Chương 11

Tách cái bờ môi đỏ mọng của y ra khỏi cánh tay hắn mang theo một sợi chỉ bạc dây dưa.

Hắn đặt y vào trong xe, đầu dựa vào bờ vai của hắn. Một tay lái xe, một tay cố định y lại, không nói không rằng mang thẳng y đến trạm xá gần đó, để y tá khử trùng qua vết thương trên đầu của y, băng bó lại đàng hoàng.

"A ha...đã không có gì đáng ngại, sau khi cậu ấy tỉnh lại là có thể về nhà được rồi." nữ y tá cười cười nhìn Tử Đằng, dặn dò mấy câu sau đó rời khỏi phòng bệnh. Tử Đằng điều chỉnh giường nằm cho đầu y cao thêm một chút, vươn ngón tay vuốt ve bờ môi vừa mới cắn người của y, cười cười " Thứ này bình thường hung dữ chả hiểu sao nết ngủ lại hiền như cừu con, hay đây mới là bộ dáng thật của y?"

Bất quá có cái gì mềm mềm ấm ấm đang cọ lên vành môi của y, lại không tiếc mà dùng thêm chút lực va chạm. Một lần động này, là đã động thức cừu con Nhiên Nhiên, y chậm mở mắt vừa vặn đối diện với gương mặt của Tử Đằng gần trong gang tấc. Hắn là đang nhìn y, còn cọ ngón tay vào bờ môi của y, ánh mắt gắt gao nhìn y, ngón tay miết dọc lên bờ môi của y. Thứ này rốt cuộc là muốn làm gì?

Vẫn còn rất ấm ức, y cứ thế há miệng ngoạm lấy ngón tay của hắn, cắn cho hắn một miếng, một miếng này là cắn đến chảy máu vẫn không buông.

"Nhả ra!" Tử Đằng nhíu mày dùng sức rút ngón tay ra khỏi bờ môi của y, máu vẫn theo vết thương của hắn chảy ra tươi rói. Tên này là thích cắn người đến vậy sao?

Tử Đằng bị chọc cho giận liền dùng chính cái bàn tay vừa bị y cắn, cứ thế bóp lấy hai gò má của y giữ chặt lại. Khoảnh khắc cúi xuống kề sát bờ môi của y, nhìn nhìn một chút rồi há miệng cắn lại một cái. Ban đầu hắn cắn còn đau, sau đó lại chỉ còn dùng có chút lực nhìn ra thì cứ như là đang ngậm mυ"ŧ.

"Hơ..." Toàn thân y bỗng chốc mềm nhũn ra, cái cảm giác va chạm môi lưỡi này vẫn là lần đầu tiên y nếm trải.

Tử Đằng...bờ môi của hắn đang ngậm lấy bờ môi của mình. Hắn đây là đang hôn mình sao? Hơ...thật mềm quá...thật nóng quá...ưm!

Thấy người nọ ở dưới thân hoàn toàn im lặng không chút phản ứng, hơi nóng lại liên tục phả ra nặng nề khí tức.Tử Đằng như ý thức được gì. Hắn vội vã tách khỏi bờ môi của y, mới phát hiện ra bờ môi của y là đã bị hắn hôn đến ướt mềm.

Nhìn vào ánh mắt xao động của y giành cho hắn, tâm trạng của hắn lại càng hoang mang quẫn bách mười phần. Hắn đang làm cái gì, bờ môi đỏ mọng thơm nồng của biết bao cô gái dâng đến tận miệng hắn, hắn còn không hứng thú mυ"ŧ vào. Hôm nay lại ở đây cưỡng bức hôn môi của một nam sinh đồng giới, còn thô lỗ mà tranh hơn thua với y, hắn thấy mình loạn trí mất rồi.

"Nhiên Nhiên, tôi ra ngoài mua đồ ăn, tạm thời ngủ một lát đi, đợi tôi về." Tử Đằng điều chỉnh lại tâm trạng, lại vội vã thu tầm mắt về trên thân, rõ ràng là muốn né tránh ánh mắt đang xao động của y giành cho hắn. Sau đó hắn càng không nói thêm, thẳng một đường rời khỏi phòng.

Tử Đằng...

Y ngón tay sờ vào bờ môi ẩm ướt vừa được hắn hôn qua, đôi mắt thầm lặng nhìn theo bóng lưng của hắn.Không biết yêu là cái gì, nhưng nghe người ta nói con tim đập loạn nhịp khi được đυ.ng chạm, đây có phải là y đã lỡ yêu hắn rồi hay không?

Còn hắn đang hôn nửa chừng sao lại vội vã tách ra, chả nhẽ bờ môi của y không đủ mềm mại, đủ hấp dẫn hắn hay sao? Hay là hắn muốn thử chơi qua đường? Tên khốn này! Cho rằng Tử Đằng đùa bỡn y, lửa giận lại cứ thế bốc lên ngùn ngụt.Y lồm cồm ngồi dậy, thu tém rời đi.

Không bao lâu sau Tử Đằng quay trở lại chiếc giường trống trơn.Y nào có chờ hắn quay lại.

"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên đâu rồi?Nhiên Nhiên!" Hắn gọi y, chân mày nhíu chặt.

"Ơ...cậu thanh niên lúc nãy đã rời đi rồi, tôi nói nghỉ một lát, cậu ấy nằng nặc đòi về cho bằng được, còn trừng mắt hung dữ với tôi.Chưa từng thấy bệnh nhân nào lì như cậu ta, thật là lì lợm quá trời luôn à." Nữ y tá lắc đầu mán vốn, tay gấp dọn lại ga giường. Tử Đằng đổ mồ hôi lạnh cầm theo hộp thức ăn vội vã quay ra cửa, rời khỏi trạm y tế.

Hắn tìm y khắp hai ngả đường, cuối cùng cũng nhìn thấy y đang ngồi dưới tàn cây trứng cá trong con hẻm nhỏ. Đường đất sình lại nước mưa đọng vũng, hắn không thể lôi xe vào, cứ thế đậu ngoài đường lộ, cuốc bộ vào chỗ y.

"Nhiên Nhiên, đã bảo nằm yên đó chờ tôi, sao lại không nghe lời?" Hắn ngồi xổm xuống, đặt tay lên bờ vai y. Đáy mắt có chút nôn nóng, lại nhiều hơn chút mừng rỡ xoắn xúyt. Y ngược lại gạt tay hắn ra, tức giận mà gào:

"Tại sao tôi phải đợi, cậu là cái thá gì mà bắt tôi phải đợi, tưởng mang tôi đến trạm y tế là tôi mang ơn cậu sao, tưởng giàu có là ngon lành lắm sao, đừng bày đặt giở giọng mệnh lệnh với tôi.Tôi khinh!" Y mắng cho hả giận, sau đó đứng lên lại thòng thêm một câu chẳng ăn nhập vào đâu.

"Tiền viện phí và bồi thường quán cơm khi nào có tôi nhất định trả lại." mạnh miệng cho lắm chứ biết đến bao giờ mới trả nổi. Hiện tại thân thể y suy kiệt, về nhà còn đi hoài không tới, làm lụng cho ai. Lê cái thân tàn y tính rời đi, Tử Đằng đã nắm cổ tay y giữ lại, chầm chậm mà thốt lên, giọng điệu nghe ra lại vô cùng ngang ngược.

"Trả liền bây giờ đi."

"Cái gì?"

"Tôi nói cậu trả liền bây giờ đi." Hắn kéo cổ áo y nhấc lên. Hắn tìm y khắp mấy ngả đường, khó khăn lắm mới tìm thấy người cần tìm, khắc này nào dễ dàng buông tha, để cho y đi, thật là khó hơn lên trời.

"Nhưng hiện tại trong túi tôi không có tiền." Y nhíu mày gắt lại, tưởng nói câu đó hắn là thả y đi. Nào ngờ, hắn đã bế thốc y lên mang ra hướng đường cái, nhét y vào trong xe, mặc y vùng vẫy loạn.

"Nhiên Nhiên, nếu không có tiền thì đem cậu gán nợ cho tôi đi."

"Không muốn, không muốn." chưa ý thức được lời nói của hắn, y đập tay bộp bộp vào ngực hắn, hai bên giằng co nháo loạn. Bất quá mảnh áo sơ mi của y lúc này bị tốc lên một khúc, hở ra vùng eo chằn chịt vết thương lằn ngang lằn dọc, vết mới chồng lên vết cũ.

"Gì chứ, đây là bạo hành gia đình sao?" Tử Đằng nhíu mày vươn tay vén lên thêm, vén đến đâu đồng tử của hắn căn giãn đến đó, khắp thân y hầu như chỗ nào cũng có vết thương.

"Khốn nạn, mau buông ra!" Y quá xấu hổ khi để hắn thấy cái hình dạng ghê tởm của mình. Y gào lên, phản kháng. Bất quá hắn càng ghì chặt y dưới thân, chạm ngón tay vào những cái vết thương kia, đáy mắt nổi lửa.

"Đã bao lâu rồi?"

"Tôi hỏi đã bao lâu rồi?" Hắn tiếng trước tiếng sau đã gầm lên, tức giận y chang như cái lần mà hắn hiểu lầm y lấy cắp điện thoại của hắn vậy, nhưng lần này khác hẳn, hắn đang lo lắng cho y à nha!

Bao lâu rồi y cũng không nhớ nữa, từ cái ngày bà nội mất, cô dượng đem y về thì sự việc bạo hành thường hay xảy ra. Ông dượng thường xuyên đánh đập y, y càng cãi lại thì càng bị đánh thậm tệ, lại chẳng còn nơi nào để mà đi, y cắn răng chịu đựng, đánh riết y ngày càng chai lì, dường như không còn biết đau là cái gì nữa.

"Bao lâu rồi thì liên quan gì đến cậu, họ có đánh đập tôi nhưng ít ra họ chưa từng vu khống cho tôi là kẻ cắp."

"Nhiên Nhiên, tôi đã bỏ qua sự việc kia, cậu còn khơi dậy?" Tử Đằng chau mày nhìn y, đang nói bạo hành gia đình lại xọ xiên qua vụ tiền nong là sao, thứ này là muốn tìm chết?

"Nhưng tôi rõ ràng không có lấy điện thoại của cậu, tại sao cậu không tin tôi chứ, tôi thật sự không có làm?" Y gào lên như một đứa trẻ. Nhìn vào đáy mắt ủy khuất của y, tâm trạng hắn dịu xuống.

Ngày hôm đó người ngồi bên cạnh hắn chỉ có y và cái thằng bạn thân nhất của hắn - Thằng Vũ Minh Luân. Nhà nó cũng giàu nứt đố đổ vách, nó chẳng có lí do gì để mà lấy điện thoại của hắn. Hắn lại càng không có lí do gì để mà đi tin một cái thằng khố rách áo ôm mới gặp mặt không đầy mấy lần như y mà vu oan người bạn thân thiết của hắn lấy cắp điện thoại rồi bỏ vào trong ngăn cặp của y. Nếu hắn đã lỡ đến đây rồi thì không nên khơi dậy cái vụ kia nữa, tốt nhất che đậy đi thì hơn.

"Nhiên Nhiên, đừng nhắc đến chuyện này nữa, tôi đưa về."

"Tử Đằng!" Ánh mắt y chìm xuống ẩn nhẫn.

Tử Đằng nói xong câu đó liền khởi động xe rời đi, cả quá trình lái xe hắn hoàn toàn lặng thinh không nói thêm bất kì câu nào nữa. Càng không có nửa con mắt mà đảo về phía y khiến y vô cùng bức bối, tâm trạng tồi tệ. Đối với ai y cũng nhịn được, chả hiểu sao đối với hắn, y hoàn toàn mất khống chế. Y không muốn trong lòng hắn hiểu lầm y, y không muốn danh dự của y bị vấy bẩn trong tim hắn, tại sao hắn không chịu tin y, tại sao chứ?.