Chương 3

Cả người tôi chấn động.

Hình ảnh thân mật trong quá khứ giống như thủy triều tràn vào trong đầu.

Vài năm không gặp, Quý Thanh Diễn gầy đi không ít.

Anh ăn mặc đơn giản, đứng ở trong đám đông, bất động nhìn về một hướng.

Tôi nhìn theo tầm mắt của anh.

Nơi anh đang nhìn chằm chằm, lại là nhà vệ sinh nữ.

Mà Trình Tâm đang nắm tay Hệ thống, trông ngóng nhìn ngó các cô gái ra ra vào vào.

Trong lòng tôi rơi lộp bộp.

Lo lắng bất an, nhưng lại không dám tiến lên, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Quý Thanh Diễn nhanh chóng rời đi.

Ai mà ngờ được.

Quý Thanh Diễn đi thẳng về phía Trình Tâm.

Anh ngồi xổm trước mặt Trình Tâm, hai bàn tay to nắm lấy cánh tay con bé.

Một người đàn ông cao gần một mét chín mà nói đỏ mắt liền đỏ mắt.

Giọng nói của anh run rẩy, hàng mi dày chớp liên tục:

"Trình Tư Nghiên.”

“Đừng tưởng rằng em biến thành con nít thì anh sẽ không nhận ra em.”

Trình Tâm ngẩn người, đôi mắt to trong veo tràn ngập kinh ngạc:

"Chú, chú đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi phải không?"

Quý Thanh Diễn hít sâu một hơi, cực kỳ tự tin cười nhẹ:

"Đừng tưởng rằng anh không nhận ra em khi còn bé."

"Trình Tư Nghiên, toàn thân em trên dưới đều mềm, chỉ có cái miệng kia là cứng nhất..."

Tôi nghe được một câu phát rồ như vậy.

Tiếng lòng đã biến thành một con gà gào thét.

[A a a a, Quý Thanh Diễn, có phải anh bị bệnh không? Đừng có mà nói bậy bạ trước mặt trẻ con!]

Đáng thương cho cục cưng ngoan ngoãn của tôi, con bé còn tưởng rằng mình đã gặp phải biếи ŧɦái trong truyền thuyết.

Bé sợ tới mức vội vàng kéo dây dắt cổ của Hệ thống:

"Mọi người ơi, cứu con vớiiii!"

Hệ thống sốt ruột, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể nhe răng với Quý Thanh Diễn:

Gâu! Gâu gâu gâu!

Không nghĩ tới Quý Thanh Diễn liếc nó một cái, vệ sĩ phía sau lao tới, ôm lấy hệ thống đang gào rú.

Mắt thấy con gái sắp bị bắt cóc.

Tôi không thể không làm gì.

Chỉ có thể lẹ tay tháo mũ lưỡi trai và cái áo khoác kiểu trung niên trên người ma nơ canh bên cạnh xuống, nhanh chóng mặc vào.

Sau đó bước tới, nhắm ngay mặt Quý Thanh Diễn tát một cái:

“Bọn buôn người ở đâu ra thế? Còn dám lừa bán cháu gái tôi!”

Kết quả.

Quý Thanh Diễn không đánh trả.

Cũng không tức giận.

Ngược lại còn ôm Trình Tâm chặt hơn.

Anh nhìn tôi đang cố ép mũ lưỡi trai xuống cực thấp, giọng điệu thành khẩn:

“Bà ơi.”

"Bà bị lừa rồi, thật ra đây là một người lớn đã chết sau đó sống lại thành con nít, bây giờ có cái từ gọi chuyện đó là trùng sinh, vừa nhìn đã biết con bé chính là vợ của tôi trùng sinh biến thành."

“Làm ơn, để con bé lại cho tôi. Thiếu cô ấy, tôi không thể sống được, tôi vô cùng cảm kích bà, người tốt cả đời bình an.

Tôi kinh ngạc.

Cái này!!!! Con mẹ nó, anh cũng không biết xấu hổ quá mức rồi đó?