Chương 6

Đáp lại Kiều Gia Gia, là một giọng nói non nớt.

Ngữ điệu con bé đã có phần mất kiên nhẫn:

“Thím này, thím phiền thật đó.”

Tôi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Tâm, trong lòng lập tức không yên.

“Còn dám tranh luận với tao?"

Kiều Gia Gia xông lên, kéo lỗ tai Trình Tâm, thô lỗ đẩy con bé ra sau vườn hoa

"Cút ra ngoài, nhìn thấy mày là thấy phiền.”

Kiều Gia Gia dùng sức đẩy.

Trình Tâm bị bất ngờ nên ngã xuống con đường nhỏ bằng đá.

Trong nháy mắt, lòng bàn tay và đầu gối đều bị trầy da, tôi cách không xa, có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương máu thịt mơ hồ của con bé.

Mặc dù Trình Tâm nước mắt quanh tròng. Nhưng vẫn mạnh mẽ đứng lên.

Nhặt một hòn đá, ném vào đầu Kiều Gia Gia, sau đó xoay người bỏ chạy.

Kiều Gia Gia tức giận, thét chói tai đuổi theo:

“Con quỷ nhỏ, tao bắt được mày sẽ nhốt ba ngày ba đêm, một giọt nước một miếng cơm cũng không cho mày.”

Tôi rất muốn xông lên đánh Kiều Gia Gia một trận, nhân tiện vung tay tát chết Quý Thanh Diễn.

Chính mình không biết đã chết đi nơi nào, còn dám đem ánh trăng trắng với "chim hoàng yến" về chung trong một nhà.

Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm cất lên dừng trò hề đang diễn ra lại.

“Gia Gia, đứa nhỏ này là ai?”

Một ông lão tóc hoa râm, đeo kính, chống quải trượng, không nhanh không chậm đi về phía họ.

Không cần hệ thống nói ta cũng có thể đoán được.

Đây chắc chắn là Quý lão gia.

Ông cau mày, nhìn kỹ Trình Tâm từ đầu tới cuối một vòng.

Kiều Gia Gia từ trong xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.

Cô ta ôm chặt cánh tay kiêu ngạo:

"Thanh Diễn không nói cho con biết, nhưng con đoán đây là đứa con hoang nào đó của anh ấy."

“Dù sao cũng không biết lễ phép, ở nhà chúng ta mà ngay cả chào cũng không thèm chào.”

Quý lão gia gõ quải trượng, tự dưng lại nổi nóng.

Ông nhìn chằm chằm bụng Kiều Gia Gia, tức giận nói:

“Lâu như vậy mà Thanh Diễn còn không thực hiện hôn ước với cô, không phải là vì bụng cô không có được đứa nhỏ hay sao?”

Trình Tâm quay đầu làm mặt quỷ với Kiều Gia Gia, nhân cơ hội chạy về phòng.

Quý lão gia thổi râu trừng mắt, lại chỉ trích cô ta một trận:

“Ngay cả một đứa con trai cũng không sinh ra được, phế vật, còn có ích lợi gì?”

“Nếu không là nể tình cha mẹ cô, Quý gia ta sẽ chấp nhận cô à?”

Tôi không ngạc nhiên về cảnh này chút nào..

Bởi vì trong nguyên tác tính tình Quý lão gia cũng rất kỳ quái.

Ông đối với nữ chính Kiều Gia Gia làm khó dễ đủ kiểu, còn với loại nữ phụ như tôi mà nói thì lại càng khinh thường.

Trước kia khi tôi và Quý Thanh Diễn còn ở bên nhau.

Ông ấy không biết tra được phương thức liên lạc của tôi từ đâu. Gọi điện dọa tôi:

"Trình tiểu thư, làm người ngàn vạn lần không nên quá tham lam, nếu không sẽ mất nhiều hơn được."

"Nói thẳng, lấy thân phận của cô, có thể làm đồ chơi cho cháu đích tôn của tôi đã là phúc tu mấy đời rồi, nếu như cô còn cố chấp tham lam, cũng đừng trách lão già ta đây cay độc..."

Lúc ấy, Quý Thanh Diễn đã trực tiếp cướp điện thoại từ tay tôi.

Anh trả lời lại một cách nhanh và dứt khoát:

“Ông nội, ông bao nhiêu tuổi còn muốn ăn cay?”

“Vậy thì ông thử ăn cay một lần cho cháu xem?”

……

Lúc tôi tỉnh táo lại thì Quý lão gia đã rời đi.

Chỉ còn lại Kiều Gia Gia vẫn đứng tại chỗ như khúc gỗ.

Cả người cô ta không ngừng run rẩy, hai tay vô thức nắm chặt, đáy mắt tràn đầy căm hận.

Sau này nghĩ lại tôi thật sự không tin là Quý lão gia lại vì một, hai câu nói như vậy mà mất mạng