Buổi sáng tôi bị đánh thức bởi cơn đau không thể chịu được. Mọi thứ đêm qua giống như một cơn ác mộng, nó đột nhiên ùa về trong tâm trí tôi...
Lần đầu tiên của tôi, đêm tân hôn đầu tiên của tôi, đã bị Kỷ Trạch Diên đối xử như một kẻ thù.
Đã phá vỡ tất cả những ảo tưởng trước đây của tôi.
Chiếc giường lạnh ngắt.
Có giọt máu đỏ chói mắt trên chiếc ga giường màu trắng.
Tôi thức dậy và nhịn đau đi vào phòng tắm, sau đó tắm rửa,thay quần áo và đổi ga trải giường.
Ra khỏi cửa phòng, đứng ở cầu thang của tầng hai tôi nhìn thấy Kỷ Trạch Diên ngồi bên cạnh chiếc bàn hình chữ nhật, anh vừa đọc báo vừa ăn sáng.
Ánh nắng vàng vào buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt nghiêng của người đàn ông đó, một cảm giác thật ấm áp và thiêng liêng.
Đã yêu thầm anh mười hai năm, lấy anh sống với anh dưới cùng một mái nhà và ăn sáng cùng với anh, đó là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, nó giống như là một giấc mơ.
Bây giờ nó đã trở thành sự thật, nhưng tôi lại không dám tiến về phía trước.
Tối qua anh ta chiếm đoạt tôi như như một con thú, nên lúc nào tôi cũng nhắc nhở bản thân, tôi chưa bao giờ thật sự hiểu về anh ta.
“Cô Tần, cô tỉnh rồi à”
Khi tôi đang để mắt đến Kỷ Trạch Diên thì người hầu đã nhìn thấy và chào tôi một cách khách sáo.
Hình như cô ấy không gọi tôi là phu nhân như ngày hôm qua, mà gọi tôi là cô Tần.
Trái tim tôi run lên. Tuy rằng cảm thấy có phần không được vui, nhưng vì thân phận của mình nên tôi không dám hoài nghi, chỉ là tôi che giấu nỗi sợ hãi của đêm qua và đi xuống lầu ngồi đối diện với Kỷ Trạch Diên.
Người hầu mang cơm đến cho tôi. Mặc dù tôi không muốn ăn nhưng cũng cố ăn hai miếng lót dạ.
Ngẩng mặt lên mới thấy, hóa ra Kỷ Trạch Diên cũng giống tôi, đồ ăn trước mặt cũng không mấy động đũa.
Tôi không biết mình muốn thay đổi bầu không khí hay cải thiện cuộc hôn nhân này, tôi không biết mình có thể tiếp tục hay không. Tôi cất giọng nói nhẹ nhàng “Tôi xin lỗi vì đã dậy muộn. Từ ngày mai trở đi tôi sẽ dậy sớm để làm đồ ăn sáng cho anh”
Nếu nói đến sở trường của tôi thì đó nhất định là nấu ăn.
Sau khi nói xong tôi vẫn mong chờ một điều gì đó, nhưng Kỷ Trạch Diên lại ném dụng cụ ăn trên tay xuống, khi đứng dậy biểu cảm của anh ta vẫn là thờ ơ: “Đi thôi! Xe đang đợi bên ngoài!”
“ Đi đâu?” Trông người đàn ông này có vẻ khó chịu, nhất thời tôi cảm thấy lo lắng rằng mình đã nói sai điều gì.
Từ trước đến giờ tôi không phải là người , nhưng trước mặt Kỷ Trạch Diên, đến thở tôi cũng phải nén xuống.
Lúc này người đàn ông đã đi đến cửa để bắt đầu thay giày, cũng không thèm ngoảnh đầu lại mà trả lời rằng: “Về nhà cô”. Tôi ngồi trên xe của Kỷ Trạch Diên về nhà họ Tần.
Trước khi bước vào cửa tôi đã nghĩ rằng Kỷ Trạch Diên đối với tôi như vậy là bởi vì không hài lòng với cuộc hôn nhân này, chứ không phải vì phát hiện tôi không phải là chị gái.
Nhưng khi tôi đi theo anh ta bước vào cửa, tôi nhìn thấy Tần Tử Cầm, người mà tôi đã đưa ra sân bay từ hôm qua lại đứng ở phòng khách cùng bố mẹ của tôi.
Đôi mắt sưng vù như một trái đào, vừa nhìn là biết cô ấy đã khóc rất nhiều.
Bố mẹ đứng cạnh cô với vẻ mặt tức giận.
Tôi nhìn Kỷ Trạch Diên và phản ứng đầu tiên của tôi là là anh ta đã phát hiện việc kết hôn thay thế này, vì thế đã gọi người bắt Tần Tử Cầm lại, trong lòng tôi cảm thấy hoang mang.
Trong cái thành phố này, Kỷ Trạch Diên chưa hẳn là muốn gọi gió hô mưa đều được, nhưng khi anh ta đã thù ai thì đó là chuyện quá dễ dàng.
Nếu mỗi mình tôi thì không sao, giờ sự việc liên quan đến cả bố mẹ và chị gái.
Tôi tự trách bản thân mình, đang suy xét xem phải giải thích như thế nào, lúc này tôi nhìn thấy Kỷ Trạch Diên bước đến gần ôm chầm lấy Tần Tử Cầm, an ủi mà nói rằng: “Em không sao chứ?”
Từ ánh mắt của anh ta, tôi cảm nhận thấy một sự ấm áp chưa từng có.