Tô Cách đã hoàn thành việc của mình, đạo diễn nói sẽ gửi thù lao vào tài khoản ngân hàng cho cậu.
Thật ra chỉ là phim điện ảnh dài ba mươi phút, Tô Cách lại là người mới một trăm phần trăm, cát xê chắc không đủ nhét kẽ răng. Nhưng cậu vẫn rất thỏa mãn, vì đây là món tiền mà cậu dựa vào chính sức mình kiếm được.
Cậu đã sớm nghĩ nên tiêu xài thế nào.
Nhận được tin tiền đã chuyển vào tài khoản, Tô Cách lập tức khẩn trương chạy đến cây ATM gần trường học, rút một phần tiền.
Một bên đếm tiền một bên về trường, không ngờ lại đυ.ng phải Trần Mục Dương.
Đang do dự không biết có nên tiến lên chào hỏi không thì cậu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ăn mặc hợp thời đi đến trước mặt anh, đưa phong thư trên tay mình cho anh.
Không ngờ Trần Mục Dương nhìn cũng không thèm nhìn, một mạch đi thẳng khiến cho cô nàng hoàn toàn hóa đá trong gió lạnh.
Tô Cách chà chà hai cánh tay. Quên đi! Nếu cậu đi chào hỏi, phỏng chừng cũng sẽ chung kết cục bị xem nhẹ giống cô nàng kia.
Tô Cách thả chậm cước bộ, theo sau Trần Mục Dương, nghĩ ngợi làm sao có thể thần không biết quỷ không hay hai người mỗi người một ngả.
Ai ngờ được anh lại đột ngột dừng lại nhận điện thoại, đã thế còn quay đầu nhìn một tí. Trên đường chỉ có vài người, ánh mắt Trần Mục Dương thẳng tắp bắn về phía cậu.
Tô Cách nghĩ tránh cũng không được, thôi thì cứ lên chào hỏi đi.
Ai ngờ cậu sắp tới trước mặt anh thì Trần Mục Dương cư nhiên cúp điện thoại, xoay người tiếp tục lộ trình.
Chẳng lẽ ban nãy cậu bị lỗi giác, trên thực tế là anh không nhìn thấy cậu?
Mắt thấy bản thân mình bị người ta trắng trợn không để ý, cho dù là Tô Cách cũng không thích nổi.
“Này! Trần Mục Dương! Tôi muốn chào mà sao anh không thèm nhìn hả?”
Trần Mục Dương dừng chân, xoay người lại, nhìn thấy Tô Cách liền nhướn mi: “Thật xin lỗi! Tôi không hay chú ý tới mấy thứ vụn vặt trên trục hoành của mình.”
Tô Cách ngẩn người, trong một chốc đơ não, trục hoành cái gì cơ? Mãi đến lúc cậu ngớ ngẩn ngẩng lên nhìn anh mới hiểu được.
Trần Mục Dương đang chê cậu lùn?!
“Tôi đâu có lùn?! Rõ ràng là anh quá cao!!” Tô Cách tưởng tượng, không đúng, này rõ ràng đang tuyên chiến với cậu: “Không đúng! Là do mắt anh không nhìn được người thấp!”
Tô Cách đúng là dạng miệng nói không biết chọn từ.
Biết chính mình hơi quá phận, cậu muốn giải thích: “Tôi… tôi…”
Trần Mục Dương thấy cậu không nói lời nào, hiển nhiên không mấy vui vẻ.
“Được rồi, là do tôi lùn…” Tô Cách đành phải thừa nhận khuyết điểm của mình.
Khóe miệng anh giương lên, không nói gì, xoay người đi tiếp.
Thấy anh cứ vậy không rên một tiếng mà bỏ đi, Tô Cách như thể ăn nguyên cái bánh mỳ mà không uống nước, hoảng ơi là hoảng.
Cậu không biết mình đang làm sao, lắc lắc đầu, nện bước nhanh hơn.
————
Tô Cách nhận được điện thoại từ nhà sản xuất, họ muốn cậu đến phối âm, sau đó xem qua phim một lần.
Học xong trên lớp, Tô Cách vơ hết sách vở, chạy ra khỏi cửa.
Rồi cậu nghe thấy một tiếng hừ lạnh: “Chỉ là một diễn viên đóng phim đồng tính luyến ái, có gì để vui, thật sự nghĩ mình đang phất à, chưa chết là may đấy!”
Cước bộ Tô Cách dừng một chút..
“Nói không chừng còn không được kiểm duyệt.”
Cậu tăng nhanh bước chân, đem mấy lời chê bôi không hay ho qua sau đầu.
Tuy thế, thật ra cậu cũng chả có suy nghĩ gì, bản thân đóng phim đề tài đồng tính sẽ bị rất nhiều người lời ra tiếng vào, mà cậu đã chấp nhận công việc thì phải cố gắng đi theo nó đến cuối cùng.
Cũng một phần vì thù lao đã đeo lên cổ cậu, nếu vạn nhất làm ra chuyện gì thì cậu không có khả năng đền bù cả mớ tiền như thế.
Đi vào công ty, Tô Cách gặp ngay Trần Mục Dương đang ngồi trên ghế, hai chân thon dài vắt chéo vào nhau.
Cậu đột nhiên nghĩ, cậu gặp anh ở cổng trường Z, chẳng lẽ anh là sinh viên trường này? Không có khả năng đâu! Cho dù trường Z mỹ nam mỹ nữ như mây, nhưng với diện mạo của Trần Mục Dương thì sẽ là tiêu điểm chú ý của mọi người, cậu không có khả năng chưa từng gặp qua anh!
Ngồi xuống cạnh Trần Mục Dương, Tô Cách nghĩ, nếu anh có thể thoải mái thừa nhận mình là gay thì có thể nhận thấy quan hệ của hai người được coi như là bạn bè.
Là bạn bè, hiểu đối phương hơn một chút cũng là hợp lý.
“Trần Mục Dương, anh cũng là sinh viên trường Z hả?”
Anh liếc mắt nhìn cậu một cái, từ chối cho ý kiến.
Tô Cách coi ánh mắt này có ý thừa nhận, càng thêm hăng say: “Cơ mà sao tôi chưa từng gặp anh nhỉ?”
Trần Mục Dương ho khan: “Tôi rất ít khi đi học.”
“Ồ, vậy anh là năm tư à?” Khả năng móc nối của Tô Cách quả thực siêu mạnh.
“Vậy anh…” Cậu ngồi sát vào anh hơn một chút, đang định hỏi tiếp.
“Tô Cách! Đến lượt cậu vào phòng thu rồi!” Staff gọi.
Cậu đành mang lời định nói nuốt trở lại: “Dạ, vâng!”