Chương 9

Anh không thể không nhíu nhíu màu: “Không cần.”

Cuối cùng Đại Hữu đành bảo hai người qua một bên nghỉ ngơi một chút, hoàn tất khâu chuẩn bị mới gọi qua quay hịn.

Tô Cách ngồi cạnh Trần Mục Dương trên sopha, thật sự muốn nói chuyện với anh nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Ngay cả Trần Mục Dương cũng cảm nhận được người bên cạnh đang rất rối rắm, liền cau mày nhìn qua chỗ cậu, ý bảo, có cái gì thì mau phun ra!

Tô Cách nghĩ ngợi, mở miệng bảo: “Tôi có cảm giác giới giải trí thường tạo ra những con người có khí chất khác nhau, một người mới nên có tác phong của người mới…”

“Ý cậu là tôi không có phong thái của người mới?”

“Tôi không có ý đó… chỉ là biểu hiện của anh ban nãy…” rất dễ bị ghét…

Tô Cách chợt thấy mình quá nhiều chuyện, nếu Trần Mục Dương phản cảm thì sẽ không tốt lắm, liền vội vàng giải thích: “Tất nhiên không phải tôi nói thái độ của anh không tốt, nhưng tôi chỉ cảm thấy, nếu anh khéo léo một chút thì sẽ tuyệt hơn.”

Please… nói thế thì chả phải đang bảo thái độ của anh không tốt còn gì…

Trần Mục Dương nhìn dáng vẻ khúm núm của ai kia, không biết nên khóc hay nên cười, cho nên… quyết định không thèm để ý cậu…

Tô Cách tưởng mình đã chọc cho anh nổi giận, sờ sờ ót, ngoan ngoãn ngồi im không dám ho he nữa.

Một lát sau, Đại Hữu đi đến nói qua với hai người về nội dung chương trình.

“Các cậu đầu tiên sẽ phải tự giới thiệu về bản thân, sau đó tôi sẽ bàn luận về bộ phim, các cậu không cần quá câu nệ, cứ thoải mái nói là được. Chương trình của chúng tôi chuyên về giải trí, chỉ cần mọi người đều vui là tốt rồi. Cuối cùng, sẽ có vài câu hỏi do fans gửi tới, tôi sẽ chọn ra vài câu cho hai cậu trả lời.”

Tô Cách rất nghiêm túc lắng nghe, liên tục gật đầu.

Còn Trần Mục Dương thì một chút phản ứng cũng không có, khiến mọi người không khỏi nghi ngờ liệu anh có đang nghe hay không.

Qua hồi lâu, anh mới chậm rãi mở miệng: “Tôi có thể từ chối trả lời được không?”

“…”

Chương trình nhanh chóng lên hình, vì nó là hình thức phát sóng trực tiếp nên Tô Cách và Trần Mục Dương cứ thế xuất hiện trước mặt người xem, cho nên không thể nào biểu hiện chán như vừa này, đành diễn trò vô cùng vô cùng cố gắng.

Tô Cách có chút xoắn quẩy, không ngừng xoa xoa hai tay.

“Sao trông cậu hồi hộp vậy!” Trần Mục Dương nhìn đến ngứa mắt, mở miệng mắng cậu.

Tô Cách không biết vì sao anh lại mắng, ngược lại rất thành thật thỏ thẻ: “Tôi rất hồi hộp… Phải làm sao đây? Live stream đó! Lỡ đâu tôi nói ngu thì sao?”

Tô Cách giống như tìm được người cho mình tố khổ, cứ thế mang hết những điều nóng sốt trong lòng tuôn ra.

Trần Mục Dương rất không kiên nhẫn nói: “Cần gì phải hồi hộp, có phải người ta ngồi ngay trước mặt đâu, lúc bị hỏi thì nhớ đừng quên não ở nhà, có khác gì trò chuyện bình thường.”

An ủi người ta như thế, anh thấy rất hợp lý hở?

Tô Cách nghĩ ngợi, ngược lại không còn sốt sắng nữa.

Chương trình chính thức bắt đầu, Đại Hữu mặc trang phục lòe loẹt đi ra, trước tiên nói vài câu khởi động mua vui cho khán giả rồi gọi Trần Mục Dương và Tô Cách lên sân khấu.

“Được rồi, chúng ta mau mời hai vị khách mời tự giới thiệu nào!”

Ánh mắt Đại Hữu ghim lên Trần Mục Dương mong anh mở màn, ngay cả Tô Cách cũng vô cùng trông mong ai kia mở mồm.

“Chào các bạn, tôi là Trần Mục Dương.”

“…”

Cái này còn chưa đủ?

Tô Cách hốt hoảng tiếp nhận đề tài: “Chào mọi người, tôi là Tô Cách, ừm…”

Cậu nghĩ bản thân mình nên nói nhiều hơn một chút, cơ mà cậu chẳng biết nói gì cả.

“Tôi là diễn viên thủ vai Lâm Lạc trong phim ‘Chỉ cần yêu’.”

Được rồi, đúng là màn tự giới thiệu này tốt đến không thể chạy nổi.

“Tôi nghĩ các khán giả đều đã biết, thậm chí còn nóng lòng mong chờ từ rất lâu! Đúng thế! Khách mời của chúng ta hôm nay chính là hai diễn viên chính của bộ phim ‘Chỉ cần yêu’ sắp được phát hành trên internet!”

Đại Hữu ở một bên khí thế chém gió, còn Tô Cách thì cảm thấy người bên cạnh mình đang toả hơi lạnh khiến cậu rơi vào trạng thái lửa băng đánh nhau dữ dội.

“Được rồi! Nói nhiều vô nghĩa, tôi xin mời hai diễn viên giới thiệu về vai diễn mình thủ vai để cho khán giả được hiểu thêm về mị lực của các bạn nào!”

Đại Hữu đem sóng gió vứt lên đầu Trần Mục Dương, anh ngừng một chút, liếc mắt nhìn Tô Cách.

Cậu hiểu ý, nhận mệnh đá trận đầu: “Ừm… Tôi diễn vai tiểu thụ Lâm Lạc, là một nhân vật có tính cách tương đối đơn thuần, ngay từ đầu đã tò mò về Đổng Dật Thần nên thường xuyên dính lấy anh ấy, về sau lại phát hiện ra mình thích người ta, rồi mọi thứ trở nên rắc rối hơn.”

“Nói như thế, cậu đảm nhận phía dưới?”

Tô Cách ha ha cười khổ chỉ Trần Mục Dương và mình: “Mọi người xem chiều cao giữa hai chúng tôi liền biết mà!”

Đại Hữu bị biểu cảm cùng cách nói chuyện của cậu chọc cười, cứ thế cười đến run cả người. Còn Tô Cách không thấy mình nói có gì đáng cười, cho nên khó hiểu xoa xoa ót.