muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng, không cần cố kị."

"Em không biết nói sao cả, chẳng qua là cảm thấy, Lộ giáo sư như thay đổi thành một người khác, cuối cùng thì em cảm thấy, vụ gϊếŧ người này, không hề đơn giản như vậy. Lộ giáo sư chị ấy là nhà tâm lý học, còn em chỉ là một con chim nhỏ, một người mới, em muốn thông qua nói chuyện trực tiếp để phán đoán độ chân thực trong lời nói của chị ấy, ý nghĩ như vậy, vốn là rất khờ khạo, cũng căn bản là không thể."

Trước đây Bạch Anh từng đọc một tin tức, sau khi FBI tiến hành điều tra năm trăm người đến từ các quốc gia khác nhau thì phát hiện, những người rất giỏi nói dối, có thể lúc nào cũng bày ra dáng vẻ lãnh đạo cao cao tại thượng khống chế thế cục, bọn họ giỏi về khéo léo dẫn dắt, nắm giữ tư duy của người nghe trong lòng bàn tay, làm cho người ta khó phân thật giả. Mà những người nói giỏi siêu hạng trong đám người rất giỏi nói dối đó, chính là những người nghiên cứu về tâm lý học, bọn họ nắm giữ kiến thức phong phú về tâm lý học, sẽ bất tri bất giác mà vận dụng những kiến thức này vào quá trình trao đổi giao tiếp, có thể đem lời nói dối nói đúng như thật. Trừ phi là hai nhà tâm lý học gặp nhau, mà trong đó có một người giỏi hơn người kia một bậc, giống như Doãn Minh và Lộ Tây Trán lúc trước, nếu không, loại thường dân như bọn cô mà đối chọi với nhân sĩ chuyên nghiệp như họ, căn bản chính là tự mình chuốc lấy khổ.

"Được rồi, chị Ỷ Hạ, chị coi như là em đang càu nhàu thôi, đừng để trong lòng, Lộ giáo sư là người tốt, cho dù đang che giấu điều gì, em cũng tin chị ấy có đạo lí của mình. Em bây giờ muốn trở lại Cảnh cục, đi xem ba mẹ chồng của em, sau đó, nói hết từ đầu đến cuối những gì mà em biết. Em nghĩ, bây giờ em thật sự rất cần ngủ một giấc, con của em nhất định rất mệt mỏi.... Em không muốn suy nghĩ nhiều như vậy nữa, em rất mệt mỏi. Thậm chí, đến cả sức để khóc cũng không có."

Kiều Ỷ Hạ vuốt vuốt mái tóc cô, giống như an ủi em gái mà kiên nhẫn dỗ dành: "Ngủ một giấc thật ngon, tin tưởng tổ chuyên án, mặc kệ là bao lâu, cũng sẽ trả lại công bằng cho Thương Lục."

Lộ Tây Trán nhìn thoáng qua tin nhắn vừa mới nhận được, đọc những gì trên đó viết, sau đó không chút do dự mà xóa đi, hung hăng ném điện thoại lên giường.

"Tây Trán, em về rồi."

Lộ Tây Trán gật gật đầu, đứng dậy rót nước đưa cho cô: "Uống nước."

Kiều Ỷ Hạ cười với nàng, đi đến bàn tròn gần cửa sổ sát đấy, cầm sổ ghi chép trên bàn, trên sổ đúng là ô số Sudoku mà lần trước nàng vẫn chưa điền xong. "Chị mang theo nó?"

Lộ Tây Trán lắc đầu: "Chị nhớ được." Trí nhớ của nàng luôn rất tốt, liếc qua một lần thì sẽ khó quên. Huống chi loại trò chơi trí óc này, luôn là thứ nàng am hiểu nhất. "Nhưng không có tâm tình chơi hết, em thử xem đi."

Kiều Ỷ Hạ hân hoan tiếp nhận "lời mời" của Lộ Tây Trán, ngồi xuống trước cửa sổ cầm bút bắt đầu điền vào những ô còn trống. Chữ số mà Lộ Tây Trán viết vô cùng xinh đẹp, ào ạt, cực kì phóng khoáng. Nàng tùy tay vẽ bảng ô vuông, chữ số đã có sẵn thì dùng bút màu đen, chữ số mà nàng điền thì dùng bút màu xanh, Kiều Ỷ Hạ cũng không nghĩ nhiều, cứ dựa theo mạch tư duy của nàng mà tiếp tục điền.

Thời gian dần dần trôi qua, Kiều Ỷ Hạ từ ban đầu nhẹ nhõm đến bây giờ là đang cố hết sức, rất rõ ràng, trò chơi đã lâm vào đường cùng, còn thừa lại hai ô, nhưng mà mặc kệ điền thế nào thì cũng không đúng.

"Em quá tin tưởng chị rồi." Bất tri bất giác, Lộ Tây Trán đã đi đến bên cạnh cô, giọng nói trong trẻo dễ nghe của nàng vang lên, Kiều Ỷ Hạ để cây bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, ngón tay thon dài của nàng chỉ lên con số 3 được viết bằng bút xanh. "Nếu không đổi chỗ này thành số 6, thì dù có khiến vũ trụ nổ tung, cũng sẽ không thể giải được."

"Ỷ Hạ, bởi vì em quá tin tưởng chị, cho nên không hề có hoài nghi đáp án của chị. Thậm chí đến bây giờ, em phát hiện mình điền không được nữa, nhưng suy tính đầu tiên của em là có phải đáp án của em sai rồi hay không, chứ không phải là của chị."

Kiều Ỷ Hạ sững sờ, Lộ Tây Trán nói hoàn toàn không sai. Trong tiềm thức của cô, Lộ Tây Trán làm cái gì cũng đúng cả, cô không có một chút hoài nghi nào hết, cô theo bản năng mà dựa theo mạch tư duy của nàng tiếp tục làm, mãi cho đến khi cô phát hiện cái đề này không thể có kết quả, cô dĩ nhiên cũng chỉ hoài nghi có phải đáp án của mình sai rồi hay không. Đây là một loại quán tính, không liên quan đến bất kì chuyện gì, thậm chí không liên quan đến tín nhiệm, cũng chỉ bởi vì nàng là Lộ Tây Trán mà thôi.

"Thế nhưng Ỷ Hạ, trên thế giới này, người mà em có thể vô điều kiện tin tưởng trăm phần trăm, chỉ có chính em mà thôi."

"Không." Kiều Ỷ Hạ mỉm cười lắc đầu, "Cho dù bây giờ em biết rõ là chị điền sai, nhưng em cũng sẽ không xóa nó đi."

Lộ Tây Trán nhất thời im lặng, nàng nhìn vào mắt Kiều Ỷ Hạ, trong lòng chua xót: "Vì sao?"

"Bởi vì, yêu không có đúng sai."
« Chương TrướcChương Tiếp »