Chương 23

Đạo diễn sờ ót, nói: “Là thế này, nguyên tác của tác giả có mấy cảnh hơi bạo dạn… Tôi đã thương lượng với người ta, những cảnh này là cần phải có. Như thế mới khiến quá khứ của nhân vật nhìn lại tự nhiên hơn, hơn nữa sẽ thể hiện được tình cảm chân thành tha thiết của cặp đôi… thể nghiệm tốt đẹp thế còn gì…”

Đạo diễn bô lô ba la một đống khiến Tô Cách chỗ thủng chỗ không, nhưng cậu vẫn bắt được trọng điểm: “cảnh bạo” là dư lào? Có nghĩa là cậu cùng Trần Mục Dương cởi sạch quần áo, lăn lộn trên giường hự hự á? Đã vậy bên cạnh có cả đống camera chĩa vào, vừa tưởng tượng là thấy cả thế giới sụp đổ rồi…

Trần Mục Dương nhất định sẽ phản đối! Tô Cách chắc nịch, quay đầu nhìn anh.

Trần Mục Dương làm như không thấy ánh mắt nóng bỏng của ai đó, quay đầu nhìn cậu, ngữ khí bình thản bảo: “Tôi không có ý kiến.”

Sao anh lại không có ý kiến? Sao anh lại có thể không có ý kiến chứ!!

Trong đầu cậu có ngàn vạn con ngựa cỏ chạy qua…

Trần Mục Dương đồng ý thì Tô Cách trốn không nổi, cho nên đạo diễn rất khoái trá quyết định quay cảnh X cảnh hai người. Đương nhiên sẽ không đưa vào bản chiếu đại trà mà là nhét vào DVD cho fan thưởng thức.

Trước khi quay phải làm không ít công tác tư tưởng. Mà đạo diễn là ma mới, nên gan to bằng trời, dám cho cả Trần Mục Dương lẫn Tô Cách nude vì thiên nhiên. Đương nhiên sẽ chỉ có vào staff quan trọng tham dự vào set quay này

Mà trường quay trông cũng thật mờ ám.

Action…

Tô Cách đứng lên, run rẩy bắt đầu “thoát y”, đi tới trước mặt Trần Mục Dương. Anh ngồi trên ghế, kéo cậu ngồi lên đùi mình, để tay cậu ôm lấy cổ mình.

Mặt anh đột nhiên tới gần, dưới ánh đèn mờ ám, cậu vẫn có thể rõ ràng đôi ngươi đen sáng rực của anh. Trên người đối phương vãn còn áo, mà quần ngủ của cậu đã bị cởi từ lúc nào.

Tô Cách xấu hổ cọ cọ trên đùi anh một chút, không ngờ bị nghe mắng: “Đừng động đậy!”

Dứt lời, Trần Mục Dương cúi xuống ngậm lấy môi cậu. Tô Cách cảm giác rõ ràng đầu lưỡi anh với vào trong miệng cậu, khuấy đảo, một chốc thì buông lỏng rồi tiếp tục chiếm đóng, buông ra. Tô Cách bị kỹ thuật hôn điêu luyện của ai kia làm cho mờ mịt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Diễn hôn hít kiểu này cũng thật quá liều mạng đi!”

Qua hồi lâu, Trần Mục Dương thở phì phò, buông Tô Cách ra: “Em có thích không?”

Cậu đỏ mặt, may mà tối tăm nên không thấy rõ, gật đầu.

Trần Mục Dương xoay người đặt cậu lên sopha, lại cúi đầu hôn đối phương, tay bắt đầu “tàn sát” bừa bãi trên thân thể Tô Cách. Nếu bảo cậu cứ thản nhiên tiếp nhận là giả dối đấy, dù gì cũng là bị “partner” đàn ông ve vuốt thân thể mà.

Mà Tô Cách tự khẳng định mình không thích người đồng giới, nhưng động tác của Trần Mục Dương quá mức kí©h thí©ɧ, khiến cậu sinh phản ứng.

Trần Mục Dương quan sát biểu cảm của người dưới thân, cái gì cũng không nói, chỉ nghiêng người, dùng thân thể của mình che những bộ phận nhạy cảm của cậu khỏi ống kính máy quay.

“Anh… A…” Một khắc kia, cậu thực sự rất muốn bỏ chạy khỏi trận chiến.

Đây chính là lâm trận rồi còn muốn buông vũ khí, kí©h thí©ɧ lại đến thêm một lần nữa, chẳng bằng cho cậu chết tươi đi cho nhẹ lòng.

Trần Mục Dương quay người Tô Cách để cậu đối lưng với mình, nâng mông cậu lên, từ phía sau đâm vào, cậu phối hợp hét thảm một tiếng. Trên thực tế thì hai người cái gì cũng không làm, chẳng qua mấy chỗ nhạy cảm tiếp xúc với nhau khiến Tô Cách cứ cảm thấy bộ phận kia của Trần Mục Dương thực sự đang ma xát, gương mặt cậu hồng hơn cả gan lợn, mồ hôi chảy ròng ròng.

Cuối cùng, Tô Cách không biết mình đã hoàn thành cảnh này thế nào, bởi vì toàn bộ quá trình là do Trần Mục Dương dẫn dắt, còn cậu sắm vai giả chết trong đại đa số thời lượng.

Có lẽ, đây là sự trái ngược trong nhiệm vụ giữa tiểu công và tiểu thụ đi… Tô Cách 囧囧 nghĩ.

Hoàn thành set này, đạo diễn liền cho cả đoàn về nhà quây quần ăn Tết với gia đình. Nhưng tiến độ vẫn tương đối gấp gáp, nghỉ một ngày phí không ít shot cùng tiền, nên chỉ that người có ba ngày. Nhưng kể cả thế, ai cũng vui, bởi mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần mất tất niên mà, nên người nào người nấy hoan hoan hỉ hỉ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về quê.

Tô Cách nhanh nhẹn xếp quần áo bỏ vào balo, còn Trần Mục Dương nhàn nhã đọc sách, cứ như không phải chuyện của mình.

Những người khác đều lục đυ.c rời khỏi.

Nhớ đến shot quay vừa nãy, mặt cậu đỏ lựng.

Cậu đến trước mặt đối phương, hỏi: “Anh không đi sao?”

“Ừ.” Anh thản nhiên trả lời.

“Vậy…” Tô Cách cũng không biết nói gì: “Tôi đi trước nhé!”

“Đợi đã.” Trần Mục Dương gập sách đứng dậy: “Tôi đưa cậu về.” rồi ra ngoài.

Tô Cách đeo balo đi theo anh.

“Anh chỉ cần đưa tôi ra bến xe thôi, tôi đi xe đường dài về.” Người nhà Tô Cách không sống ở thành phố H mà là ở thành phố A bên cạnh, đi xe bus cũng phải tiếng rưỡi.