Chương 7

Vài phút sau, Kiều Gia Gia tắt đèn xoay người trở về lầu hai.

Tôi thở dài tiếc nuối:

“Chết, không thấy được gì nữa rồi.”

Sau đó, Hệ thống bỗng sủa lên 1 tiếng. Nó cắn cắn quần áo của tôi, hưng phấn lắc lắc cái đuôi:

“Ký chủ, mau nhắm mắt lại.”

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt.

Không thể tin được.

Trong đầu lại xuất hiện một thứ giống như màn hình hiển thị.

Có thể dùng góc nhìn thứ ba nhìn thấy Kiều Gia Gia đang làm gì.

Hệ thống kiêu ngạo ngẩng cằm chó lên, xoay một vòng tại chỗ:

“Tôi vừa mới kéo dài thời hạn làm chó thêm 10 năm, đổi lại cho cô năng lực do thám người khác.”

Tôi khóc chết mất, cảm động đến mức ôm lấy đầu chó của Hệ thống hôn một trận điên cuồng.

……

Trở lại chuyện chính.

Tôi cẩn thận quan sát động tĩnh của Kiều Gia Gia trong đầu.

Chỉ thấy cô ta rón rén từ trong ngăn tủ khóa lấy ra một quyển sổ tay cũ kỹ.

Kiều Gia Gia mở ra một trang, sau đó cầm một cây bút xóa, bắt đầu bôi bôi xóa xóa lên sổ.

Tôi yêu cầu hệ thống phóng to tầm nhìn.

Trong quyển sổ này, viết dày đặc chữ là chữ.

Mà nội dung trong đó chính là thế giới này của chúng tôi.

Kiều Gia Gia đang sửa đổi nội dung của tiểu thuyết.

Cô xóa đi đoạn cốt truyện gốc:

[Quý lão gia đột nhiên phát bệnh nan giải, Kiều Gia Gia diệu thủ hồi xuân, được Quý lão gia và Quý Thanh Diễn tán thưởng.]

Thay đổi thành:

[Quý lão gia trên đường về nhà gặp tai nạn xe cộ, xuất huyết nhiều đến nỗi hôn mê, trải qua một ngày một đêm cấp cứu sau đó thống khổ chết đi. Quý Thanh Diễn lại bởi vì đêm khuya tăng ca họp, bỏ lỡ điện thoại bệnh viện, ngay cả lần cuối cùng gặp mặt ông nội cũng bỏ lỡ.]

Sau khi sửa xong.

Khóe môi cô ta nhếch lên một nụ cười thỏa mãn oán độc.

Nửa giờ sau.

Một người hầu cầm điện thoại vội vàng chạy lên lầu, gõ cửa phòng Kiều Gia Gia:

"Kiều tiểu thư, chuyện lớn rồi, Quý lão gia... Xảy ra tai nạn xe cộ!"

“Cô nhanh chóng liên lạc với thiếu gia đi, tôi vừa mới gọi điện, điện thoại của thiếu gia không liên lạc được.”

Thấy vậy, tôi sợ đến run rẩy.

Trời đất!

Kiều Gia Gia này là gì vậy?

Death Note xuất hiện à?

Kiều Gia Gia ngồi trước gương, nụ cười âm hiểm càng sâu.

Cô ta ra vẻ vội vàng, nói to với người hầu bên ngoài:

“Tôi đã gọi điện thoại cho Thanh Diễn rồi.”

“Tôi đi bệnh viện đây, không cần các người lo lắng, đi làm chuyện của mình đi.”

Kiều Gia Gia đứng lên.

Cô ta cũng không đi bệnh viện như lời mình nói.

Mà là không nhanh không chạm đi vào phòng tắm, mở đầy nước nóng vào bồn, ném một quả bath boom sau đó bắt đầu ngâm mình.

Tôi thực sự không dám tin nữ chính của quyển sách này lại có thể tàn nhẫn như vậy.

Lúc ngâm mình.