Chương 12

Anh hờ hững gật đầu:

“Nhớ chứ.”

“Anh đã nói em rất xinh đẹp, em là người phụ nữ xinh đẹp nhất anh từng gặp.”

Tôi ra vẻ đau lòng bĩu môi:

“Xem ra, anh không nhớ rõ anh nói anh rất thích em.”

Không gian trở nên im lặng.

Quý Thanh Diễn không nói gì.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh.

Khóe môi Quý Thanh Diễn khẽ nhếch lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi:

“Đó là lúc tỉnh táo nói.”

……

Vốn dĩ tôi vẫn còn có thể hoài niệm thêm một lát nữa.

Nếu Quý Thanh Diễn không ngắt mạch suy nghĩ của tôi.

Quý Thanh Diễn không hiểu cười, quay đầu lại, mặt không chút thay đổi hỏi tôi:

Đúng rồi Trình Tư Nghiên.

"Nếu như hiện tại em trùng sinh thành cô hầu gái, vậy phiên bản thu nhỏ của em trong phòng kia là thế nào?"

"Tốt nhất là con của anh."

“Tốt nhất là vậy.”

Hệ thống hét lên trong đầu tôi:

"Ký chủ. Cô bị vạch trần rồi, thuật hóa trang sắp mất hiệu lực.”

Tôi hét lên trong lòng:

"Cậu không nói tôi cũng biết a a a --"

Sau một trận choáng váng bất ngờ không kịp đề phòng.

Tôi ngã vào lòng Quý Thanh Diễn.

Anh không có chút kinh ngạc nào, trong đáy mắt đen láy, phản chiếu bộ dáng vốn có của tôi.

Mặt trái xoan, mái tóc đen dài thẳng mượt, đôi mắt to linh động.

Phút chốc.

Quý Thanh Nghiên đưa tay gạt mớ tóc rối loạn của tôi ra sau tai, giọng nói dịu dàng:

“Thật sự là em, Trình Tư Nghiên.”

“Chỉ có em nhìn anh theo cách anh nhìn em.”

Cảm xúc rất đúng phải không?

Nhưng tôi lại chỉ vào "bộ vest lông mèo" của anh, vội vàng nói sang chuyện khác:

“Quý Thanh Diễn anh lén nuôi mèo? Vì sao trên quần áo toàn là lông mèo?”

"Trước kia lúc em muốn nuôi mèo, anh nói mình bị dị ứng lông mèo không cho em nuôi, thì ra là gạt em!"

“Em ghét anh!”

Quý Thanh Diễn cắn răng, sắc mặt trở nên khó coi:

“Anh không lừa em. Anh thật sự bị dị ứng.”

Nhưng anh vẫn không giải thích đề tài này, hỏi ngược lại tôi:

“Vậy là…Em mang theo con gái chạy trốn năm năm."

“Em còn nói cho con biết là tôi đã chết?”

Tôi thất kinh: "Chết tiệt, làm sao anh biết?”

Chậc.

“Thì ra các người đều thức tỉnh rồi, hèn gì nội dung của tiểu thuyết như thế nào cũng luôn không đúng.”

Trả lời tôi, không phải Quý Thanh Diễn.

Mà là Kiều Gia Gia.

Cô ta không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau chúng tôi.

Trong đôi mắt đẹp của Kiều Gia Gia lại tràn ngập oán độc cùng hận ý:

"Vốn dĩ Thanh Diễn hôm nay nên trở về cứu tôi."

“Thật ghê tởm, các người còn dám lén có đứa bé sau lưng tôi.”

Tôi nuốt nước miếng, điên cuồng suy nghĩ ở trong đầu đường chạy trốn.

Quý Thanh Diễn bảo vệ tôi ở phía sau.

Giọng điệu anh căng thẳng, lạnh lùng nhìn Kiều Gia Gia:

“Tôi không thích cô. Cho dù cô hao tổn tâm cơ, cưỡng ép tôi ở cùng một chỗ với cô thì tôi cũng sẽ không thích loại người như cô.”

Những lời này giống như làm Kiều Gia Gia đau đớn.