Sắp rời khỏi núi, như dự đoán người của Đoàn Sinh xuất hiện.
Tiếng chém gϊếŧ lại bắt đầu vang lên, Ngữ Yên chống cằm nhìn từng hắc y nhân xuất hiện.
" Đi thôi, cùng ra rời đi được không?" Đoàn Sinh đen tối ánh mắt nhìn tình hình chiến đấu.
" Thái tử gia bị buộc tội phản nghịch, lại dùng cách này để thoát thân sao?"
Nàng hành tẩu quốc gia này, câu chuyện cũng nghe không ít. Biết được Đoàn là họ của hoàng tộc quốc gia này.
" Ta sẽ chứng minh tam hoàng tử mới thực sự phạm tội mưu nghịch, nhưng hiện giờ không phải lúc. Ta không muốn nàng bị thương."
" Quan binh triều đình, nếu còn sống một người trở về tội danh của thái tử e rằng sẽ càng nặng."
" Bọn chúng có thể bắt ta nhưng đυ.ng vào nàng, đó chính là không thể tha thứ." Hắn chặn lại một mũi kiếm đâm tới, nhanh gọn giải quyết binh lính muốn tẩu thoát.
" Nàng ở yên trong xe ngựa chờ ta quay lại được không. Ngữ Yên, hãy cho ta một cơ hội chứng minh với nàng." Đoàn Sinh trong bóng tối, bối rối lại tha thiết nói.
" Công tử ôn nhuận như ngọc cùng thái tử hành sự quyết đoán. Đều là cùng một người." Nàng lẩm bẩm nhìn đám người truy sát.
Ngữ Yên nhảy lên một cành cây yên lặng nhìn bầu trời đầy sao.
Sư phụ, Yên nhi thực sự đã sắp dính phải tình kiếp.
....
Cuối cùng vẫn có một binh lính chạy thoát...
Trước đó muốn bắt thái tử trở về quy tội, lúc này long nhan đã phẫn nộ, không đợi một lời giải thích trực tiếp phế bỏ vị trí trữ quân thái tử của Đoàn Sinh. Sắc lệnh truy nã dải khắp đường ngang ngõ tắt, thật là cha con tương tàn.
Tại một gian trúc ốc trên núi Vân Tiêu, phế thái tử bị truy nã thường đi sớm về khuya.
Hắn âm thầm luyện binh cũng âm thầm tìm kiếm bằng chứng.
Ngữ Yên thi thoảng lại xuống núi đi dạo, nàng rất thích chơi đùa cùng tiểu hài tử. So với tu tiên giới, trẻ em tại phàm nhân giới thuần thiện lại hồn nhiên, nàng cảm thấy chúng rất đáng yêu.
Đang nghe một nữ hài tử kể chuyện thì Ngữ Yên nghe thấy âm thanh của Đoàn Sinh:
" Yên nhi."
Nàng không thèm ngẩng đầu nhìn hắn, ra hiệu cho nữ hài tiếp tục kể chuyện. Nhưng cô bé chỉ nói thêm được hai câu liền thè lưỡi chạy đi:
" Tỷ tỷ phu quân đến tìm, muội không làm phiền hai người. Ngày mai gặp lại nha tỷ tỷ."
Ngữ Yên buồn cười lắc đầu, quay đầu đối diện với ánh mắt nóng rực của Đoàn Sinh.
Hắn hai tai lộ sắc hồng khả nghi nhìn nàng. Nàng ấy vậy mà không phủ nhận nữ hài kia lời nói.
" Yên nhi, cùng ta trở về."
Ngữ Yên gật đầu, theo Đoàn Sinh quay về trúc ốc.
Nàng đã dừng tại nơi này ba tháng, đôi lúc nhàm chán Đoàn Sinh liền bày chút trò nhỏ khiến nàng vui vẻ.
Hắn rất bận nhưng vẫn luôn dành thời chăm sóc nàng, thật sự trong mắt người ngoài hắn chính là không ó chút điểm nào để chê.
Nhưng Ngữ Yên lại không cảm thấy như vậy, nàng là tu tiên người, ở lại phàm nhân giới quá lâu khiến nàng bắt đầu bức bối khó chịu.
Đêm này nàng cuối cùng cũng nói ra:
" Đoàn Sinh, ta muốn rời khỏi đây một thời gian. Ngươi nghiệp lớn cần kiên trì, cũng chúc ngươi thành công."
" Yên nhi, nàng muốn rời bỏ ta sao?" Đoàn Sinh đau khổ khuôn mặt hỏi.
" Ngươi lòng mang đế vương chi đạo, ta trái lại không muốn bị ràng buộc. Chúng ta căn bản không hợp nhau."
" Ngữ Yên, thời gian qua đối với ta một chút tình cảm nàng cũng không có sao?"
Ngữ Yên thở dài nhìn hắn.
" Tình yêu đến chẳng qua cũng chỉ là do sắc đẹp nhất thời. Ngươi lòng mang thiên hạ, ta chỉ là một nữ tử nhỏ nhoi xuất hiện trong đời ngươi."
Hắn làm như không nghe thấy, hỏi nàng:
" Ngữ Yên, cùng ta đến một nơi được không?" Nhìn chân thành tha thiết, mang theo hơi chút du͙© vọиɠ chiếm hữu của hắn, nàng cuối cùng vẫn mủi lòng gật đầu.
Coi như nàng buông thả một lần, chỉ duy nhất một lần này.
Hai người cưỡi ngựa trở về Bình thành. Nửa năm trước nàng từng xuất hiện tại nơi này, cùng nam nhân này gặp gỡ cùng quen biết.
Đoàn Sinh dẫn nàng đến bên hoa đăng hồ năm đó.
Hắn không nói gì trực tiếp nhảy xuống nước.
Ngữ Yên kinh ngạc nhìn, âm thầm đưa xuống một tia linh khí bảo vệ hắn.
Đoàn Sinh lặn rất lâu, Ngữ Yên không can thiệp chỉ yên lặng ngồi chờ hắn lên bờ, thi thoảng nàng lại cẩn thận dùng linh khí rò xét.
Cho dù nàng không muốn yêu, nàng cũng sẽ không để hắn chết.
Hai canh giờ trôi qua, Đoàn Sinh mang theo thân hình ướt đẫm lên bờ. Trong tay hắn lúc này nắm chặt một vật, khuôn mặt vì lạnh gần như trở lên trong suốt.
" Thái tử việc gì phải làm vậy." Nàng nhìn hắn trách cứ.
" Yên nhi, trước khi rời đi, nàng có thể nhận lấy vật này không?" Nam nhân anh tuấn khuôn mặt nặn ra một nụ cười, đau khổ trong mắt như thế nào cũng giấu không nổi.
Ngữ Yên nhìn tường vân trâm trong tay hắn, không nhận lấy mà hỏi:
" Đáng sao?"
" Rất đáng, ta thừa nhận ban đầu ta bị nàng sắc đẹp mê hoặc nhưng ta yêu nàng lại không chỉ bởi vì vẻ bề ngoài." Hắn ôm lấy trái tim đáp.
Tay phải vẫn kiên quyết giơ lên trâm, muốn nàng nhận lấy.
" Không chỉ vì vẻ bề ngoài sao? Theo ngài ta còn có điều gì tốt?"
" Nàng kiên cường, nàng tốt bụng, nàng trượng nghĩa, nàng giống như một cơn gió làm thế nào ta cũng không thể bắt lấy."
Nhìn ánh mắt của hắn, Ngữ Yên trái tim căng thẳng. Nàng có chút khó thở quay mặt đi, đoạn tình cảm này nàng sớm đã quyết tâm rũ bỏ nhưng hắn lại khiến nàng tiếc nuối vô cùng.
Tu tiên người cùng phàm nhân căn bản chính là hai đường thẳng. Nàng không thể, hắn cũng không thể, cho nên tình kiếp này nàng sẽ kiên quyết chặt bỏ.
" Xin lỗi." Nàng không dám đối diện hắn ánh mắt, nhìn vào khoảng không buồn bã trả lời.
" Cài trâm cho ta đi Đoàn Sinh."
Cảm nhận hơi thở nóng hổi truyền đến, búi tóc dần trở lên nặng trĩu, nàng nhắm mắt lại.
Hắn làn da đáng nhẽ phải vì nước hồ mà lạnh lẽo nhưng lúc này hắn ôm nàng, ấm áp vô cùng.
Từ trái tim đến đỉnh đầu, toàn bộ đều là hơi thở của hắn.
Đoàn Sinh bế lên Ngữ Yên, đi đến đình hóng mát.
Hai người bỏ qua suy nghĩ, bỏ quan rào cản tâm trí, cùng nhau điên loan đảo phượng, Đoàn Sinh ôm nàng thở dốc, nàng bám vào vai hắn đỏ mặt, mặc nam tử phát điên trên cơ thể mình.
" Ngữ Yên ta yêu nàng."
" Trả lời ta đi nàng có yêu ta?"
Ngữ Yên hai chân kẹp lấy eo hắn, trong cổ họng phát ra từng âm thanh ái muội.
" Yên nhi, hãy trả lời ta." Đoàn Sinh dừng lại động tác ôm lấy nàng.
" Ta...có yêu."
Đoàn Sinh nghe vậy vui mừng khôn siết, động tác phía dưới lại càng tăng mạnh.
Ngữ Yên hai mắt xẹt qua sao, cổ họng đều đã muốn kêu khàn.
Đoàn Sinh hôn nàng, từ đôi môi đến vành tai ửng hồng. Sắc đẹp trước mắt khiến du͙© vọиɠ bùng nổ.
Hai người ở trong đình, trải qua rất nhiều tư thế.
Ngữ Yên tiện tay tạo một kết giới, cứ như vậy thế giới hai người không thể bị kẻ nào làm phiền.
Hai người mồ hôi đầm đìa ôm lấy nhau, Đoàn Sinh giúp nàng lau mồ hôi, lại hôn lên chóp mũi nàng.
" Yên nhi của ta thật sự tú sắc khả nhan. Nàng lúc này là đẹp nhất."
Cả người Ngữ Yên ửng hồng, trái ngược với làn da rãi nắng trên thao trường của hắn, một sự đối lập hoàn mỹ.
...
Ngữ Yên nhìn nam tử đã ngủ say, nàng hai chân bủn rủn đứng dậy.
Phất tay, hai người y phục liền lập tức chỉnh tề. Nàng xoay người rời đi, mới chỉ đi được ba bước chân, trái tim liền nhảy lên đau đớn.
Quay lại, để vào l*иg ngực Đoàn Sinh một miếng ngọc bội, Ngữ Yên điều chỉnh trận pháp rời khỏi.
Tiểu sạp chủ mở hàng từ sớm, hắn có chút nhàm chán ngước nhìn trời cao. Thấy một bóng dáng lướt qua khoảng không cao vυ"t, hắn có chút sững sờ xoa xoa mắt.
" Ông nội, vừa rồi người thấy sao? Là tiên nhân, con đã thấy tiên nhân bay qua."
Lão giả đang giúp hắn bày hàng liếc nhìn trời cao rồi lắc đầu:
" Là con nhìn nhầm, trên đời nào có tiên nhân."
" Vậy sao nàng có thể trời cao, ông nội con chắc chắn không nhìn nhầm."
" Đó là tu sĩ, con tập trung một chút cho ta. Lại dám trộm bán ta báu vật lần sau liền đánh con thật nặng."
" Vâng ông nội, là tu sĩ giống người, thật tốt." Tiểu sạp chủ ôm đầu tiếp tục bày hàng.
———
Ba năm trôi qua...
" Yên Nhi, sư phụ có chút việc đến Nam vực. Con trận pháp tạo nghệ đã thăng tiến, cũng nên bắt đầu học khắc trận." Trần Hy Sở xoa đầu nàng.
Nhìn sư phụ rời khỏi, Ngữ Yên liền bắt đầu chăm chỉ học khắc trận. Ba tháng, nàng dành ra vô cùng nhiều tâm huyết cuối cùng trận bàn trong tay cũng có thể thành hình.
Ra khỏi động phủ, tạp dịch đệ tử đưa đến nàng một tiểu hạc giấy. Ngữ Yên mở ra liền lập tức sa sầm mặt.
Trên đầu trâm bạc loé sáng, từng đoá tường vân giống như muốn bay lên.
Nàng rút ra trâm nắm chắc trong tay, đồ vật này khi về tông môn sư phụ đã báo cho nàng nó không phải phàm vật. Thủ pháp cùng trình độ luyện chế này chắc chắn người tinh luyện đã là đại sư.
Chỉ là không ngờ vị đại sư đó lại dựa vào trâm bạc gửi hạc giấy đến nàng.
Ngữ Yên tinh xảo khuôn mặt, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Cuối cùng nàng để lại một câu cho tạp dịch đệ tử:
" Nếu sư phụ trở về báo với người ta muốn đi rèn luyện."
" Đã rõ, sư tỷ."
...
Vương triều thay đổi, từ họ Đoàn đổi thành họ Bùi.
Một năm trước, Đoàn Sinh thành công minh oan cũng ngăn lại được âm mưu soán vị của Tam hoàng tử. Hoàng đế lúc đó nhìn con trai hắn yêu quý nhất phản bội, khí huyết công tâm liền đi đời nhà ma.
Vị trí thái tử vẫn chưa có người ngồi, nhưng phế thái tử dùng xuất sắc thủ đoạn cùng năng lực nhanh chóng nắm được triều đình. Ngoài tam hoàng tử bị chém đầu, ngũ hoàng tử cùng lục hoàng tử đều bị đày đến biên cương cùng gia quyến.
Quyền lực cả quốc gia đều nằm trong tay Đoàn Sinh.
Nhưng hắn còn chưa kịp ngồi vững ngôi vị hoàng đến, khí vận hoàng triều đã biến đổi.
Phương Bắc xuất hiện đội quân khởi nghĩa, nhiều năm hoàng đế tại vị vô năng, thái tử lại bị phế, nhân dân khổ không thể tả. Cho nên khi triều đình xuất hiện binh biến, lòng dân cũng bắt đầu rục rịch.
Có lẽ nếu Đoàn Sinh lên ngôi sớm hơn, tình hình có lẽ sẽ được khống chế.
Nhưng hiện tại đã muộn, khởi đầu là phương Bắc kéo theo phương Nam cũng bắt đầu nổi dậy.
Triều đình mục nát, tham quan đầy nhà, lòng dân đã mất.
Đế vương chi đạo của Đoàn Sinh từ đây tận diệt. Khí vận không nằm bên phía hắn, ý trời đã đổi khó lòng chống lại.
Quân đội của Đoàn Sinh liên tiếp bại, hắn đăng cơ được một năm, phản quân cuối cùng cũng đánh vào hoàng thành.
Hắn ngồi trên ngai vàng, thẳng thắn sống lưng đối diện thiếu niên dân gian cầm quân.
" Đoàn bệ hạ, ta kính trọng ngươi."
Thiếu niên nắm kiếm chĩa về phía hắn lại nói:
" Nhưng giang sơn phải đổi chủ, Đoàn thị trị vì bao nhiêu năm đã hao hết quốc khố cùng lòng dân. Từ giờ phút này quốc họ sẽ đổi thành Bùi."
Thiếu niên giương kiếm, đâm về yết hầu Đoàn Sinh.
Nam nhân trên long ỷ chặn lại kiếm, bốn con mắt đối trọi.
" Ngươi vẫn còn muốn chống trả?"
Đoàn Sinh không đáp, cùng thiếu niên chiêu đối chiêu.
Nhưng hắn là vua đã mất nước, định sẵn sẽ đánh không lại tân tấn người.
Đoàn Sinh cuối cùng nhắm mắt, chấp nhận cái chết.
' Ngữ Yên, ta chết rồi có thể đi tìm nàng sao?'
Đau đớn không xuất hiện như tưởng tượng, hắn mở bừng mắt nhìn bóng dáng nữ tử chặn trước mặt.
" Chúc mừng tân hoàng đăng cơ, giang sơn sau này sẽ là của Bùi thị. Chỉ là Đoàn Sinh là người của ta, ta sẽ mang hắn đi."
Bùi thiếu niên nhìn nữ tử trước mắt thật sâu, cuối cùng chắp tay kính cẩn:
" Nếu đã là người của tiên nhân, vậy Bùi mỗ sẽ không đuổi cùng gϊếŧ tận. Chỉ là...."
" Ngươi yên tâm, Đoàn thị đã mất, sẽ không có cơ hội cướp đi ngươi giang sơn."
...
Ngữ Yên mang theo Đoàn Sinh đang ngơ ngác rời khỏi.
Ba năm không gặp, hắn đã thay đổi rất nhiều. Hình dung tiểu tuỵ, đôi mắt tràn đầy tơ máu.
" Yên nhi nàng đã quay trở về thật sao?" Hắn khóc.
Ngữ Yên trái tim đau đớn, ôm lấy hắn:
" Không sao rồi Đoàn Sinh, ta đã trở về."
" Giang sơn Đoàn thị đã mất, mấy năm qua ta cố gắng cùng phấn đấu cuối cùng chỉ là may áo cưới cho người khác."
" Không phải lỗi của chàng, là mệnh trời đã định."
" Ta không cam tâm, Yên nhi hắn nói nàng chính là tiên nhân, là thật sao?"
Ngữ Yên lắc đầu:
" Không, ta là tu sĩ, ta cũng có đạo của ta giống như đế vương chi đạo của chàng."
" Yên nhi, giúp ta được không?"
" Đoàn Sinh, cùng ta tu đạo đi."
Con đường phía sau dù khó khăn như thế nào, chúng ta đều cùng đi.
...
(Ngoại truyện về cặp đôi này chỉ viết đến đây. Phía sau câu chuyện có nước mắt có phản bội, có điên cuồng, đã được đề cập qua cái nhìn của nữ chính.
Ngữ Yên cùng Đoàn Sinh đều đã chết, câu chuyện về họ cũng chấm dứt. Lúc này Ngữ Yên đã yêu Đoàn Sinh, cũng mở lòng với hắn, hoàn toàn xứng đáng với tình yêu tuổi trẻ của hắn dành cho nàng.)
Kết thúc ngoại truyện~