Chương 10

Đồng thời còn không can tâm liếc nhìn Trần Mục Dương, trách không được bắt cậu mở đầu, chính xác là ai kia muốn biến cậu thành lá chắn, mình thì tất bật đối đáp, còn ai kia lại thảnh thơi nhàn nhã.

Đúng là không khí giữa ba người khá ngượng ngập, cơ mà qua camera lại không thể hiện rõ lắm, nhưng chỉ cần cậu cúi đầu là liền biết rõ ngay, và khán giả xem qua màn hình đều cảm nhận được.

Mọi người đổ xô đi bình luận.

Ban đầu ô bình luận đều nói về Trần Mục Dương, ai nấy cũng bày tỏ tình yêu mãnh liệt với anh, nhưng ngay sau khi Tô Cách ngây ngô phát biểu, mọi người bắt đầu lọc cọc đánh chữ…

“Tiểu Cách Cách thật đáng yêu quá đi~~”

“Thật ra tôi cảm thấy Tô Cách ngốc manh rất xứng với Trần Suất lạnh như bằng, vô cùng ủng hộ couple này!!”

“Tôi đến đây là để ship!!”

“Ship +2!!”

Trán Tô Cách xổ ra ba đường đen, nhìn các loại đạn lạc đều bắn hết về phía mình, mà mấy lời bình kia còn càng ngày càng không tiết chế, cậu thực sự không đành lòng đọc tiếp.

Cậu không khéo ăn khéo nói, Trần Mục Dương tất nhiên ngại mở miệng, vì thế đạo diễn cùng MC phải rất vất vả mới tung hứng chương trình với hai khúc gỗ đơ đơ này.

Cũng may Tô Cách vô cùng tốt bụng, thường xuyên “Vâng!”, “Dạ!” đáp lời, lâu lâu cũng ngẫu hứng đùa vui mấy câu. Trần Mục Dương giữ nguyên trạng thái tui không thuộc về thế giới này, câu trả lời tuyệt đối không vượt quá ba từ.

Mãi mới đến phần cuối cùng là trả lời câu hỏi của khán giả, hai lòng bàn tay của Tô Cách đã sớm đẫm mồ hôi, toàn bộ đều chà hết lên quần, Đại Hữu ở bên kia đã bắt đầu đọc câu hỏi.

Sắc mặt y có chút đè nén nhìn Tô Cách: “Câu hỏi đầu tiên xin được dành cho Tô Cách!”

“Tôi?” Cậu không thể ngờ Đại Hữu lại mang cậu ra chịu trận đầu tiên.

“Xin hỏi nụ hôn của Đổng Dật Thần và Lâm Lạc có phải là thật không? Có hay không ‘cháo lưỡi’?”

Mặt Tô Cách lập tức đỏ thành màu gan heo, đây là câu hỏi kiểu gì thế? Trách không được bắt cậu trả lời, nếu là Trần Mục Dương thì còn lâu mới có trò hay để xem.

“À… ờm…Vấn đề này… Chân tướng chỉ có một…” Tô Cách đột nhiên nhướn mi, nghiêm túc nói.

Trần Mục Dương quay qua nhìn cậu, ngay cả Đại Hữu cũng rất mong chờ, dường như y đã chuẩn bị tốt những câu hỏi tiếp theo.

Tỷ như: “Hôn Trần Mục Dương có cảm giác gì?”

“Lúc đó cậu có mặt đó tim đập nhanh không?” Đại loại như thế.

Tô Cách cuối cùng cũng phun ra: “Lúc mọi người xem phim sẽ biết!”

“Chẹp~” Đại Hữu vô cùng thất vọng, khinh bỉ lườm cậu, vẫn là cái loại câu trả lời mỳ ăn liền, gà công nghiệp chán ngắt này.

Tô Cách vội vàng bổ sung: “Lúc tôi với Trần Mục Dương quay cảnh hôn, đầu óc tôi luôn ở trong trạng thái choáng váng, ngây ngất…”

Ý thức được chính mình nói ngu, cậu vội vã đưa tay che miệng.

Mà trên ô bình luận ngày càng sôi nổi hơn.

“Tôi vừa mới nghe thấy đó! Cách Cách quả nhiên là bị mị lực của Trần Suất làm cho hôn mê hôn mê~~ o(n_n)o~”.

“Cùng một chỗ cùng một chỗ cùng một chỗ…”

Tô Cách tuyệt vọng nhìn ô bình luận, mấu chốt là Trần Mục Dương cũng không thèm thương cảm cậu: “Ngốc.”

Đại Hữu thấy câu trả lời của cậu đã tạo nên hiệu quả tốt, vì thế liền nắm chặt cơ hội, chĩa mũi nhọn sang Trần Mục Dương: “Tôi muốn hỏi Trần Mục Dương, vì sao cậu lại chọn bộ phim điện ảnh này?”

“… Thấy hay…”

Thấy hay là sao? Anh nói chuyện có tí tâm được không?

“Rồi rồi, câu hỏi kế tiếp vẫn là dành cho Trần Mục Dương, trong quá trình quay phim, có cảnh phim nào khiến cậu gặp khó khăn không?”

Tô Cách cảm thấy câu hỏi này còn một tầng nghĩa hơi bị đen tối nữa.

“Không có.”

“Vậy trong mắt cậu, Tô Cách là người thế nào?”

Tô Cách: Vì sao hỏi Trần Mục Dương lại kéo tui vào chứ!

Mãi thật lâu về sau, Tô Cách mới vỡ ra được, hóa ra còn có một loại fans, đó là shipper…

“Ngốc.” Trần Mục Dương chỉ cần dùng một từ để trả lời gọn ghẽ.

Ô bình luận lại một lần nữa sục sôi: “Mấy người có nghe không? Lúc Trần Suất nói ‘Ngốc!’ là vô cùng dịu dàng đó~~”

“Thật hi vọng Trần Suất của chúng ta là ôn nhu phúc hắc công!! Nếu không Tiểu Cách Cách ngốc iu của chúng ta lại không bị ăn đến xương à?”

“Đúng thế đúng thế! Người bình thường nếu không có tình cảm thì sẽ không dùng từ ‘ngốc’ này đâu!!”

“Ship ship ship ship ship (kéo dài đến vô cực)!!!!”

Vì thế, chương trình đã kết thúc trong sự náo loạn do các fans gây ra.

Tô Cách theo Trần Mục Dương đi ra khỏi tòa nhà để về trường, Đại Hữu đuổi theo sau: “Trần Mục Dương!”

Anh cứ thế cắm đầu đi thẳng, Tô Cách đành phải nhắc nhở: “Nè, anh ta gọi anh kìa!”

“Trần Mục Dương, đây là số của tôi, nhớ phải gọi cho tôi đấy!” Đại Hữu nháy mắt với anh, rồi hỏi Tô Cách: “Cậu không để ý chứ?”

“Không…” Cậu lắc đầu, không hiểu vì sao y lại hỏi thế nữa.

Trần Mục Dương không thèm nhìn tấm danh thϊếp trên tay liền vo viên nó, coi như rác ném xuống đất.