Chương 145: Em đau khổ không?Hạ Lan Thu Bạch không quá giống như trước kia. Nàng trang điểm rất đậm, giống như mấy cô người mẫu trên tạp chí nước ngoài, xinh đẹp vũ mị, vô cùng mỹ lệ, nhưng kiểu xinh đẹp này không có chút nào hấp dẫn ánh mắt người khác. Ánh mắt của nàng mở to nhưng vô thần, làn da trắng trẻo nhưng khô héo, tựa như một con rối không có sinh mệnh.
Mỗi người có bề ngoài lạnh lùng từng kháng cự thế giới này đều có nguyên nhân của họ. Bởi vì sau khi trải qua một vài chuyện, bọn họ đã rất khó đem hỉ nộ ái ố của mình viết hết lên mặt, vui vẻ đối với họ mà nói là một loại xa xỉ, cũng là một hình phạt. Kì thật bọn họ rất giống nhau, đều là con chim bị nhốt trong l*иg, không biết lúc nào mới được thả ra, có lẽ mười năm không đủ dài, có lẽ hai mươi năm không đủ dài, có lẽ cả đời, cũng không đủ dài.
Nơi này, làm sao Lộ Tây Trán lại không nhớ được chứ, ở nơi này, có rất nhiều kí ức của nàng và Lộ Thư Dã. Khi còn bé, cho đến khi lớn lên, tất cả đều khắc sâu trong đầu nàng. Một ngọn lửa có thể đốt cháy một căn biệt thự, nhưng lại không đốt được giấc mộng anh xây nên vì nàng. Đó là anh trai của nàng đấy, đó là người mà nàng chỉ tùy tiện nói một câu, anh cũng cho là lời của thần thánh mà đi hoàn thành, đó đã từng là ý nghĩa duy nhất để nàng tồn tại trên thế giới này.
"Đi thôi, vào đi."
Lộ Tây Trán ngẩng đầu nhìn căn nhà tranh trước mặt, đó là nơi chưa từng tồn tại khi nàng còn ở đây, một căn nhà nho nhỏ, bề ngoài thoạt nhìn chỉ là một căn nhà bình thường không có gì hơn, sững sững trên đỉnh núi, làm cho người ta không dám, rồi lại không thể không đi đến gần.
Hạ Lan Thu Bạch quay đầu nhìn nàng một cái, đó là cái nhìn tràn đầy tuyệt vọng mà cố chấp, dường như nàng đang muốn nói với Lộ Tây Trán, thực xin lỗi, nhưng cũng giống như đang nói, tôi hận em.
Lộ Tây Trán cho rằng mình chỉ đi vào một căn phòng mà thôi, nhưng nàng không biết, Hạ Lan Thu Bạch đang hướng về một con đường, mang tên hủy diệt.
Xúc động ấn nút, thứ được mở lên không phải là ánh đèn, mà là lần lượt từng cái TV, trên trần nhà, trên vách tường, thậm chí là trên sàn nhà, toàn bộ đều là màn hình TV LCD. Lộ Tây Trán lảo đảo một chút, ngay sau đấy nàng nhìn thấy, gương mặt mà nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được.
Thương Thương, ước nguyện của sinh nhật năm nay anh trai giúp em thực hiện nhé, vậy sang năm là gì đây nhỉ?Ước nguyện sang năm, chính là anh có thể đoán được ước nguyện hôm đó của em, sau đó thực hiện giúp em.
Thương Thương, chờ đến khi nào em tốt nghiệp, anh dẫn em đến núi Alps, Thu Bạch nói, nơi ấy rất đẹp, chúng ta cùng đi nhìn thử.Được.Thương Thương.Thương Thương, Thương Thương, Thương Thương,....
Nàng khụy ngã trên mặt đất, cho dù nhìn về hướng nào, chỉ đều thấy quãng thời gian mà bọn họ từng trải qua, những hình ảnh kia như một cây đinh, đâm sâu vào lòng nàng, khiến nàng hung hăng siết lấy lòng bàn tay mình. Mỗi một câu anh nói, đều giống như dây leo đang bò lên trên, kéo ra toàn bộ kí ức của nàng, mà trong kí ức đó, mỗi một câu anh nói với nàng, nàng đều nhớ rõ. Ghi lòng tạc dạ.
Thương Thương, cả đời này, anh hai sẽ không rời khỏi em.Ánh mắt Hạ Lan Thu Bạch trống rỗng, nàng ngồi xổm trên mặt đất, nhìn người kia đang lạnh run, thản nhiên nói: "Còn nhớ rõ anh ấy không? Còn nhớ rõ người kia, vì cứu em mà chết, bị chết cháy trong biển lửa đấy, chính là anh trai Lộ Thư Dã ngu ngốc của em đấy? Hay là nói, bây giờ trong lòng em căn bản đã bị lấp đầy bởi người con gái thâm tình thổ lộ với em ở buổi dạ tiệc rồi? Em căn bản là đã quên anh ấy không còn một mảnh nào rồi? Anh ấy vì em, có thể liều lĩnh. Anh ấy đem tính mạng đặt vào tay em, thế nhưng vì sai lầm của một mình em, em đã hại chết anh ấy!"
"Lộ Tây Trán, không phải em là thiên tài sao? Không phải em cảm thấy trên thế giới này mình là người thông minh nhất sao? Vậy tại sao em lại phạm sai lầm, tại sao em lại cho Jesse cơ hội tổn thương anh ấy? Vì sao em lại giấu giếm chân tướng sự thật, vì sao đến cuối cùng em lại không dám nói ra? Bởi vì em sợ, bởi vì em nhu nhược, bởi vì em sợ em bị ngàn người chỉ trích, em sợ em không thể cùng cô gái kia ở chung một chỗ!"
Nàng nâng cằm của nàng, bắt buộc người kia mở mắt nhìn mình: "Em cho rằng em trốn tránh thì sẽ không xảy ra chuyện nữa? Em trợn to mắt lên mà nhìn, em nhìn người đàn ông yêu em như sinh mạng đó đi! Em nhìn anh ấy một chút đi! Em cho rằng anh ấy đã chết, kì thật anh ấy không có, anh ấy đang ở ngay đây nhìn em, vẫn luôn ở đây nhìn em, anh ấy trơ mắt nhìn em gái của mình quên mất mình, trơ mắt nhìn anh ấy trở thành một người chỉ còn trong kí ức...."
"Lộ Tây Trán, tôi hận em.... Tôi hận không thể, bóp chết em...."
Khóe môi Hạ Lan Thu Bạch nhếch lên dáng tươi cười, nhưng nước mắt lại chảy dài trên mặt, nàng khóc đến nỗi trôi lớp trang điểm, thậm chí nước mắt cũng biến thành màu đen, làm cho nàng nhìn qua chật vật không chịu nổi.
Lộ Tây Trán mở mắt ra, hai tay không nhịn được mà run rẩy, nhưng mà không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Hạ Lan Thu Bạch cười lớn vuốt ve gương mặt nàng: "Đừng nóng vội, chị dâu còn một phần lễ vật chưa tặng cho em, em nhất định sẽ rất thích."
Lộ Tây Trán như là biết được Hạ Lan Thu Bạch sẽ làm gì, nàng liều mạng bắt lấy tay Hạ Lan Thu Bạch, hốc mắt dần đỏ lên: "Không được, chị dâu, không được, em cầu xin chị." Tất cả kiêu ngạo, tự tôn, toàn bộ đều bị ném lên chín tầng mây, giờ phút này nàng không còn là Lộ giáo sư cao cao tại thượng, nàng giống như một người sắp chết đuối, hi vọng người trước mắt có thể cứu nàng, đừng nhẫn tâm bóp chếp hi vọng cuối cùng của nàng.
"Cái ngày đó, anh ấy ôm đàn ghita, ngồi dưới gốc cây đa, đẹp đẽ như Vương tử trong tranh, vì tiểu công chúa của anh ấy, cô em chồng bảo bối của tôi, nhẹ nhàng hát một bài."
"Không được!" Lộ Tây Trán siết chặt lấy tay người kia, cuối cùng thì nước mắt cũng rơi xuống.
Hạ Lan Thu Bạch rất hài lòng nhìn phản ứng của nàng, ấn nút điều khiển từ xa, cả căn phòng lập tức biến thành màu đen, chỉ có giọng hát trầm ấm động lòng người, tràn ngập từ tính truyền vao tai, tựa như khúc nhạc được khẩy lên trong sơn cốc Trích Tiên, chạm vào trái tim, tựa như âm thanh của thiên nhiên.
Xích đu dây theo gió dao động bóng lưng emHồi ức dài dằng dặc ngưng kết thành quang cảnh anh trân quý nhấtAnh cười trêu chọc Thiên sứ là emMuốn cả đời nâng em trong lòng bàn tayEm có một đôi mắt thanh tịnh dịu dàng chứa đầy hiu quạnhÁc mộng tháng sáu năm đó bước vào trong mơKéo tay em anh viết tiếp ước hẹn sống chết bên nhauTỉnh mộng rồi anh vẫn ở đây chờ emMùa đông em và anh kề vai nhau đi trên nền cỏThời gian bao la bát ngát anh hi vọng có thể cùng em tiếp tục đi về phía trướcEm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không bến bờMuốn hái một ngôi sao xuống tặng cho emKhông cần sợ con đường phía trước dài đằng đẵng khó đi hỡi trái tim ngọt ngào của anhÁc mộng không đáng sợ bởi vì có anh chờ emHạnh phúc của em gái vĩnh viễn là chờ mong của anh traiTỉnh mộng rồi anh vẫn ở yên đây chờ em.Đây là bài "Em gái", là bài hát mà Lộ Thư Dã sáng tác cho nàng, là món quà sinh nhật cuối cùng mà anh tặng cho nàng. Anh viết đi viết lại, sửa đến sửa lui, bí mật lấy ghita hát cho Hạ Lan Thu Bạch nghe thử nhiều lần, sợ không đủ hoàn mỹ. Anh nói với nàng, cả đời này anh có rất nhiều thứ không như ý, nhưng điều như ý nhất chính là có một đứa em gái hoàn mỹ như vậy.
Thương Thương, thế giới trong mắt em có lẽ không giống như anh, anh không có siêu năng lực, không thể giúp em gánh vác tất cả. Chuyện duy nhất anh có thể làm, chính là chờ em tỉnh lại, mặc kệ là rất lâu, anh cũng sẽ đứng ở chỗ này."A!" Lộ Tây Trán liều mạng che lỗ tai của mình, nước mắt cùng nước mũi chảy dài, nàng lắc đầu, giống như một người bệnh tâm thần. Hạ Lan Thu Bạch nhìn nàng, muốn cười, nhưng cũng muốn khóc. Rốt cuộc là cái gì, đã biến các nàng thành dạng này. "Em không muốn nghe nữa...." Nàng điên cuồng siết lấy mái tóc của mình, chỉ cần nhiều hơn vài phần sức lực, thì đám tóc vừa mỏng vừa yếu đuối đó sẽ bị kéo đứt.
"Đau khổ ư?" Hạ Lan Thu Bạch nâng đầu nàng lên, giúp nàng lau khô nước mắt, "Thế nhưng mười năm này, mỗi một ngày tôi đều trải qua như vậy."
Một ngày có hai mươi tư giờ đồng hồ, nàng đem hai mươi giờ để nhớ nhung Lộ Thư Dã, còn lại bốn giờ để có thể gặp anh một lần trong mơ. Nàng sợ ngủ, bởi vì nàng rất sợ nàng không có cách nào nằm mơ, nàng sợ mình ngủ rồi thì sẽ hoàn toàn mất đi ý thức, nếu như vậy, thời gian nhớ nhung anh sẽ ít đi. Thế nhưng nàng cũng sợ thanh tỉnh, bởi vì nàng thật sự rất muốn ôm anh một cái, thật muốn chính miệng nói cho anh biết mình nhớ anh biết bao nhiêu, nhưng mà, mỗi khi nàng vươn cánh tay của mình, thứ có thể ôm lấy, cũng chỉ là không khí.
Hạ Lan Thu Bạch thu hồi lòng thương cảm của mình, nhẫn tâm đứng dậy đi ra cửa: "Em cứ đợi ở đây ngoan ngoãn lắng nghe giọng hát của Thư Dã đi, Tây Trán, cùng theo tôi phát điên đi."
Nàng co mình thành một đoàn, ôm chặt chính mình, mái tóc dài như tảo biển trải trên màn hình, có một loại xinh đẹp quỷ dị. Hạ Lan Thu Bạch rơi xuống một giọt nước mắt, cuối cùng cũng đem cửa đóng chặt lại.
Chuyện tàn nhẫn nhất của ông trời, không phải là để hai người sinh tử chia lìa, mà là một người trong đó chết đi, người còn lại đến cơ hội nói lời cuối cùng với người kia cũng không có, chỉ có thể tiếp nhận sự thật anh ấy đã cứ như vậy mà biến mất trong thế giới của mình. Bài hát này, là kí ức cuối cùng trong trí nhớ của hai người họ, cũng là cấm kị mà nàng không dám chạm vào. Bởi vì thật sự rất đau.
Hạ Lan Thu Bạch không có đi quá xa, nàng còn đứng ở ngoài cửa, nghe từng trận gào khóc ở bên trong, thậm chí là gào rú. Cách một cánh cửa, nàng nhìn thấy một Lộ Tây Trán mà nàng chưa bao giờ thấy qua.
Cô ta ngồi chổm hổm trên mặt đất, cười đến cực kì vui vẻ: "Vui vẻ không Hạ Lan Thu Bạch, rốt cuộc thì cô cũng nhìn thấy bộ dạng không thể khống chế tâm tình của cô em chồng cao cao tại thượng kia rồi, rốt cuộc cô cũng báo thù được rồi, haha...."
Cô ta cực kì vui vẻ, vui đến mức nước mắt thành sông mà hồn nhiên không biết.
Lúc nhận được điện thoại của Kiều Ỷ Hạ, trong lòng Mạnh Lưu Sâm mơ hồ có dự cảm bất an.
"Ỷ Hạ?"
"Lưu Sâm, chị của cậu có liên lạc với cậu không? Cô ấy, có nói cho cậu biết cô ấy đi đâu không?"
Bàn tay trái đang gõ bàn phím của Mạnh Lưu Sâm dừng lại, nghiêm túc nói: "Cô không liên lạc được với chị? Từ sau tiệc tối ở buổi đấu giá từ thiện, chị ấy lên trạng tra rồi gởi cho tôi một ít tài liệu, sau đó thì không có liên lạc gì nữa. Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi không tìm thấy cô ấy."