Chương 2: Fanta

Editor: Salad

Năm 2018, tờ mờ sáng.

Triệu Bạch Lộ ngủ với Cố Kim Dạ.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ say kia, cô vuốt trái tim đang nhảy loạn lên thình thịch thình thịch, cố gắng buộc mình bình tĩnh lại.

Mặt trời chưa mọc, bầu trời vẫn tối đen, gió lạnh từ khe cửa sổ thổi vào, bức rèm dày nặng bị gió thổi hất tung lên một góc, một tia nắng mỏng manh chiếu vào. Trong thế giới ánh sáng và bóng tối giao nhau sườn mặt Cố Kim Dạ khắc sâu vào trong đầu cô.

Triệu Bạch Lộ nằm trong lòng ngực anh ngắm anh.

Đêm qua bọn họ lăn lộn trên chiếc giường này rất lâu, trần trụi triền miên đến nửa đêm. Bây giờ vừa mở mắt ra, ký ức kiều diễm cũng lại hiện ra.

Tuy Cố Kim Dạ nhìn trông gầy, nhưng lại mạnh mẽ đến bất ngờ. cách làʍ t̠ìиɦ khác hẳn với khuôn mặt xinh đẹp của anh, anh thích dùng một chút thủ đoạn tình thú nhỏ, thu hút cô cùng nhau trầm luân vào trong tìиɧ ɖu͙©.

Cuối cùng anh đã thành công, dươиɠ ѵậŧ thô dài lần lượt đi vào chỗ sâu trong cơ thể Triệu Bạch Lộ. Càng làm càng giống như nghiện, hai chân cô yếu ớt treo ở trên eo cô, run rẩy theo sự ra vào của anh, vẫn luôn gọi tên anh như anh muốn, gọi đến nỗi giọng nói đều khàn đi.

Ngay cả bên trong tình cảm mãnh liệt vô biên, cô vẫn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ và nóng rực của anh, suýt chút nữa đã thiêu cháy cả linh hồn cô.

Nghĩ đến đêm qua, Triệu Bạch Lộ đỏ mặt.

Hai người bọn họ gặp nhau trong buổi họp lớp tối qua. Ít nhất tối hôm qua Cố Kim Dạ vẫn còn giả vờ làm dáng vẻ mặt người dạ thú, nhưng khi lên giường đã lập tức cởi lớp da người kia ra, thậm chí lúc cao trào còn cắn xương quai xanh của cô.

Cầm thú……

Triệu Bạch Lộ nghiêng mặt đi, vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn. Trời sắp sáng rồi, chờ mấy tiếng nữa Cố Kim Dạ sẽ tỉnh lại, cuộc làʍ t̠ìиɦ hoang đường này sẽ hoàn toàn kết thúc, mỗi người bọn họ sẽ đi một hướng không còn gặp lại nữa.

Nhưng trước khi rời đi, Triệu Bạch Lộ tạm thời không muốn rời xa cái ôm ấm áp này.

Năm tháng đã biến nỗi uất hận không cam lòng trong xương cốt cô thành một chất độc ngấm sâu trong xương tủy. Đối với cô cuộc làʍ t̠ìиɦ này giống như là phát tiết, đúng lúc Cố Kim Dạ cũng không từ chối.

Khi cô sửa sang lại ký ức lộn xộn, cô vẫn cảm thấy là Cố Kim Dạ tới gần cô trước.

Tối hôm qua anh nói gì đó?

Triệu Bạch Lộ vẫn đang miên man suy nghĩ, di động đột nhiên vang lên làm cô giật mình.

Âm thanh vang lên đột ngột làm cô bất ngờ hít một hơi, cô giống như một tên trộm sờ điện thoại dưới gối, hoảng loạn ấn vào màn hình đang phát sáng.

Ba chữ “Mạnh Nghiên Hàm” chợt lóe trên màn hình.

Triệu Bạch Lộ ngây ngẩn cả người, ngay sau đó ý thức được điện thoại mình lấy là của Cố Kim Dạ.

Điều này làm tim cô đột nhiên đập nhanh.

Điện thoại có đặt mật khẩu, nhưng may mắn là không phải mở khóa bằng khuôn mặt, Triệu Bạch Lộ cẩn thận kéo tay phải Cố Kim Dạ qua dùng ngón tay cái anh mở khóa.

Triệu Bạch Lộ không quen làm những chuyện trộm cắp này, nhưng cô vẫn khẽ vuốt mở điện thoại ra, mở giao diện WeChat ra, khi click mở tin nhắn của “Mạnh Nghiên Hàm”, ngón tay đều đang run rẩy.

Cô chỉnh độ sáng đến mức thấp nhất, để không làm kinh động đến anh, cô nhấp vào tin nhắn voice.

Tin nhắn voice ba giây chỉ có một câu —— “Anh dậy chưa?”

Triệu Bạch Lộ hừ lạnh một tiếng, cô nhận ra muốn làm chuyện này thì phải làm nhanh. Cô không do dự nữa, cô gửi một tin nhắn voice khác đi. Cô cố gắng dùng giọng rõ ràng bình thường nhất nhất ghé vào điện thoại nói một câu: “Anh ấy vẫn đang ngủ, cô có chuyện gì không?”

Mạnh Nghiên Hàm biết cô nhiều năm như vậy, chắc chắn cô ta sẽ không thể không nghe ra giọng cô.

Triệu Bạch Lộ kiên nhẫn chờ nửa tiếng, nhưng bên kia không trả lời lại.

Cô bĩu môi, nhét điện thoại xuống dưới gối đầu.

Người đàn ông bên cạnh ngủ rất say, nghe thấy tiếng động, thân thể cao cường tráng dưới chăn bông chuyển động, chậm rãi cọ xát khuỷu tay Triệu Bạch Lộ, một bàn tay không nói lý vắt ngang qua người cô, ngay sau đó hơn nửa người đều đè lên.

Làn da lộ ra bên ngoài của Cố Kim Dạ hơi lạnh, bây giờ nhiệt độ thành phố A rất thấp, tối hôm qua bọn họ làm việc quá vội, tùy tiện tìm một khách sạn nhỏ sau đó củi khô bốc lửa một phát không thể quay lại, bây giờ mới phát hiện khách sạn này ngoài không có điều hòa, mày ngay cả chăn đều là chăn mỏng mùa hè.

Triệu Bạch Lộ đẩy người Cố Kim Dạ ra: “Này, tôi nói anh……”

Cố Kim Dạ nhăn mày lại tựa như rất bất mãn, nhỏ giọng ưm: “Sprite, đừng quậy.”

Triệu Bạch Lộ cứng họng.

…… Sprite là ai.

Cố Kim Dạ xoa nhẹ eo cô hai cái, nói thầm: “Ngoan nào, tự đi chơi với Coca đi.”

Triệu Bạch Lộ liếc mắt, khẽ thở dài, mặt không cảm xúc nhìn ăn.

…… Coca là ai nữa.

Tình sử rất phong phú nha, luật sư Cố.

Tiếng hít thở của Cố Kim Dạ dần dần đều đều, anh ôm người trong lòng ngực thật chặt, nhẹ nhàng nói: “Chúng mày ngoan nào…… Chờ tao tỉnh lại……”

Triệu Bạch Lộ không nói nên lời, vươn ngón tay muốn đẩy đầu anh ra khỏi cổ mình, tiến đến bên tai anh hỏi: “Người ta sưu tầm tem, còn anh thì sưu tầm đồ uống hả?”

Cố Kim Dạ không nghe rõ, mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng rồi không nói gì nữa, anh đã ngủ rồi.

Triệu Bạch Lộ nhìn Cố Kim Dạ trước mặt không chớp mắt. Anh không mặc quần áo, tảng lớn da thịt lộ ra bên ngoài chăn, điều hòa trong phòng bị hỏng cho nên làn da cô chạm vào cũng lạnh ngắt.

Nhưng cho dù lạnh, cũng không ảnh hưởng đến xúc cảm tốt đẹp của cơ thể Cố Kim Dạ.

Triệu Bạch Lộ nhớ rõ lúc học cấp 3 Mạnh Nghiên Hàm đã nói với mình, Cố Kim Dạ không phải là người thành phố A. Anh là người Trùng Khánh, cấp 2 anh mới chuyển nhà đến đây.

Ở trong ấn tượng của Triệu Bạch Lộ, mọi thứ liên quan đến Trùng Khánh đều có mùi vị lẩu, là vị chua chua cay cay. Cô nghĩ chắc làn da của bọn họ phải là hơi thô mới đúng, nhưng làn da Cố Kim Dạ lại trắng nõn, lỗ chân lông nhỏ, cũng không có mụn, giống y như là được dưỡng ẩm từ vùng sông nước Giang Nam ra.

Ngày hôm qua anh uống quá nhiều, gương mặt màu đỏ ửng, nhìn qua trông anh ngon miệng hơn và không trầm tĩnh như bây giờ.

Mạnh Nghiên Hàm từng nói Cố Kim Dạ là một người đàn ông cực kỳ ngon.

Không giống mấy thằng nhóc thối miệng còn hơi mùi sữa xung quanh. Anh là một người đàn ông giống như Coca lạnh ngày hè. Không chỉ ngon mà uống xong cả người đều sảng khoái, cực kỳ sảng khoái.

Sảng khoái sao? Triệu Bạch Lộ âm thầm suy nghĩ.

Dù sao lúc làʍ t̠ìиɦ cũng rất sảng khoái.

Chắc là cô luôn sờ cọ vào người Cố Kim Dạ làm anh cực kỳ không thoải mái. Ngủ cũng không ngon nên Cố Kim Dạ nhíu mày, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm nói: “Không phải Coca, là ai……”

Triệu Bạch Lộ nhìn anh một lát, bỗng nhiên có một tiếng cắt ngang, cảm giác cực kỳ hoang đường.

Cô kéo chiếc chăn mỏng lên, phủ lên người hai người, trở mình quay mặt về phía anh.

Cố Kim Dạ ngủ cũng không thành thật, lúc nửa tỉnh nửa mê cứ khẽ ậm ừ. Lúc mới bắt đầu còn nói tiếng phổ thông, sau đó đã biến thành giọng địa phương Trùng Khánh, tiếng anh nói mơ hồ, giọng nói trầm thấp.

“Ai……”

Trời sáng hơn một chút, Triệu Bạch Lộ nhắm mắt, chân thon dài ở dưới chăn nhẹ nhàng đá anh.

“Hả?” Trong giọng anh mang theo sự bực bội khi bị quấy rầy và sự nhẫn nại.

Khuôn mặt Triệu Bạch Lộ trống rỗng: “Fanta.”