Chương 6

Sau khi rời khỏi ra đình nhà họ Tần, tôi không có chỗ nào để đi cả chỉ có thể gọi điện cho người bạn gái tốt nhất của tôi là Khương San.

Điện thoại tắt máy.

Cô ấy và tôi là bạn cùng lớp ở trại trẻ mồ côi. Cô ấy nhiều hơn tôi hai tuổi, có một tổng giám đốc tốt bụng tài trợ cho cô ấy nên sau khi tốt nghiệp cấp ba xong, vì ngoại hình và khí chất hơn người nên cô ấy đã vào Học viện Hàng không. Đã tốt nghiệp và hiện tại đang là một tiếp viên hàng không.

Thực ra hồi học đại học, tôi cũng có một người tài trợ, hơn nữa anh ấy cũng giúp đỡ tôi rất nhiều.

Chỉ là tôi chưa từng gặp anh ấy bao giờ.

Điện thoại của Khương San tắt máy điều có có nghĩa là cô ấy đang làm việc.

Tôi đang đi lang thang ngoài đường chưa đi được bao xa thì nhìn thấy một cửa tiệm đang treo bảng hiệu tuyển người. Tôi đi đến gần mới phát hiện đó là một quán bar.

Cũng tốt, tôi đang muốn uống rượu.

Đây là lần đầu tiên tôi đến quán bar, ở đây không như tôi tưởng tượng.

Không phải là nơi náo nhiệt ồn ào, mà nó lại thanh tịnh yên ắng.

Tôi bước từ từ đến gần quầy bar giả vờ là khách quen và nói: “Cho tôi một ly vodka, à không...ba ly chứ.”

Tôi không hiểu về rượu, chỉ biết đây là một loại rượu mạnh mà người Nga thích uống.

Dù gì họ cũng là một dân tộc hào hùng, nó có thể giúp tôi giải sầu.



Quả nhiên là khi tôi uống liền một lúc ba ly, trước mắt tôi bắt đầu xuất hiện hình ảnh trùng lặp.

Đây đúng là một loại rượu thật sự. Khi nhìn thấy tôi nghiêng ngả ngồi uống rượu, nhân viên pha chế hỏi tôi rằng: “Cô ơi cô uống nhiều quá rồi! Xin hỏi cô có bạn không tôi liên hệ bạn cô đưa cô về nhà.”

Mặc dù uống say nhưng mà đầu óc tôi vẫn tỉnh táo.

Anh ta hỏi như vậy tôi có chút bối rối.

Bạn ư?

Hồi còn học đại học đa phần thời gian tôi giành cho việc làm thêm rồi học tập nên tôi rất ít kết giao bạn bè.

Khương San thì lại đang bận công việc, tôi còn bạn nào khác nữa đâu.

Trong lúc tôi định từ chối thì đã có một dãy số xuất hiện trong đầu tôi, đó là số điện thoại của Kỷ Trạch Diên.

Mặc dù số điện thoại của anh ta tôi mới biết mấy ngày hôm trước, nhưng tôi đã sớm khắc sâu trong đầu.

Tôi đọc số điện thoại của Kỷ Trạch Diên cho nhân viên pha chế, sau đó nghe thấy tiếng gọi điện và anh ta hỏi tôi tên của bạn tôi, sau khi nói cho anh ấy xong tôi liền nằm dài trên quầy bar để đợi.

Anh ta nhất định sẽ không đến.

Tôi nghĩ như vậy



Nhưng một lúc sau tôi nghe thấy giọng người đàn ông quen thuộc bên tai: “Cô ấy đang ở đâu?”

Trong quán bar yên lĩnh này, tiếng nói của anh ấy trầm đặc như tiếng violin.

Tôi giả vờ say và cảm nhận được một người đàn ông đã bế tôi lên, đặt vào hàng ghế phụ lái, trong lúc này tôi có thể cảm nhận thấy hơi thở gần kề của anh ấy. Mặc dù tôi không biết anh ta làm gì, nhưng trong đầu tôi chỉ hiện lên hai chữ - phục thù.

Có thể là do đã uống rượu, khi cái suy nghĩ đó vừa xuất hiện tôi liền mở mắt ra và quàng tay vào cổ người đàn ông trước mặt, nhìn chính xác về phía môi của anh và hôn lên.

Bên cạnh tai tôi vọng lại âm thanh dây an toàn bị nhả về.

Đúng thật là tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.

Tôi không biết hôn là gì. Nụ hôn rất cứng nhắc và môi tôi chỉ kịp dừng lại trên môi anh ta một giây thì đã bị đẩy ra. Sau đó anh ta dùng giọng điệu kinh tởm mà nói với tôi rằng: “Cô thật là hạ tiện, ngay cả liêm sỉ cũng không có.”

Nếu như bình thường thì có lẽ tôi nhất định sẽ xuống xe mà rời đi, nhưng giờ rượu đã làm cho tôi mất hết lý trí, không chỉ không xuống xe mà ánh mắt của tôi cứ nhìn chăm chăm vào người đàn ông ấy rồi nhếch mép cười: “Tôi không phải hạ tiện, anh là người đàn ông đầu tiên của em, nhưng cô ta lại không phải.”

Vừa nghe tôi nói xong, vẻ mặt của Kỷ Trạch Diên liền tối sầm lại. Anh ta liền lấy tay đè lấy cổ tôi hỏi từng câu từng chữ: “Cô nói cái gì?” Lần này anh ta không đè chặt.

Tôi thậm chí còn táo bạo hơn trước, một tay chạm vào lưng người đàn ông, áp sát mặt vào anh ta và nói rằng: “Tôi tận mắt nhìn thấy Tần Tử Cầm và tài xế của ông Tần Chiêu Dân đã làm chuyện ấy ở nhà xe. Còn biết rằng trong kỳ nghỉ của trường, cô ta ở trong phòng ký túc xá vui vẻ cùng mấy người bạn học rồi bị quản lý ký túc xá phát hiện, nhắc nhở một lần. Những sự việc trước đó anh không thể điều tra được, nhưng sự việc này anh điều tra là sẽ rõ.”

Vì khoảng cách gần, nên tôi nhìn rất rõ vẻ mặt của Kỷ Trạch Diên càng lúc càng tối sầm lại.

Tôi từng nghe nói đàn ông dù ít hay nhiều cũng khá để ý đến chuyện trinh tiết. Quả nhiên là như vậy.

Tôi đưa tay ra và bấu nhẹ vào lưng của anh ta, giả vờ với bộ dạng trêu ghẹo: “Nhưng tôi thì trong sạch chỉ có anh là duy nhất.”