Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Từ Diễn Thành Thật

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Cách còn chưa ngộ ra lời giải thích của Trần Mục Dương thì staff đã đi tới gọi hai người đi diễn.

Hốt hoảng đứng lên, hốt hoảng ra trước ống kính.

Máy quay chính thức hoạt động… Lâm Lạc tới trước cửa ký túc xá của Đổng Dật Thần, dùng sức đập đập cửa liền kẹt luôn không biết làm thế nào tiếp theo.

“Cắt!” Đạo diễn hô một tiếng.

Tô Cách bấy giờ mới tỉnh ngộ, vừa rồi trong đầu cậu toàn là câu nói kia của Trần Mục Dương, bản thân quên mất rằng đang trong quá trình quay phim.

“Tô Cách à, đừng khẩn trương, cứ thoải mái là được!” Đạo diễn nghĩ cậu lo lắng cảnh hôn nên lên tiếng trấn an.

Dùng sức lắc lắc đầu, Tô Cách tự bảo mình không cần suy nghĩ những lời anh nói, cứ chuyên tâm đóng phim đi.

Ý tứ bảo đạo diễn tiếp tục, Tô Cách điều chỉnh tâm trà.

“...”

Lâm Lạc nổi giận đùng chạy tới trước cửa phòng ký túc xá của Đổng Dật Thần: “Đổng Dật Thần!”

Gõ cửa một lúc lâu mà không thấy trong phòng có động tĩnh, Lâm Lạc vừa có chút thất vọng vừa thấy xấu hổ: “Đổng Dật Thần! Cậu là tên khốn nạn! Không chỉ đoạt mất cô gái tôi thích, bây giờ còn trở mặt…”

Nói rồi, Lâm Lạc đau khổ dựa lưng lên cửa, dùng hai bàn tay che đi đôi mắt của mình: “Chẳng lẽ cậu không biết ông đây thích cậu sao?”

Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng cậu đột nhiên mở ra, Lâm Lạc không phát hiện nên cả người ngã về phía sau, ngã vào một cái ôm rất ấm áp.

Đổng Dật Thần ở phía sau, hai cánh tay khỏe mạnh ôm lấy Lâm Lạc trong l*иg ngực, đôi mắt đen mang theo ý cười ngập tràn: “Thế nào? Không chỉ có thổ lộ, còn học được yêu thương nhung nhớ?”

Lâm Lạc phản ứng lại, vội vàng giãy ra khỏi cái ôm của anh: “Ai yêu thương nhung nhớ chứ? Cậu rõ ràng là ở bên trong, vì sao lại không mở cửa cho tôi?”

“Nếu nhanh vậy thì còn có thể nghe được những lời kia của em sao?”

Nếu không phải Lâm Lạc tưởng anh không có trong phòng ký túc thì chỉ sợ còn lâu cậu mới nói ra suy nghĩ thật lòng.

Cậu lập tức đỏ mặt: “Ừ! Tôi thích cậu! Tôi không biết mình thích cậu từ lúc nào! Cậu xem, cậu đoạt mất người ông đây thích rồi, hạnh phúc nửa đời sau giao vào tay cậu, cậu không phải nên phụ trách ông đây hả?”

“Từ từ…” Đổng Dật Thần ngắt lời cậu: “Tôi đoạt cô gái em thích từ lúc nào?”

“Vương Phi Phi chứ còn ai?”

“Vương Phi Phi là người nào?” Đôi lông mày của anh nhăn lại.

Lâm Lạc nhìn Đổng Dật Thần như nhìn thấy quái vật: “Vương Phi Phi là hoa hậu giảng đường khoa các cậu mà, đồng nhan cự nhũ [1].”

“Ồ? Em thích cô ta vì cái gì?” Anh giương lông mày: “ Đồng – nhan – cự – nhũ sao?”

“Cậu nói gì?”

“Người bình thường không có tư cách gì đó đều sẽ thích loại người như cô ta.” Đổng Dật Thần vuốt cằm, hình như hiểu ra gì đó.

Ngụ ý là: Lâm Lạc hâm mộ người ta có đồng – nhan – cự – nhũ.

“Cậu… Cậu xấu lắm!” Lâm Lạc thẹn quá thành giận.

Đổng Dật Thần đột nhiên đưa lên sờ khóe mắt cậu: “Khóc gì, đàn bà!”

Tuy rằng câu này từ trong miệng Trần Mục Dương nói ra chẳng dễ nghe tí nào, nhưng khi Tô Cách nhìn vào đôi mắt u ám kia, nhất thời ngẩn ra, lời thoại cùng vân vân những thứ khác đều quên hết.

“Cắt!” Đạo diễn hô lên.

Tô Cách tỉnh táo lại, ngượng ngùng nói với y: “Xin lỗi.”

Y khoát tay: “Không sao, biểu hiện vừa rồi của cậu không tồi, lát nữa cứ vậy mà diễn, cố gắng diễn bằng cảm xúc chân thực nhất có thể nhé.”

“Vâng.” Tô Cách hít sâu hai lần, sau đó giơ động tác ok với y.

“...”

Lâm Lạc nhìn Đổng Dật Thần, sự tức giận càng hiện rõ trên gương mặt: “Cậu mới là đàn bà! Cả nhà cậu mới là đàn bà!”

“Tôi biết…” Đổng Dật Thần hơi nâng mắt lên, trong mắt lóe lên ánh sáng không biết nên gọi tên thế nào: “Em không phải đàn bà, em là tiểu thụ!”

“Ai là tiểu thụ… Á….” Môi Lâm Lạc đột ngột bị chặn lại, cậu trừng lớn mắt, gương mặt đẹp đẽ của ai kia phóng đại trước mắt, hôn môi cậu là người kia, là người cậu vô cùng thích, cho dù anh có là đàn ông đi chăng nữa.

Đối phương chậm rãi buông cậu ra, nhìn phản ứng của Lâm Lạc, buồn cười mắng yêu: “Em là đồ đầu gỗ ư?”

“Em… em là tiểu thụ…” Lâm Lạc ngơ ngác nói ra mấy từ này.

“Cắt! Tốt lắm!” Đạo diễn kích động bật dậy: “ ‘Chỉ cần yêu’ đã hoàn thành toàn bộ!! Mọi người vất vả rồi!!”

Trần Mục Dương buông Tô Cách, cậu đứng dậy cúi đầu nói lời cảm ơn với các nhân viên công tác.

Nhưng trên mặt vẫn nguyên màu đỏ ửng.

Vừa nãy, lúc Trần Mục Dương hôn cậu, trái tim cậu như muốn nhảy hẳn ra ngoài. Bần thần ngồi vào góc sáng sủa, Tô Cách đưa tay lên vuốt ve đôi môi, ánh mắt vô ý nhìn qua chỗ Trần Mục Dương.

Anh đã thu dọn xong mọi thứ, chuẩn bị rời đi.

Đi tới phía trước, giống như cảm ứng được tầm mắt của Tô Cách, anh thoáng quay lại nhìn cậu. Tô Cách vội vàng quay đi, rồi lại không nhịn được đập đập đầu mình. Cậu cần gì phải trốn, cứ như là đang chột dạ vậy, nhưng cậu chột dạ cái gì chứ?
« Chương TrướcChương Tiếp »