Chương 10

Đây là lần chạy nhanh nhất trong đời tôi.

So với lần trước Quý Thanh Diễn bắt cóc bé còn chạy nhanh hơn.

Tôi dùng "Lăng Ba Vi Bộ" vọt tới, dùng khăn lau bịt kín miệng Trình Tâm, giống như bọn buôn người đem con bé kéo trở về trong phòng.

Bé lại bị dọa một lần nữa.

Ngay cả mèo trắng phía sau bé cũng vô thức cong lưng lên.

Một mèo một người trừng to hai mắt, giống như tôi là quái vật ăn thịt người.

Tôi dùng gương mặt một người dì 40 tuổi và giọng nói không thuộc về mình, cố hết sức dịu dàng nói với bé:

“Tâm Tâm, mẹ đây.”

Trình Tâm cảnh giác lui về phía sau một bước:

“Làm sao chứng minh được?”

Tôi quả quyết trả lời:

“Con luôn tin chắc là ba con không chết, con cảm thấy mẹ nói ba con chết đều là lừa gạt con.”

Con mèo trắng vốn đang ngáy ngủ, vừa nghe đến đó đột nhiên mở to mắt trừng tôi một cái.

Tôi không khỏi có chút chột dạ.

Trình Tâm bĩu môi, hiển nhiên vẫn rất hoài nghi.

Tôi thở dài, bất đắc dĩ nhắm mắt:

"Bên phải mông con có nốt ruồi."

" Năm ấy con ba tuổi rụng răng là vì nhìn lén trai đẹp hàng xóm tắm rửa, kích động đập răng cửa vào trên cửa sổ."

“Năm tuổi đi nhà tắm lớn thì lại nhìn chằm chằm chị gái xinh đẹp không chớp mắt, đến nỗi mẹ người ta mắng con là lưu manh.”

“Mẹ ơi..." Trình Tâm che mặt.

Bé đáng thương gật đầu:

“Mẹ, Tâm Tâm rất nhớ mẹ, nhưng mẹ có thể đừng nói nữa hay không?”

“Hai ngày nay nếu không phải con mèo trắng này trộm chút đồ ăn từ bên ngoài vào cứu tế con, cục cưng của mẹ có thể đã chết rồi.”

Bé vừa nói, vừa chỉ vào con mèo trắng kiêu ngạo kia.

Tôi vô cùng cảm kích cầm lấy móng vuốt nhỏ của mèo trắng, hôn một cái:

“Cậu chính là thần tiên phù hộ đó, cám ơn cậu, Miêu Miêu.”

Mèo trắng hài lòng hất cằm lên.

Tôi lại nói:

“Nhưng mà tôi thấy chuông nhỏ của cậu còn chưa cắt, lát nữa tôi sẽ bỏ tiền ra dẫn cậu đi cắt.”

Nó trừng mắt nhìn tôi, xoay người bỏ chạy.

Cùng lúc đó.

Chuyện xấu sắp tới.

Biệt thự đột nhiên mất điện.

Ừm......

Sau đó......

Tôi sợ bóng tối.

Đại khái là chuyện bảy tám năm trước.

Là một ngày trước sinh nhật Quý Thanh Diễn.

Tôi đi dạo phố ở trung tâm thương mại, chuẩn bị mua một bộ vest mới tặng cho anh làm quà, kết quả gặp phải cảnh trung tâm thương mại mất điện.

Bốn phía một mảnh đen kịt.

Tôi còn vừa vặn ở một góc yên tĩnh hẻo lánh, bốn phía không người.

Tôi có chứng quáng gà và chứng sợ không gian kín, tôi sợ tới mức ngồi xổm tại chỗ không dám nhúc nhích, đầu tê dại.

Chỉ có thể theo bản năng gửi tin nhắn cho Quý Thanh Diễn:

“Quý Thanh Diễn, anh đang làm gì vậy?”

Quý Thanh Diễn trong vài giây đã trả lời:

“Đang họp.”

Thế là tôi xóa đi tin nhắn "Chỗ em bị mất điện, em sợ tối, anh có thể tới đón em không?"

Đổi thành "Không có gì đâu".

Bên kia lại trả lời:

“Anh vừa họp xong. Em đang ở đâu? Anh đi tìm em.”

Giờ khắc đó.

Tôi cảm động đến mơ mơ hồ hồ, vội vàng đem định vị của trung tâm thương mại gửi cho anh.

"Em ở một góc trên tầng bảy, huhu nơi này rất tối, rất đáng sợ, không có tiếng động gì cả, em cũng không dám nhúc nhích..."

Quý Thanh Diễn lập tức gọi điện thoại tới cho tôi.

Bởi vì tín hiệu không tốt.

Mấy cuộc gọi cứ chập chờn.

Không biết qua bao lâu.

Điện thoại của tôi lại đổ chuông.

Là tin nhắn Quý Thanh Diễn gửi tới.

Trên đó chỉ có hai chữ ngắn gọn:

“Quay lại.”

Tôi nhìn anh mệt đến thở hồng hộc, ngay lập tức biết được, anh đã phải chạy bộ bảy tầng lầu.

Còn chưa kịp mở miệng nói cám ơn.

Quý Thanh Diễn ôm tôi vào lòng.

Sau đó, tôi mới thấy phía sau anh còn có một người.