Ra khỏi cổ lâu liền thấy Tiểu Á nóng lòng chờ đợi, nhìn thấy nàng hai mắt liền sáng lên nhưng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc dâng hai tay trả lại nàng A Lân:
" Tiểu thư, ngài a miêu."
Chung Ly ôm lại giả tiểu miêu vào lòng, ban nãy nàng thật sự không dám để nó trước mặt Bàng tiên sinh, dù sao cũng là tu tiên người với yêu thú sản vật sẽ vẫn rất nhạy cảm đi. Chủ tớ hờ giảo bước trở lại khách điếm, trên đường nàng vẫn luôn suy nghĩ về Bàng tiên sinh mặc kệ A Lân gào thét trong lòng ra sao.
Về đến nơi, nàng liền phân phó Tiểu Á rồi nhốt mình trong phòng.
" A Lân, ngươi nói đi lệnh bài này là như thế nào?"
' Lão nhân tộc kia ngươi không dám hỏi, liền lôi
bổn thần thú ra tra hỏi?"
" Phải Phải, ngài là thần thú uy vũ, chút thắc mắc nhỏ này ngài có thể giải đáp cho ta chứ?"
" Hừ, chỉ là một miếng ngọc có lưu một đạo ấn ký, lão nhân tộc kia không phải đã nói sao, lão đã đánh dấu đạo hơi thở của toà thành kia, có nó muốn tìm tu tiên giới còn gặp khó khăn? Những gì cha mẹ ngươi dạy đều bị sét đánh rơi hết rồi sao?"
Nghe xong Chung Ly liền lạnh mặt nhìn nó có chút tức giận.
Kỳ Lân im lặng một lúc rồi rũ miêu đuôi xuống hối lỗi nói:
' A Ly, khế ước không kết nhưng chúng ta đã đồng sinh cộng tử cùng nhau không đếm hết lần, ngươi là ta bằng hữu nhất từ khi sinh ra đến giờ, cũng là nhân tộc duy nhất đối xử tốt với ta. A Ly à, ngươi muốn hỏi gì biết ta đều sẽ trả lời.' Nó ánh mắt bức thiết nhìn Chung Ly.
'Ta biết ngươi bịa ra câu chuyện để Bàng lão kia chỉ đường vậy nên không dám nói nhiều với lão. Nhưng thân thế ngươi sao có thể tiết lộ cho người ngoài, hà cớ gì phải hổ thẹn đâu.' Nó thở dài nói.
" Nhốt ngươi bên ngoài, ngươi vẫn có thể nghe thấy? Dám dùng thần thức nghe trộm, không sợ bị phát hiện?" Nàng càng nhíu mày nhìn nó.
'Haha, luyện khí sơ kỳ mà thôi, thần thức còn chưa tu luyện ra được đâu.' Thấy nó lại quay về dáng vẻ tự đắc, nàng thật muốn đỡ trán.
" Ta cũng không có thần thức, vật này liền sử dụng ra sao?" Tát nó một cái nàng hỏi
A Lân lăn vài vòng rồi bật dậy nhảy lên bàn, haha truyền âm:
' Dùng cách đơn giản nhất mà thường nhân hay dùng, nhỏ vài giọt huyết liền xong.'
Chung Ly nghe vậy liền dứt khoát cắt ngón tay nhỏ lên lệnh bài, máu nhanh chóng bị thấm vào, nàng cũng cảm nhận được lệnh bài chỉ hướng, nó đang bức thiết muốn trở về. Chung Ly nhíu mày rồi ôm A Lân nói:
" Liền lên đường luôn hôm nay, cái này lệnh bài nhưng sốt ruột hơn ta đâu."
Gõ gõ Tiểu Á phòng, ý bảo hắn theo nàng đi ra ngoài. Đi thẳng về hướng Bắc năm mươi dặm sẽ thấy núi Tây Sơn, trong đầu nàng trực tiếp hiện ra tiếng kêu gọi này.
Nàng đi một mạch về phía cổng sau Đà thành, trên đường mua chút lương thực liền đặt vào tay nải đem theo. Tiểu Á chỉ im lặng đi theo nàng, đến trước cổng thành, Chung Ly dừng lại nhìn hắn nói:
" Tiểu Á, ta biết ngươi đã có chút đoán ra ta đang làm gì! Ngươi..." Đang nói dở thì thấy Tiểu Á trực tiếp quỳ xuống dập đầu với nàng.
" Tiểu thư, ngài có thể đưa ta cùng đi không? Cầu xin ngài, ta không muốn cả đời chỉ quanh quẩn tại toà thành này. Tiểu thư, việc gì ta cũng có thể làm chỉ cầu cầu ngài mang theo ta!" Hắn nói xong trán đã bắt đầu thấm vết máu.
Chung Ly có chút tức giận liền xách cổ hắn đứng dậy
" Dập cái gì đầu, ngươi muốn ta tổn thọ sao!"
" Muốn đi liền chuẩn bị hành lý, cho ngươi một giờ." Nói rồi vứt cho Tiểu Á vài mảnh vàng để hắn đi chuẩn bị.
' A Ly à, dẫn theo hắn thật sao? Mang theo một cái phàm nhân yêu ớt chẳng phải kéo chúng ta chân sau?' A Lân than vãn
" Ta thiếu một cái người đánh ngựa, không lẽ ngươi muốn ta hai cái đùi chạy đến Triết Viễn thành kia, người dùng chân còn cho ta sao?" Nàng chán đến chết nói.
Ở bên này Tiểu Á lòng tràn đầy vui sướиɠ, vội chạy đi đổi tiền và ngân lượng, mua sắm những thứ cần thiết còn có chạy đến một cái nhỏ liền thấy hàng dài tiểu hài tử ngồi ăn xin. Từng khuôn mặt xanh xao vàng vọt, hắn thấy chính mình trong đám hài tử này. Không lâu trước đó hắn cũng từng cầm bát ăn xin nhưng bây giờ hắn đã có quần áo sạch sẽ mặc, có đồ ăn ngon no bụng. Thở dài đi đến, hắn thả mỗi bát đám tiểu ăn xin một cái màn thầu lớn, chúng liền như sói đói mà vồ lấy màn thầu nhét chặt vào miệng. Nhìn chúng ăn hết xong hắn liền quay người bỏ đi, chỉ có thể chúc các ngươi vận may, ta phải chạy nhanh về với tiểu thư.
Không biết tiểu sai vặt của mình vừa rồi mới đi làm từ thiện, Chung Ly vừa ôm miêu vừa ngồi xổm vẽ vòng tròn than vãn:
" Đường thật xấu, cổng sau Đà thành này khác xa cổng trước đâu, lộ phía trước xe ngựa có thể chạy sao!"
Còn đang than thở với A Lân thì Tiểu Á đã dắt theo một chiếc xe ngựa trở lại, nàng liền đứng bật dậy cười nói:
" Lên xe, ngươi tạm thời làm một cái tiểu mã phu!"
Tiểu Á ngơ ngác rồi cúi mặt ngại ngùng, mãi mới nặn ra được chữ:
" Tiểu thư, ta không biết đánh xe ngựa..."
Chung Ly nghe vậy cười nói kêu không sao, ngươi dắt xe ngựa này ra khỏi thành liền tính tiếp. Hai người một giả miêu rất nhanh liền ra khỏi thành. Tiểu Á vứt tay nải lên xe ngựa liền hai tay dẫn theo ngựa đi qua cổng thành. Chung Ly nhàn nhã ngồi trong xe vuốt miêu chỉ đạo:
" A Lân, làm con ngựa này ngoan một chút!"
Nghe xong tiểu miêu liền nhảy lên lưng ngựa ngồi chễm chệ. Nàng thấy mã đã dịu ngoan hẳn liền kêu Tiểu Á lên đánh xe.
" Ngươi chỉ cần cầm cương ngựa, ngựa sẽ tự nhận lộ" Chung Ly nghiêm túc nhưng ánh mắt hàm ý cười nói.
" Tiểu thư, nếu như vậy ta có thể làm được!" Tiểu Á cũng nghiêm túc nhìn lại nàng. Bỗng dưng Chung Ly liền phì cười, ném cho hắn một lọ đan dược:
" Đút cho con ngựa này ăn."
Tiểu Á mãn hàm ánh mắt tò mò nhìn nàng nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Ngựa cũng ngoan ngoãn ăn dược sau đó cả ba cùng lên đường. A Lân nhảy vào lòng nàng hỏi:
' Đan dược kia là gì? Đút cho một con phàm thú ăn không phải phí phạm!'
Nàng liền thì thầm với giả tiểu miêu: " Là trí tuệ đan, thú vật đều có thể sử dụng, sẽ dần sinh ra linh trí. Ngươi cũng không cần mỗi lần đều phải nhảy lên lưng doạ nó."
A Lân trừng mắt miêu nhìn nàng, Chung Ly liền đút cho nó một viên trí tuệ đan. Ăn ăn một chút biết đâu đầu óc lại thông minh ra. Nàng không muốn kéo theo một đống xuẩn heo đồng đội.