Chương 133: Nguyên Anh đại điển

Chung Ly không mang theo Giản Tình xác chết trở về, cũng không để lại nàng ấy cho Phùng Tú Tú.

" Ngươi là tay sai của Cao Ninh Hiên?"

" Nếu đúng là vậy, đạo hữu sẽ gϊếŧ ta?"

Chung Ly nhìn sâu vào mắt hắn, nàng thấy được gì? Một con thú dữ đang đau khổ vật lộn.

" Chúc ngươi sớm ngày thoát khỏi nàng."

Nói xong Chung Ly mang theo thi thể Giản Tình rời đi.

Chọn một vùng đất yên ổn, một mồi lửa thiêu sạch sẽ thi cốt.

" Giản Tình, phu quân trong miệng ngươi không phải người đơn giản. Hắn không cần ngươi che chở cùng thương cảm. Ngươi đã đánh cược thua."

Nàng nhanh nhẹn trở về trước cửa bí cảnh. Truyền tống sẽ không ở quá xa cửa vào.

Nàng hội hợp cùng Thanh Hà các đệ tử, nhìn đến Đạo Kính chân quân liền chắp tay thi lễ.

" Thiếu đi nhiều đệ tử như vậy." Nàng nghe trưởng lão thở dài thanh âm. Nắm tay cũng dần siết chặt, Tạ Ngọc mất tích, Ứng Nguyệt biến mất khỏi bí cảnh. Biến cố nối tiếp nhau, thật sự đến cuối cùng chỉ còn một mình nàng.

Các thế lực thăm rò lẫn nhau muốn đào ra bên nào đang giữ thần khí.

Chung Ly thẳng sống lưng, hai tay buông thõng, mặc cho liên tiếp ánh mắt dò xét quét đến.

Tần Xuyên ở bên cạnh nàng lại như mất hồn mất vía, cũng không thấy Cảnh Bác Văn xuất hiện.

Lúc này Quỳ Hoa tông đột nhiên lớn tiếng, cũng kéo theo ánh mắt của mọi người.

Cao Ninh Hiên! Nàng ta chậm rãi đi về đội ngũ, ánh mắt lại bắt đầu tìm kiếm. Đến khi phát hiện ra Chung Ly vị trí liền nhếch môi cười.

" Ta biết kẻ nào đoạt được thần khí."

Chung Ly có dự cảm không tốt giật giật ngón tay nắm kiếm. Không gϊếŧ người này quả nhiên để lại tai hoạ.

" Chính là..."

" Chúc mừng Ninh tiên tử, như ý nguyện đoạt được thần khí. Thần chuông quả nhiên uy lực kinh khủng, người có mặt đều bị nó khống chế. Tuy nhiên tiên tử sử dụng nó cần cẩn thận hơn, chúng ta đều là Bắc vực đệ tử không cần đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Nhìn xem bí cảnh lần này tổn thất nặng nề, thật sự khiến người khác thở dài." Chung Ly trầm mặt cắt ngang lời Cao Ninh Hiên.

Nàng ta nghẹn đỏ mặt quát:

" Chung Ly ngươi ngậm máu phun người, thần khí không phải ở trên người ngươi sao, vì sao lại đổ oan cho ta."

" Cao đạo hữu, ngài chuông quả nhiên lợi hại, ta lúc đó đều bị khống chế chỉ phải biến thành trên thớt thịt cá mặc người khác mổ xẻ" Quan Nguyên cao giọng góp lời.

" Không...ta không, chuông không phải thần khí. Các ngươi hợp lực đổ oan cho ta. Hơn nữa chuông không phải đã về tay Quy Nhất các ngươi."

" Nói bừa, cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi." Quan Quân trầm mặt.

Đến đây liền không cần tiếp tục nhiều lời, mọi người bao gồm các tông phái trưởng lão đều có suy đoán.

Chung Ly yên lặng đứng, chờ đợi Tạ Ngọc xuất hiện.

Sóng ngầm mãnh liệt kích động, Quỳ Hoa tông bị vô vàn ánh mắt nhắm vào chỉ đành nhanh chóng rời khỏi.

Không có người chặn lại, xung đột trước mặt đông đảo tông môn chính là ngu ngốc hành vi.

Đã có vài đội ngũ âm thầm theo sau Quỳ Hoa.

Chờ đợi thêm một lát, Đạo Kính chân nhân biến mất, lúc sau quay trở về liền ra lệnh:

" Thanh Hà khởi hành trở về."

Chung Ly nhắm mắt, theo mọi người lên pháp bảo trở về tông môn.

Tạ Ngọc, ngươi nhất định bảo trọng, hẳn Tạ Ngọc đã không còn ở gần bí cảnh. Đạo Kính chân quân trực tiếp ra tay cũng không thể tìm trở về hắn, nàng cần quay về tông môn xem xét hắn ngọc lệnh bài.

...

Đường trở về các nàng gặp phải liên tiếp tấn công, cũng may Đạo Kính chân quân chiến lực mạnh mẽ vô cùng. Chỉ cần ngài ấy ra tay, không có ý tốt người đều gặp phải thất bại.

———

" Chung Ly, ta sẽ bế quan một thời gian." Tần Xuyên từ biệt nàng trở về phong.

Chung Ly gật đầu, cưỡi hạc giấy đến Hoàng Hà phong. Tham kiến Tạ Ngọc sư phụ, được báo cho đồng bạn ngọc lệnh bài vẫn yên ổn mới yên tâm quay về Minh Duyệt phong.

Nguỵ Trạch đã chờ nàng đã lâu, biết nàng trước đó bái kiến Hoàng Hà phong cũng không trách phạt, chỉ nói:

" Không biết lớn nhỏ, trở về không bái kiến sư phụ đã chạy đến đỉnh núi khác."

Chung Ly gật đầu:

" Xin lỗi sư phụ, là đệ tử bị lo lắng đến hôn đầu, liền đã quên mất bản thân danh tiếng hôi thối không thể ngửi." Hiện giờ ắt còn dính thêm tiếng xấu không biết tôn sư trọng đạo.

Nguỵ Trạch chân quân thở dài:

" Chuyến này Thanh Hà tổn thất năm vị tinh anh đệ tử, mất tích một người nguyên anh chân truyền đệ tử."

Chung Ly đỏ mắt không đáp.

" Vì sao không đến nội môn gặp Tử Tuyết chân nhân."

" Bởi vì đồ nhi tin Doãn Ứng Nguyệt còn sống, nàng chỉ đang mất tích, có lẽ còn ở giới này cũng có lẽ đang ở một nơi khác."

Nguỵ Trạch chân quân nhìn nàng, cuối cùng vẫn nói:

" Nàng ngọc lệnh bài đã nứt."

" Đã nứt cũng không chắc nàng ngã xuống. Nếu rời khỏi Nguyên Thuần giới, lệnh bài tự nhiên cũng sẽ nát."

" Tam Đản Phục bí cảnh không đơn giản." Nguỵ Trạch không tiếp lời nàng mà nói sang chuyện khác.

" Theo ngươi vì sao bí cảnh liên tục xuất hiện pháp bảo phẩm cấp cao, tiên khí thần khí có thể dễ dàng sinh thành như vây?"

Sư phụ đặt ra nan đề cho nàng, Chung Ly đã từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng bản thân lúc đó rối loạn liền chưa có thể cẩn thận suy nghĩ.

" Theo đồ nhi, bí cảnh căn bản không phải độc lập, nó có dựa vào vị diện. Chỉ là tại sao nó lại xuất hiện tại Nguyên Thuần giới, con thực sự chưa rõ ràng."

Nguỵ Trạch gật đầu nhìn nàng:

" Tông môn cũng từng suy đoán, Tam Đản Phục bí cảnh chính là bãi rác của cao giao vị diện."

Chung Ly sững người, dùng từ bãi rác cho một bí cảnh, đây thực sự không thể tiếp thu.

Các nàng thời gian qua chính là trên đường đi nhặt rác hay sao?

Thẩm Thế Thuỵ nói tiếp:

" Nhưng cho dù là cao vị diện sao có thể dễ dàng vứt bỏ thần khí cùng tiên khí như vậy? Cho nên lập luận này chưa chắc đã đúng."

Chung Ly đột nhiên nghĩ thông tiếp lời:

" Sư phụ, có thể vị diện cao người hoàn toàn không biết bí cảnh này cất giấu bảo vật. Đồ nhi thấy không ít tàn khí, vô linh khí. Thần khí còn tự mình ẩn mình nhiều năm."

" Cho nên, năm mươi năm nữa con muốn quay lại bí cảnh."

Thẩm Thế Thuỵ gật đầu:

" Nếu con có năng lực, chỉ là một trôi dạt không đầy đủ pháp tắc thế giới, vẫn có cơ hội nắm được."

...

" Sư phụ đồ nhi chuẩn bị bế quan."

" Đi đi, sớm ngày trúc cơ.

.....

Cao Thế Lan tại nội môn biết được đoàn người tham gia bí cảnh đã trở về. Có chút tức giận nói, tất cả đều vì tên nhóc Tạ Ngọc, Linh Lung trấn nhiệm vụ trở về nàng ta liền bị tông môn cấm túc, để lỡ mất bí cảnh.

" Quả thật vô dụng, thần khí cũng không thể mang về còn dám có mặt mũi quay lại tông môn." Cao Thế Lan lẩm bẩm.

' Sư phụ ngươi sắp kết thúc bế quan, ngươi nguyên anh chân truyền đệ tử danh hiệu sắp có.' Âm thanh già nua cất lên.

Cao Thế Lan nghe vậy vui mừng, lập tức vứt bỏ bực tức cùng oán hận vừa rồi ra sau đầu.

" Đúng vậy, hai từ sư thúc ta gọi đến muốn nôn. Đã đến lúc ta chứng minh bản thân."

.....

Chung Ly trở về trắc điện, lôi ra một hộp ngọc, bên trong chứa một cỗ nhân sâm tinh.

Nàng nuốt xuống nhân sâm, từ từ điều trị bị thương liên tiếp thân thể. Cả người thương chồng chất thương, nàng ngăn lại A Lân cùng Tử Đằng, quyết định bế quan điều chỉnh tốt thân thể. Nếu để lại tai hoạ ngầm sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này.

Sư phụ ban thưởng rất nhiều phẩm cấp cao linh dược. Hơn nữa nàng còn có cha để lại vô số đan dược, chỉ cần yên tâm trị thương không cần tìm kiếm bất cứ thứ gì.

Yên lặng như vậy trải qua hai năm, Chung Ly của tuổi mười bảy tu vi luyện khí kỳ chín tầng.

Nàng liên tiếp bế quan không ra ngoài, bị sư phụ kêu gọi cũng do phải tham dự nguyên anh đại điển của Từ Không chân quân.

Tạ Ngọc hơn một năm trước đã trở về, hắn trúc cơ ở bên ngoài. Để chúc mừng dẫn đầu thế hệ trúc cơ thành công, tông môn đã tổ chức một bữa tiệc. Hai mươi tuổi Tạ Ngọc giống như đã thay đổi rất nhiều. Chung Ly khi đó đang ở giai đoạn bế quan quan trọng, chỉ xuất hiện tại bữa tiệc một lát liền rời khỏi.

Hai người nhìn nhau từ xa, Chung Ly hơi gật đầu chúc mừng rồi xoay người trở về tiếp tục tu luyện.

Thời gian sau đó, nàng cùng hắn liền chưa từng gặp lại.

Chung Ly dùng ngọc trâm vấn lại tóc, trong gương nữ tử đã sắp cập kê xinh đẹp linh tú vô cùng.

Tử Đằng biến thành tiểu hài tử nhảy vào lòng nàng, cùng nàng soi gương.

" Chung Ly thật đẹp, không có nữ tử nào có thể sánh bằng."

Chung Ly véo má nàng ấy:

" Thật biết nịnh nọt, ngươi là học từ ai những lời này."

Tử Đẳng hơi chu môi nói nhỏ:

" Ta là học từ...không nói cho ngươi A Ly."

" Tốt lắm, ngươi có phải đang cùng tiểu tử nào yêu đương?"

" Sao có thể, ngươi ta yêu nhất chỉ có mình ngươi A Ly."

" Miệng thật ngọt, cũng may không học phải độc mồm đại chiêu của kỳ lân kia."

Tử Đằng tươi cười nháy mắt rồi nhảy khỏi lòng nàng.

Chung Ly tóm lại nàng ấy:

" Lần này đưa ngươi đi xem thế nào là nguyên anh đại điển."

Tử Đằng vui mừng muốn biến thành dây leo cuốn quanh cổ tay nàng.

" Giữ nguyên hình dạng này đi cùng ta."

A Lân cùng Tử Đằng tu vi hiện giờ đều là trúc cơ trung kỳ, chỉ có bọn chúng chủ nhân vẫn là một người luyện khí kỳ tu sĩ. Người ngoài nhìn vào đều muốn hổ thẹn thay nàng.

Mới tung ra hạc giấy không biết A Lân từ đâu chạy đến cản lại:

" Các ngươi bỏ rơi ta, A Ly ngươi thật nhẫn tâm."

Chung Ly trợn tròn mắt:

" Ngươi nếu có thể biến thành dáng vẻ nhân tộc ta liền mang theo ngươi."

A Lân ủ rũ cụp đuôi, tức giận trách mắng nàng:

" A Ly ngươi quá đáng. Bổn thần thú quyết định từ giờ sẽ cùng ngươi đoạn tuyệt."

" Đừng diễn nữa, lần này là nguyên anh đại điển, mang theo yêu thú trông giữ phong không khỏi quá mức huênh hoang. Chờ ta trở về mang cho ngươi đồ ăn ngon."

Nói rồi nàng mang theo Tử Đằng cưỡi hạc giấy đến tân phong, tên gọi Lam Linh.

Hiện giờ tông môn có mười ba toà phong có phong chủ, cũng tương đương với mười ba vị nguyên anh trưởng lão.

Bay ngang qua Vân Vũ phong nàng vừa vặn gặp được Tần Xuyên, hai người liền cùng nhau lên đường.

" Tần sư tỷ trúc cơ dấu hiện đã rõ, chúc mừng sư tỷ."

Tần Xuyên tươi cười đáp:

" Chung sư muội cũng vậy."

" Tiểu bé gái trong lòng ngươi thật đáng yêu." Nàng ấy chuyển chủ đề, bỏ qua câu chuyện ai với ai sắp trúc cơ.

" Nàng tên Tử Đằng, sư tỷ hẳn đã từng gặp qua nàng ở hình dạng khác."

" Là vậy sao." Tần Xuyên tò mò nhìn kỹ Tử Đằng, cố gắng nhớ lại suốt một đường.

Chung Ly cả hành trình chỉ tủm tỉm cười nhìn Tần Xuyên quẫn bách.

" Xin lỗi Tử Đằng, ta không nhớ ra ngươi." Tần Xuyên cuối cùng đỏ mặt đáp.

" Không sao đâu Tần tỷ tỷ, ta chủ nhân rất ít đem ta ra ngoài, người nhận không ra cũng là bình thường." Tử Đằng để lộ hai má lúm nói chuyện.

Chung Ly xoa đầu tiểu cô nương, còn thật biết cách trách cứ nàng đâu.