Chương 108: Mở rương

Không được thông minh cho lắm - Chung - chỉ dùng vũ lực phá giải - Ly nghe thấy tiếng động cách một bức tường. Trận pháp bên phía nàng cũng cùng lúc rung động.

Chung Ly phát hiện liền đi đến áp sát vào tường nghe ngóng. Đợi một lúc lâu cũng không thấy tiếng động tiếp theo phát ra. Nàng sờ soạng một lượt vách đá sau đó xác định điểm lõm sâu nhất phát động tấn công.

Kiếm chiêu quét ngang ba lần, vách tường mới ngoan ngoãn nhận thua xuất hiện vết nứt. Đang muốn tiếp tục ra tay thì ánh sáng lục nhạt hiện ra, kiếm khí cũng lần theo khe nứt vươn tới.

Chung Ly bật cười dùng chân đạp mạnh, vách động lập tức vỡ vụn đổ xuống, lộ ra bên phía kia một gương mặt tươi cười.

" Quan Nguyên." Chung Ly thở dài nói.

" Chung đạo hữu, cuối cùng cũng gặp lại." Quan Nguyên vui mừng nhìn nàng sau đó vẫy tay.

" Mau đến cùng ta phá giải trận pháp, dùng đầu óc hơn tay chân."

Chung Ly nhét lại kiếm về sau lưng tiến đến bên cạnh hắn.

" Quan đạo hữu trước đó đã có thử nghiệm?"

" Đúng vậy, lúc sau đã có thể xác định một chút trận văn quy luật. Theo tại hạ, chúng ta nên bắt đầu từ điểm này..." Hắn vừa nói vừa vạch ra vài đường xuống nền đất.

Chung Ly nhìn theo, càng xem càng cảm thấy người này ý tưởng độc đáo, thật sự phá trận còn có thể chơi hoa chiêu như vậy?

Quan Nguyên say mê giảng giải ý tưởng, Chung Ly ngồi xổm bên cạnh liên tục gật đầu. Hai huynh đệ này trận đạo quả thực không kém, hơn nữa mỗi người đều có một luận giải riêng, màu sắc tư duy khác nhau.

Lát sau, Chung Ly cầm kiếm đâm chọt ba điểm theo đánh dấu của Quan Nguyên. Phản lực lần này đã giảm một nửa so với lúc trước nàng tự mình loạn đâm.

Quan Quân nắm lấy thời cơ, đưa vào bản thân kiếm ý kìm giữ xao động của trận pháp. Trận một lát sau đã bình ổn lại, thu về năng lượng cũng cùng mang đi có vẻ vô hại Quan Nguyên kiếm khí.

" Vậy mà lại thành công." Nàng bất ngờ nhìn trận pháp bị đánh lừa.

Quan Nguyên tươi cười, thu liễm lại đắc ý cẩn thận vận động bản thân lẫn vào trận pháp kiếm khí.

" Chia rẽ từ nội bộ, áp dụng cần khả năng khống chế rất cao." Chung Ly đứng một bên chứng kiến, miệng lẩm bẩm.

Sau cùng lại nghĩ thầm: ' Cho dù có thành công hay không, ta vẫn cảm thấy hắn trận pháp tạo nghệ thật sự không kém Quan Quân. Thậm chí với đầu óc linh hoạt như vậy, hắn ca ca là không thể sánh bằng."

" Quá máy móc không phải lúc nào cũng tốt." Nàng nhìn Quan Nguyên thành công chạm đến mắt trận nói.

" Đúng vậy, đôi khi đa dạng một chút lại có thể đạt được kết quả khó có thể tưởng đâu." Dứt lời, trận pháp phá giải.

Chung Ly bình tĩnh dẫn trước tiến vào, trận pháp hắn phá, lấy thân mạo hiểm nên là nàng.

" Không biết ca ca ở nơi nào a, thật muốn nói cho hắn rằng ta ý tưởng thực thi rất tốt đâu." Quan Nguyên phía sau nàng lẩm bẩm.

Chung Ly mím môi không phát biểu ý kiến, coi như không nghe thấy lời nói vừa rồi. Bí cảnh chỉ mới xuất hiện ba người, hơn nữa hai người là huynh đệ, người thứ ba bên ngoài là nàng không thể để bản thân rơi vào tình huống đơn độc bị áp chế.

Lặng lẽ rò thám xung quanh, mật thất bên trong cũng được khảm rất nhiều dạ minh châu. Ánh sáng yếu ớt nhưng số lượng nhiều cũng có thể khiến nàng lờ mờ xem được phối chí.

Khắp nơi trưng bày la liệt hòm đựng, xem lâu sẽ khiến con người hoa mắt chóng mặt.

Chung Ly nhìn Quan Nguyên đi phía sau lưng, thấy hắn cũng lộ ra biểu cảm bất ngờ liền lên tiếng:

" Đạo hữu lựa chọn trước, đây hẳn đều là di phủ cất giấu tài sản."

Quan Nguyên nhìn nàng, cũng không chối từ mà lựa chọn một phương hướng tiến lên. Hắn đứng trước một mặt rương lớn liền phát động toàn thân phòng ngự từ từ mở ra.

Chung Ly lơ đễnh đảo mắt quét qua, bên trong đồ vật lại khiến nàng hút vào một ngụm khí lạnh.

" Sáp người?" Nàng nhíu mày xem thẳng lăng lăng hai mắt đồ vật nằm trong hòm.

Quan Nguyên lùi lại một bước lắc đầu:

" Không phải người sáp, là thật nhân loại..."

Xác người vẻ ngoài hoàn mỹ, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm người mở ra hòm - Quan Nguyên. Chung Ly đứng cách đó không xa cũng cùng lúc ớn lạnh.

Quan Nguyên tay cầm kiếm giơ lên, nắp hòm một lần nữa bị đậy lại, ánh mắt mãnh liệt bên trong cũng biến mất.

" Chung đạo hữu nghĩ đây là chuyện gì?" Hắn làm xong liền quay qua nàng bàn bạc.

Chung Ly lắc đầu, đi đến một mặt hòm khác không chần chờ mở ra. Lần này bên trong chứa lại không phải xác người mà là xác yêu thú. Giống nhau chính là chúng đều có một đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía hai nhân loại vẫn an ổn sống sót.

Hai người nhìn nhau sau đó chia nhau ra lần lượt mở các mặt hòm còn lại. Tất cả đều giống như vậy, nhân loại, động vật xác chết hoàn hảo chứa đựng trong từng rương lớn.

" Ta có một suy đoán." Chung Ly cất tiếng.

Quan Nguyên đậy lại hòm nhìn về phía nàng, chăm chú lắng nghe.

" Cất giấu kỹ như vậy hẳn những thứ này đều là vật trân quý."

" Trân quý xác chết, đạo hữu chắc chắn?"

" Ta chỉ là suy đoán, từ lúc bước vào nơi này Quan đạo hữu thấy nhiều nhất là thứ gì?"

Quan Nguyên không chần chừ đáp:

" Sáp đồ vật."

" Đúng vậy, luyện chế con rối bằng sáp, thủ thuật rất cao minh. Tại hạ trước đó thậm chí còn phát hiện không ra kỹ xảo luyện chế của người này mà cho rằng thứ xuất hiện lúc đó chính là chân thật yêu thú."

" Ý đạo hữu là..."

" Chung Ly suy đoán, những xác chết này hẳn có tác dụng rất lớn cho việc luyện chế cao cấp con rối!"

Quan Nguyên nhanh nhạy ngẫm ra hàm ý phía sau:

" Luyện hoá người sống trở thành sáp con rối?"

" Không hẳn, những người này không phải đều đã chết."

" Ta cảm thấy cho dù thân thể đã chết nhưng linh hồn vẫn còn ngự bên trong." Quan Nguyên nhìn về phía hòm đựng chậm chạp nói.

Chung Ly gật đầu, chỉ về một hướng:

" Đạo hữu nhìn trên đường, có phát hiện ra đó là loại trận pháp gì?"

Quan Nguyên nhìn theo chỉ sau liền giật mình:

" Vì sao trước đó ta không phát hiện? Nơi này vậy mà phủ kín giam hồn trận."

' Lại giống như ngọc quan tài lúc trước, mật thất hẳn cũng dùng đến thủ pháp riêng khiến người khác nghiễm nhiên bỏ qua trận pháp dày đặc trên mặt tường.'

" Như đạo hữu đã nói, giam hồn trận, linh hồn không có nơi đi chỉ có thể quay về thân xác đã chết. Này không phải là cách bảo quản linh hồn phương tiện nhất." Chung Ly nói.

" Muốn con rối linh hoạt còn chứa đựng tư duy riêng, dùng hồn phách không phải sẽ đạt được?" Nàng thả xuống lời nói sau đó tiến gần đến mặt tường.

Quan Nguyên giật mình lập tức theo sau, hai người quan sát rất lâu cuối cùng cho ra nhận định: Không thể phá giải. Ít nhất với cảnh giới hiện tại, hai người là không có cách nào.

" Rời khỏi sao?" Quan Nguyên nhìn cửa động rộng mở hỏi.

Chung Ly lắc đầu:

" Hẳn đã không thể quay lại, chúng ta đã vào tròng rồi."

(vào tròng: sập bẫy, mắc bẫy.)

Quan Nguyên nhìn cửa mật thất lại nhìn Chung Ly sau đó thở dài.

" Uổng cho ta còn tự mãn khi thành công phá giải trận pháp."

" Quan đạo hữu không sai, cơ duyên trước mắt, há có người sẽ từ bỏ."

Hai tu sĩ lặng yên đứng, lặng lẽ chờ đợi dị biến phát sinh. Cửa mật thất thấy không đánh lừa được hai người liền lập tức đóng sập.

Quan Nguyên lúc này mới chậm rãi đi đến trước cửa quan sát.

" Trận pháp khởi động lại, lần này đã không còn một khe hở."

Chung Ly để Quan Nguyên tính toán phá giải trận, nàng lại không nhàn rỗi mà bước đến hất tung từng nắp rương.

Hàng trăm ánh mắt mãnh liệt lộ ra, nhìn chăm chăm về phía nàng. Chung Ly có thể cảm nhận nỗi uất hận vô cùng lớn của từng linh hồn. Bị giam giữ trong chính thân xác đã chết của mình, ngày qua ngày đối mặt với sự thật khiến ác niệm to lớn tích tụ.

" Để thoát ra khỏi nơi này hẳn phải nhờ vả vào các vị." Chung Ly lầm bầm nhìn quanh một vòng.

" Ta thật sự muốn một lần trông thấy di phủ chủ nhân, cho dù hắn còn sống hay đã chết."

Vừa dứt lời nàng vừa ném ra vô số hoả phù, thổi quét đến khắp nơi xác chết hòm.

Quan Nguyên thấy động tĩnh lớn liền quay lại, chứng kiến thao tác của Chung Ly càng là giật mình.

" Chung đạo hữu đang làm gì?"

" Không thể phá vỡ giam hồn trận ta liền huỷ đi xác chết. Linh hồn quanh năm chú ngụ tại thể xác, một khi mất đi không thể tránh khỏi sẽ ham muốn thoát ra ngoài."

" Vậy nguy hiểm nhất không phải là chúng ta sao?" Quan Nguyên trêu đùa nhìn nàng, ánh mắt trái lại vô cùng nghiêm túc.

Chung Ly nhìn linh hoả lan rộng, huỷ đi phần lớn xác chết mới gật đầu:

" Vậy chạy thôi, trận pháp Quan đạo hữu có đã phá giải?"

Quan Nguyên bật cười:

" Chung đạo hữu nói đùa, phá giải có thể nhanh như vậy sao?"

Chung Ly quay đầu cùng hắn chạy về phía cửa hỏi:

" Đạo hữu không trách ta lỗ mãng? Nguy hiểm sắp tới còn kéo theo Quan đạo hữu cùng đối mặt."

Quan Nguyên nhún vai:

" Sống sót các bằng bản lĩnh đi, tiến vào bí cảnh một khắc tại hạ đã chuẩn bị tốt tinh thần. Nào có cơ duyên nào không đi liền với nguy hiểm."

Chung Ly hai mắt lấp lánh nhìn hắn đáp:

" Có khí khái, vậy ta cánh trái ngươi cánh phải, dồn ác niệm hồn phách tấn công pháp trận."

Quan Nguyên bấy giờ đã hiểu ý, gật đầu đáp:

" Tốt."

Vô số âm hồn gào thét nhắm định vật sống lao đến. Oán niệm to lớn sớm đã cắn nuốt nhận thức của chúng, cho dù hai người trước mắt có phải đầu sỏ gây tội hay không thì bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua.

Chung Ly cùng Quan Nguyên nhìn nhau sau đó tách ra hai hướng lao nhanh đi. Oán hồn theo sát gần như chạm tới họ thân thể. Chung Ly toát mồ hôi đạp mạnh vào trận pháp, phản lực khiến nàng lao vun vυ"t về phía ngược lại, cũng lướt qua ùn ùn đuổi đến âm hồn.

Quan Nguyên cũng giống như nàng, bay ra xa lại dùng kiếm chiêu ổn định thân thể mới tránh khỏi ngã sõng soài.

Chung Ly bên cạnh chạm đến mặt tường mới dừng lại, cho dù có linh khí hộ thân phía sau lưng vẫn bị va chạm đau đớn.

Âm hồn mất không chế một nửa lao thẳng vào trận pháp, trận pháp khởi động muốn ném ra hồn phách nhưng lại bị bọn chúng cắn xé không ngừng. Một nửa oán hồn còn lại quay đầu tiếp tục lao về phía hai người. Chung Ly nhanh nhẹn tóm lấy cánh tay Quan Nguyên lao đi, kiếm mang quét ngang đã vây khốn không ít hồn phách.

Quan Quân bất ngờ nhìn nàng:

" Chung đạo hữu đã đạt đến kiếm mang cảnh giới!?"

" May mắn vừa đột phá." Chung Ly thản nhiên đáp.

Không đợi hai người nói chuyện thêm, âm hồn dùng oán niệm làm chất dẫn, nhanh chóng ăn mòn nàng kiếm khí tiếp tục lao đến.

Lúc này Chung Ly đã kéo theo Quan Nguyên vừa lúc đến cửa mật thất. Dùng lại chiêu thức cũ nhưng lần này nàng kéo Quan Nguyên nằm sấp xuống, trên tay thả ra phong phù đẩy thẳng hồn phách lao về phía cửa.

Tiếng gào thét gầm gừ vang vọng cả mật thất. Thính lực mới có chút ổn định của Chung Ly một lần nữa bị công phá. Tai nàng chảy ra máu tươi chảy xuôi xuống nền đất. Hai người vội vàng bật dậy lùi ra xa, cũng cẩn thận che chắn.

Vài âm hồn may mắn thoát khỏi liền không màng tất cả tấn công hai người họ.

Chung Ly cùng Quan Nguyên thẳng tay phát động kiếm khí, âm hồn bị mài mòn dần dần mai một. Chỉ để lại vài tiếng thở dài trong không khí.

Quan Nguyên thu kiếm nhìn thẳng, sau đó nói:

" Ác niệm thực ra là vật ăn mòn đáng sợ nhất, nếu đã dính vào sẽ khó lòng thoát khỏi."

" Đi thôi, dùng ngươi mạnh nhất kiếm chiêu cùng ta chém mở trận pháp."

Quan Nguyên không bày tỏ ý kiến, sóng vai cùng nàng tấn công đến trận pháp chặn cửa.

Âm hồn bên trong vẫn không ngừng rít gào ăn mòn từ trung tâm trận.

Trận pháp lúc này hỗn loạn lại nuốt vào mạnh mẽ kiếm chiêu liền lập tức tan rã. Hồn phách bên trong thoát ra nhìn về phía hai nhân loại. Cuối cùng chúng giống như đã từ bỏ vội lao vụt ra ngoài biến mất.

" Ác niệm trừ bỏ, nhưng tại bí cảnh e rằng hồn phách khó có thể được siêu thoát."

" Tu tiên người tầng dưới chót có thể có cơ hội này sao. Cuối cùng không thể tu luyện thành công nào có thể tránh thoát khỏi con đường tận diệt?"

" Là tâm niệm siêu sinh, nếu là ta trước khi hoàn toàn tan biến, ta sẽ muốn tìm ra đầu sỏ gây tội trả thù." Chung Ly mỉm cười.

Quan Nguyên hắng giọng:

" Vậy sao còn không mau đuổi theo. Ta cũng muốn xem xem người này thực ra còn sống hay đã chết."