Chương 21

Ngày hôm sau, An Nhiên xin nghỉ học đến viện khám

Mấy ngày sau y đến lấy kết quả. Bệnh viện sau khi xét nghiệm sinh thiết lấy mẫu dịch tủy xương của y đã có kết quả, vị bác sĩ ngồi trước phác đồ điều trị, chỉ vào từng giai đoạn bệnh bạch cầu.

"Hồng cầu giảm khả năng trao đổi oxy không đảm bảo nên khó thở, xanh xao, mệt mỏi. Bạch cầu giảm thì mất khả năng đề kháng ở hệ miễn dịch gây virut xâm nhập, dễ nhiễm trùng, nhiễm bệnh, thường sốt cao. Tiểu cầu suy giảm gây chảy máu cam chân răng, xuất huyết, suy kiệt nặng, ngủ nhiều, đau đớn nhiều hơn. Buồn nôn nhiều hơn..."

Bác sĩ nói rất nhiều thế nhưng lỗ tai An Nhiên đã lùng bùng, chỉ nghe ra mỗi câu thời kì cuối. Hai bàn tay bé nhỏ của y nắm chặt lấy mảnh vải quần nơi đầu gối, nhàu thành một mảng. Hai hốc mắt y vẫn trợn trừng hung dữ, bờ môi giật giật hoang mang.

"Bác sĩ, tôi hiện tại không có tiền để nhập viện, cũng không có tiền để truyền hóa chất trị liệu. Nhưng xin ông hãy điều trị cho tôi, cứ coi như là tôi vay mượn ông đi. Sau này tôi khỏe lại, tôi đi làm kiếm tiền, tôi nhất định trả lại cho ông. Tôi hứa danh dự không thiếu một xu. Bác sĩ, làm ơn, bác sĩ. Tôi nhất định trả lại cho ông mà, không quỵt của ông đâu."

Y nắm tay vị bác sĩ đòi mượn tiền trị bệnh, ánh mắt vẫn trợn trừng hung dữ. Vị bác sĩ nhìn vào đôi mắt y, chả hiểu sao khắc này lại cảm thấy bế tắc đau khổ len lỏi qua l*иg ngực ông. Hành nghề bác sĩ mười mấy năm qua ở bệnh viện này, chữa trị cho bao người, gặp trường hợp mắc căn bệnh quái ác này vô cùng hiếm hoi, lại nói tỉ lệ sống sót chẳng có mấy người.

"Không phải tôi không cho cậu mượn nhưng tình trạng bệnh của cậu dù có truyền hóa chất trị liệu cùng lắm kéo dài được thêm hai tháng, tôi cũng còn gia đình, mong cậu thông cảm cho..."

Vị bác sĩ nói đến đây, bàn tay của y đã từ từ nới lỏng, chậm rãi buông ra khỏi cánh tay ông ta. Ánh mắt, khóe môi cười cười tự trấn an chính mình: "Ha ha...Tôi hiểu rồi, tôi kích động quá hả bác sĩ, làm bác sĩ hoảng sợ luôn, ha ha..."

Y bật cười tươi rói, tay xoa xoa chóp đầu. Thái độ của y khiến vị bác sĩ kinh hỉ: Cậu thiếu niên này da mặt nhợt nhạt thiếu máu còn có thể trưng ra nụ cười rạng rỡ đến vậy sao, đây có lẽ là nụ cười đẹp nhất, kiên cường nhất mà ông ta từng nhìn thấy trong cuộc đời hành y của mình.

***

Trong căn biệt thự của Hàn Tử Đằng, hắn tuy bề ngoài cứng nhắc nhưng trong lòng nóng ran, quả nhiên đã nghe lời lão quản gia thuyết phục, hắn về đây xem thử y mấy bữa rài sống ra sao, hóa ra hắn về đến nơi, y là chưa có về.

"Tên này đi đâu, tan học lâu vậy mà chưa về, đừng nói lại đi làm thêm?" Hắn nghĩ thầm trong bụng, đi quanh căn nhà một lượt. Nhà cửa ngăn nắp sạch sẽ, xem ra tên này lau chùi dọn dẹp hằng ngày. Hắn hài lòng khóe môi hiện ý cười, móc trong ví ra một xấp giấy đỏ đỏ trên đề mệnh giá mười ngàn mỗi tờ, cầm theo xấp tiền bước lên lầu, mở cửa phòng của y ra đặt lên bàn học cho y xem như phí dọn dẹp của ôsin.

Chợt nhiên lọ thủy tinh trong chứa ngàn ngôi sao đập vào tầm mắt hắn, hắn vươn tay cầm lên ngắm ngiá, ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc.

Đặt lọ về chỗ cũ, hắn phóng tầm mắt lên trên chiếc giường, mền mùng gấp thẳng băng tác phong y trong quân đội khiến hắn có chút ngưỡng mộ.

Tên này ngay cả phòng mình cũng dọn sạch sẽ đến vậy sao, chỉ có điều con gấu bông cũ mèm, đổ ruột lòi gòn ngồi bên cạnh mền gối mới toanh đặt trên chiếc giường xinh đẹp sang trọng thật không thích hợp chút nào. Hắn sải chân đi lại, tính cầm lên ném ra ngoài sọt rác. Hình ảnh năm xưa lại bất giác ùa về.

Trên sân miếu nhỏ, hoa ổi rụng trắng xóa. Cậu bé con bị đám bạn cùng trang lứa dồn vào góc tường rêu phong, bị đấm vào mặt vào đầu, tay vẫn ôm khư khư con gấu bông vào lòng, che chở cho nó.

"Đừng đánh gấu misa của tôi, đừng đánh, gấu misa sẽ đau lắm, đừng đánh." Hình ảnh cậu bé con bờ vai run rẩy ôm lấy gấu bông, hai hốc mắt trợn trừng hung dữ giữa tiếng cười giễu cợt của đám nhóc tì ngỗ ngáo văng vẳng xa dần.

Hàn Tử Đằng tia mắt dịu xuống, đặt con gấu bông cũ mèm về lại chỗ cũ trên giường. Thôi bỏ ý định ném nó vào sọt rác, quyển nhật khí bên cạnh con gấu bông lại rất nhanh đập vào tầm mắt hắn. Chả hiểu sao khắc này hắn lại hiếu kì muốn mở ra xem thử bên trong cái thứ này đã viết những gì.

Trang đầu mở ra, là hai câu thơ với nét chữ trẻ con tròn xoe ngay hàng thẳng lối 'Đường về xứ Lộc thân thương. Trời xanh mây trắng quê hương hữu tình!'

Hắn dở tiếp, dở tiếp, dở đến nửa quyển nhật kí đồng tử mắt của hắn giãn căng ra. Bên trong toàn chứa hình của hắn lúc đang ngủ trên chiếc giường này, toàn bộ đều được vẽ bằng tay, chì tô màu sáng tối, tỉ mỉ cẩn trọng từng nét. Bờ môi hắn giật giật, từng tế bào như muốn tách ra, vặn xoắn. Cái thứ này muốn làm họa sĩ sao, ban đêm không ngủ ngồi họa hình của hắn. Thật điên rồ quá mà.

Chợt hắn nhíu mày chú ý dưới một bức hình của hắn đang nằm ngủ, là hàng chữ cẩn trọng nắn nót 'Hàn Tử Đằng, em yêu anh!'

Hắn gấp gáp dở lại mấy bức hình hắn vừa mới xem qua. Quả nhiên phía dưới đều có mấy hàng chữ đại loại nội dung 'Hàn Tử Đằng, đêm qua em hôn trộm anh, bờ môi của anh thật mềm thật ngọt!'

"Hàn Tử Đằng, em muốn anh, muốn anh đến phát điên lên, em không thể kiềm chế khi nằm bên cạnh anh..." Đọc đến đây, da đầu của hắn rét lạnh, vươn tay xé nát mấy tấm hình y đã họa hắn, giục quyển nhật kí xuống nền lấy chân giẫm lên bing bing...miệng không ngừng mắng xuống.

"Hạ tiện, ghê tởm! Tại sao lâu nay ta lại có thể sống chung với một tên cυồиɠ ɖâʍ hèn hạ tới mức này?" Nghĩ đến y, hắn hoàn toàn nổi da gà run lạnh.

Lại nói y đang lơn tơn từ bệnh viện đi bộ về đến trước ngỏ nhà, chợt nhảy mũi hắt xì một cái. "a, có ai mắng thầm mình sao?" Chợt nhiên từ xa nhìn vào khuôn sân. Y thấy chiếc xe hơi quen thuộc của Tử Đằng đang dừng đỗ trong sân, ánh mắt u buồn của y rất nhanh tỏa sáng "Tử Đằng, là Tử Đằng, anh ấy về rồi, anh ấy đang ở trong nhà."

An Nhiên ba chân bốn cẳng chạy một mạch vào. Vừa lúc này hắn từ trong nhà vội vã bước ra, nét mặt tối sầm vô cùng khó coi, đúng lúc nhìn thấy y bước tới.

Như lửa cháy gặp gió lớn thổi tạt vào mặt hắn, chớp mắt lại càng hun đút tâm trạng hắn thêm ghét bỏ y lấy mười phần. Không nói không rằng hắn chọn cách phớt lờ y, cứ thế mà rời đi.

"Tử Đằng, chậm đã anh." Khó khăn lắm mới thấy hắn về nhà. Y nào có để cho cơ hội vụt mất. Y vươn tay nắm chặt cánh tay hắn lại, hơi thở hỗn loạn nhìn hắn, vội vàng mà nói. Chỉ sợ chậm một giây hắn sẽ bỏ đi không kịp nghe những lời y nói nữa.

"Tử Đằng anh về hồi nào vậy, anh đợi em có lâu không, anh có mệt không, có đói bụng không, em nấu cơm cho anh ăn nha?"

"Đủ rồi, tao không đến đây để chờ mày, đừng có tự sướиɠ. Tao chỉ là về lấy đồ của tao bỏ quên, mày tránh qua một bên đi, đừng có sàn ràng cản đường tao." Hắn dùng sức đẩy y sang một bên, lời nói cay đắng từ miệng hắn cứ thế phun ra trong ý thức. Hắn chỉ muốn nói lời thật châm chọc, thật nặng nề để cho y biết khó mà lui, để cho y đừng đeo bám hắn nữa.

Thế nhưng hắn đã lầm. Y chẳng những không lui còn lấn thêm một tấc trực tiếp vòng tay qua hõm eo của hắn, ôm chầm lấy hắn vào lòng, toàn thân run rẩy mà bật âm, âm thanh lại càng bấn loạn chẳng theo một tiết tấu nào.

"Tử Đằng đừng tránh mặt em, cho em bên cạnh anh thêm một lúc, cho em xin ôm anh thế này cũng được. Em không đòi hỏi gì nhiều nữa đâu, chỉ ôm một lúc thôi" ôm hắn máu từ khoang mũi y lại chảy ra.

Hắn nhìn xuống thấy áo sơ mi trước ngực của mình ướt đỏ liền liên tưởng đến cái cảnh y cưỡng hôn hắn ở trường học, càng hiểu lầm rằng y động dục với hắn, t*ng trùng thừa thãi tràn dâng đến tận não, đến độ máu mũi cũng tràn ra ngoài. Trong lòng hắn dấy lên ác cảm với y, càng ghê tởm y hơn. Hốc mắt hắn tối sầm lại, tay dùng thêm chút sức đẩy y ngã xuống nền, lên xe mà rời đi.

Y lồm cồm đứng dậy đuổi theo sau hắn. Xe quay đầu chạy ra khỏi khuôn sân lao đi trên con đường rộng lớn. Y vẫn chạy theo ở phía sau như kẻ điên không biết tự lượng sức mình, miệng không ngừng gọi tên hắn: "Hàn Tử Đằng, Hàn Tử Đằng..."

Y càng ra sức chạy, chiếc xe càng bỏ y lại ở phía sau, bỏ xa y cả một quãng đường dài.

Kiệt sức chân y ngã khuỵu xuống lòng đường, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn về phía trước. Tình yêu mãnh liệt y giành cho hắn vẫn không hề thuyên giảm. Vẫn âm ỉ sục sôi trong l*иg ngực của y, thổn thức từng hồi.

"Hàn Tử Đằng, em một đời này đuổi chạy theo anh

Em chạy theo anh trong căn phòng đôi ta từng sống cùng nhau

Em chạy theo anh trong vườn hoa ươm mầm Tử Đằng

Em chạy theo anh trong ngôi trường cấp hai thân thuộc

Em dẫm lên từng dấu chân của anh, nhìn bóng lưng anh từ phía đằng sau

Em hi vọng có một ngày anh dừng lại, để em có thể đến gần phía sau lưng anh, chạm bàn tay em vào bàn tay anh, kề cận làn hơi thở nồng nàn của anh mang lại cho em.

Thế nhưng em càng chạy anh lại càng đi nhanh cách xa em

Xa quá xa

Cho đến một ngày em kiệt sức

Em gục xuống

Anh vẫn cứ đi cứ đi hoài

Càng đi lại càng xa

Em gọi anh anh không quay đầu nhìn lại em dù chỉ một lần

Một giọt nước rớt xuống lòng bàn tay em,

Ngước mắt nhìn theo tấm lưng anh

Âm thanh tiếng gọi của em ngày càng khàn đυ.c, hòa vào dòng nước vô vọng

Anh mãi mãi không bao giờ quay đầu lại nhìn em dù chỉ một lần

Bóng lưng anh nhạt nhòa trong tầm mắt

Em mãi mãi không với được tới anh

Anh mãi mãi không bao giờ quay đầu lại nhìn em dù chỉ một lần

Em mãi mãi không với được tới anh

Bóng lưng anh mãi mãi nhạt nhòa trong tầm mắt em."

An Nhiên lồm cồm đứng dậy bước vào trong căn phòng của mình. Y phát hiện ra quyển nhật kí bị xé nát, từng mảnh giấy vương vãi trắng xóa cả nền phòng. Y vươn ngón tay run rẩy gom nhặt lại, dùng hồ cẩn thận dán từng mảnh vụn. Này là nét mặt khi ngủ của Hàn Tử Đằng. Này từng đôi mắt làn môi, y đều không muốn có chút tì vết nào. Hàn Tử Đằng, em yêu anh!...