Chương 17

Từ hôm đó trở đi, phải gần một tháng tôi không gặp lại Kỷ Trạch Diên.

Cuộc sống dần dần quay trở lại yên bình. Tôi sắp xếp công việc một cách bận rộn hơn, để cho bản thân quên lãng cuộc hôn nhân ấy.

Hôm nay là ngày tôi lãnh lương. Sáng sớm Khương San đã léo nhéo lấy được tiền thì mời cô ấy đi ăn.

Không để cô ấy chờ lâu, tôi cố gắng tan ca đúng giờ.

Kết quả là tôi vừa bước ra khỏi nơi làm việc thì một người đàn ông mặc âu phục đen bước đến, khách sáo và nói với tôi rằng: “Tần Tiểu Thư, tôi là tài xế của Kỷ tổng, anh ấy bảo tôi đến đón cô.”

Đang là thời gian tan ca nên những người xung quanh đều nhìn tôi với đôi mắt lạ thường.

Tôi có chút hơi mơ hồ: “Kỷ Tổng là Kỷ Trạch Diên sao?”

Làm sao anh ta lại đến đón tôi về cơ chứ?

Tài xế giải thích rằng: “Chủ tịch hội đồng quản trị muốn gặp cô, cũng chính là ông nội của Kỷ Tổng.”

Tôi nghĩ đến lần gọi điện trước, trong lòng tôi đang mâu thuần vì tôi sợ Kỷ Trạch Diên lăng mạ tôi trước mặt ông nội của anh ta.

Nhưng tôi lại không thể không đi.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đi theo anh ta lên xe.

Anh ta đưa tôi đến bách hóa Tinh Thìn rồi đưa cho tôi một chiếc thẻ màu bạc, bảo tôi vào chọn một bộ quần áo phù hợp.

Mặc dù tôi không muốn cầm, nhưng bách hóa Tinh Thìn là bách hóa sang trọng nhất ở cái Yến Thành này, các thương hiệu nổi tiếng hầu như đến đây đều tụ tập tại đây.



Nhưng với giá cả quần áo ở trong đó, tôi có dùng hết thẻ tín dụng của mình thì cũng không đủ tiền mua.

Đến đây để mua sắm bình thường đa phần là các tiểu thư nhà quyền quý hoặc là các minh tinh.

Tôi mặc bộ đồng phục vừa mới bước vào, tất cả những nhân viên bán hàng đều liếc nhìn tôi một cái rồi lờ đi.

Tôi cũng không để bụng, vốn dĩ tôi cũng không phải là người có đủ tiền để chi tiêu ở những chỗ sang trọng như vậy.

Tôi dạo xung quanh một vòng cuối cùng dừng ở một cửa hàng bán đồ thương hiệu, vì các thương hiệu khác tôi đều nghe qua chỉ có thương hiệu này tôi chưa được nghe đến bao giờ.

Cho nên tôi tưởng rằng tiệm này chắc sẽ rẻ hơn.

Tôi vừa nhìn là thích ngay bộ váy màu gạo trên con ma nơ canh, thiết kế đơn giản mà lịch sự.

Càng nhìn lại càng thấy vừa ý, không nhịn được muốn mặc thử.

Bất ngờ hơn nữa là thái độ của nhân viên phục vụ rất tốt, biết là tôi định thử thì liền lấy mẫu với kích cỡ tôi yêu cầu rồi mời tôi vào phòng thay đồ.

Sau khi tôi thay đồ xong, bước ra soi trước gương.

Không thể không thốt lên rằng, bộ đồ này y như tôi nghĩ, rất phù hợp với tôi.

Tôi quyết định mua chiếc váy này và hỏi nhân viên bán hàng: “Bao nhiêu tiền?”

Nhân viên bán hàng cung kính nói với tôi rằng: “Hai trăm mốt tệ.”



Con số này làm tôi không nhịn nổi hít một hơi.

Hai trăm mốt tệ.

Tôi tưởng rằng chiếc váy này chắc tầm khoảng mấy chục tệ, giá tiền này vượt xa kế hoạch mua sắm của tôi. Tôi sợ rằng Kỷ Trạch Diên thấy cái giá như vậy sẽ cho rằng tôi là đứa hư vinh.

Lúc tôi chuẩn bị đi thay đồ thì từ trong gương nhìn thấy Tần Tử Cầm.

Trong tay cô ấy cầm hai cái túi đồ, nhân viên trong tiệm vừa nhìn thấy cô ấy liền nhiệt tình tiếp đón.

Lúc đang giới thiệu thì nhân viên bán hàng quay người nhìn tôi và nói với cô ấy rằng: “Cô có khuôn mặt giống với vị khách này quá.”

Tần Tử Cầm lúc này mới nhìn thấy tôi, rồi lại nhìn thấy chiếc váy tôi đang mặc, hiếu kỳ nhắc nhân viên phục vụ rằng: “Đồ tiệm của các cô đắt như vậy mà sao ai cũng cho thử như vậy? Nhỡ đâu cô ấy làm bẩn váy thì sao? Đến bồi thường cũng không nổi thì làm thế nào?”

Nhân viên bán hàng nhìn tôi với ánh mắt khó xử.

Tôi không biết làm gì chỉ có thể nói: “Tôi mua.”

Nghe thấy tôi nói tôi mua thì Tần Tử Cầm cảm thấy rất bất ngờ rồi im miệng không nói gì.

Tôi cầm chiếc thẻ bạc từ trong túi ra đưa cho nhân viên bán hàng sau đó vào phòng thay đồ.

Lúc tôi vừa bước ra Tần Tử Cầm đứng bên cạnh cười nhạt: “Không ngờ cô cũng có tiền mua chiếc váy này.”

Tôi vừa cầm chiếc váy đưa cho nhân viên gói lại, vừa nói với Tần Tử Cầm rằng: “ Đúng vậy, hôm nay tôi đi gặp ông Kỷ cho nên chồng tôi bảo tôi đi mua ít quần áo.”

Sau khi nói xong tôi cười một cách ngọt ngào với cô ấy.