Chương 11

Là thư ký Tiểu Lý.

Trên tay Tiểu Lý còn cầm theo đống hồ sơ, khi nhìn thấy Quý Thanh Diễn ôm tôi không buông tay.

Hắn há to miệng, không thể tin được nói:

“Quý tổng, đây là chuyện lớn mà anh đang lái xe đến một nửa đến hội nghị cũng phải vòng lại sao?”

Tai ta dán vào ngực anh, nghe thấy trái tim kia đập điên cuồng:

“Đúng vậy.”

“Em ấy chính là chuyện lớn nhất đời tôi.”

----------------------------------

(Huhu, đọc tới đây thương anh Diễn quá mọi người ơi, cảm động thiệt sự.)

Hồi ức thì rất tốt đẹp, nhưng hiện thực thì rất tàn khốc.

Tôi và Trình Tâm giống như hai cây nấm nhát gan gặp cương thi, trốn vào trong tủ quần áo ngồi xổm xuống, không dám đi ra.

Con bé thừa hưởng hết gen của tôi một cách tuyệt đối.

Bệnh quáng gà, ai mà hiểu chứ?

Cảm giác qua thật lâu thật lâu thật lâu, tôi ngồi xổm đến mức bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Cửa tủ quần áo bỗng nhiên bị đẩy ra.

Tôi sợ tới mức giật mình tỉnh.

Giống như gà mái bảo vệ con, che Trình Tâm ở phía sau, nhìn chằm chằm người tới.

Không biết khi nào.

Ánh trăng ngoài cửa sổ rốt cục từ trong đám mây chui ra.

Ánh trăng trong suốt xuyên qua cửa sổ, dừng ở bên cạnh Quý Thanh Diễn.

Cũng không biết mấy ngày nay anh đã đi đâu.

Bộ đồ đen phủ đầy lông mèo trắng.

Anh ấy lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi cũng lẳng lặng nhìn anh.

Giống như cách một thế kỷ xa xôi như vậy.

Cuối cùng.

Anh kéo cánh tay tôi, kéo tôi ra khỏi tủ quần áo.

Tuy rằng tôi rất muốn ôm Trình Tâm đã ngủ ra.

Nhưng Quý Thanh Diễn không cho tôi cơ hội này.

Anh nhanh chóng kéo tôi đến khu vườn nhỏ.

Tôi có chút thấp thỏm, cho rằng anh muốn nói chuyện quan trọng gì với ta.

Nhưng anh chỉ vào những vì sao trên trời và hỏi:

“Đẹp không?”

Tôi mỉm cười 45 độ theo tiêu chuẩn: "Đẹp.”

Quý Thanh Diễn gật đầu:

“Được, vậy ngắm sao cùng tôi đi.”

Tôi nghĩ đến thân phận hiện tại của mình.

Xấu hổ đến mức có thể dùng ngón chân cào ra một cái nhà có ba phòng ngủ một phòng khách:

"Tổng giám đốc, không ổn lắm, dù sao thì tôi cũng chỉ là một người hầu lớn tuổi."

Ánh mắt Quý Thanh Diễn lạnh lẽo bay về phía tôi.

Tôi lặng lẽ ngậm miệng lại.

Nhìn bầu trời đầy sao.

Tôi lại không hiểu sao nhớ lại một buổi tối nào đó rất nhiều năm trước.

Thanh phong minh nguyệt*… Ngày hôm đó, trên trời có rất nhiều sao.

(*Gió mát trăng sáng)

Quý Thanh Diễn dẫn tôi ngồi trên một nóc nhà thôn quê phủ đầy vườn hoa.

Anh ấy uống chút rượu.

Và anh đã nói thích tôi.

Sáng sớm hôm sau, tôi cười trêu ghẹo hắn:

"Quý Thanh Diễn, anh còn nhớ đêm qua sau khi uống say anh đã nói gì với em không?"