Chương 20: Tử Đằng - Gọi tình yêu về có được không

*** Nơi Pháp xa xôi chìm trong sương lạnh nhưng lòng người lại thấy ấm áp, nơi đây nắng trải dài nhưng lòng người lại không có một giọt nắng. Mọi thứ xung quanh đều khoác lên mình cái tươi trẻ của sớm mai, vạn vật đều hăng hái hòa chung nhịp sống, chỉ có thế giới, đã chừa ai đó ra...

Trình Phong Lữ lê bước chân nặng trĩu của mình, anh đã đi bộ từ biệt thự của anh đến nhà cô, như cô... lúc đó... Đôi chân nhỏ lấm tấm máu ấy đã luôn đuổi theo anh, anh không biết rằng, đuổi theo một người, lại mệt mỏi đến thế. Anh sinh ra trong nhung lụa, đi có kẻ đưa, về có kẻ đón, chưa bao giờ anh lại tự bước đi xa thế này. Con đường trở nên thật dài, đôi chân anh cảm thấy đau rát, em, đã bước đi như thế nào...? Đi theo phía sau một người, chỉ luôn thấy bóng lưng người đó, là một sự tổn thương đến dường nào, chỉ người con gái đó hiểu, và cũng chỉ người con gái đó biết... Giá như ngày trước anh chịu ngoảnh lại, anh sẽ thấy đôi chân ấy đã rã rời, sẽ thấy người con gái ấy không còn nước mắt để rơi. 26 năm qua, lần đầu tiên, anh thốt lên hai từ "Giá như" trong tuyệt vọng, trong hối hận không ngoai. Để giờ đây, anh lạc lõng, đơn độc bước trên con đường này, chẳng còn ai đi sau anh nữa, cũng chẳng thấy bóng ai khi anh ngẩng lên nữa... Chu Tử Đằng, anh... rất nhớ em...

*** Khi người con trai thích một cô gái, ai cũng biết, chỉ có cô ấy không biết. Nhưng khi người con gái yêu một chàng trai, ai cũng không biết, chỉ có mình cô ấy biết... Em đã chịu đựng nó trong bao lâu, đã khóc trong lòng biết bao đêm? Anh chưa hề biết, và cũng không bao giờ biết được. Bởi vì người con gái ấy, đã héo mòn vì anh, đã... chết vì anh...

*** Trình Phong Lữ thinh lặng đứng trước cửa nhà cô, nơi cô luôn mời anh đến, nhưng anh chưa bao giờ đến, cũng chưa từng biết đến. Nơi này, có bóng dáng của em... Đưa lên chiếc chìa khóa nhà mà cô đã kiên quyết bắt anh phải nhận năm nào, lòng anh không khỏi thắt lại. Thật vui vì anh còn giữ nó, lại thật buồn vì khi mở cánh cửa này ra, sẽ không còn người con gái ngày nào niềm nở đón chào anh, như người vợ chờ chồng trở về nữa... Để lỡ em, là điều anh hối hận nhất... Anh mở cửa bước vào, không gian còn thoang thoảng mùi hương của cô nhưng lại trống vắng đến đìu hiu. Anh lặng lẽ từng bước, ngắm nhìn xung quanh căn nhà như muốn khắc sâu vào trong tâm trí, nơi này, không có cô... Ngay cả khi anh gõ cửa, cô cũng sẽ chào đón anh một lần nữa... Anh chậm rãi men theo cầu thang đến căn phòng không có cửa. Một căn phòng trống trải, chỉ có độc nhất một chiếc gương... nhuốm máu tên anh "Trình Phong Lữ, cảm ơn...". Anh gần như chết lặng... Anh khó nhọc cất từng bước chân đến chỗ chiếc gương còn đọng lại vết máu khô, xung quanh, con dao ướm máu, quyển nhật ký nhuộm một màu đỏ vẫn được giữ nguyên như ngày ấy. Sở dĩ Chu Tử Đằng vẫn để nguyên như vậy, là bởi nó nhắc cho cô nhớ, cô đã chết như thế nào, đã sống như thế nào, đã yêu như thế nào, đã ngu ngốc đến dường nào...

Trình Phong Lữ nhìn mình trong gương, nét chữ được viết nên bằng máu trong tuyệt vọng và cô đơn hằn lên gương mặt chàng trai, anh không thể nhìn thấy mình, càng không muốn nhìn thấy mình, kẻ đã để người con gái ấy trong đêm đơn lạnh lẽo. Anh khuỵ người xuống, đôi vai anh nặng trĩu những đau thương dồn nén, tại sao lại là "Cảm ơn", Tử Đằng, tại sao lại là "Cảm ơn"? Hãy nói em hận anh, điều đó sẽ không làm anh đau đớn bằng em nói cảm ơn anh. Hãy bảo anh đừng quên em, điều đó sẽ không tra tấn anh bằng "...Hãy quên em đi...", em đã nói như thế... Anh đang đứng chờ đây, Tử Đằng, chờ ngày hạnh phúc

về lại nơi đây, Tử Đằng, không biết khi nào mới tới lượt anh, Tử Đằng...*** Cố nén nỗi đau đến tận tâm can trong lòng, anh gắng gượng đứng dậy, hướng tới căn phòng không khóa cửa duy nhất. Là... căn phòng của trẻ con... Anh bước vào thì thấy khắp căn phòng treo những vật dụng chuẩn bị cho em bé ra đời, lòng anh quặn thắt từng cơn. Anh biết, những thứ này, có ý nghĩa gì. Anh bước tới bên chiếc nôi đã phủ một lớp bụi mỏng, quỳ xuống, móng tay siết chặt bấm vào da thịt vẫn không thấm nỗi đau đang giày xéo này. Nếu ngày đó anh trân trọng em, đã có một sinh linh nhỏ sẽ yên lành ngủ nơi này, anh đã có thể bế nó lên, cùng em tận hưởng khoảnh khoắc ấy.... Nếu như... Anh gục người ngồi xuống, thấy có quyển sổ dưới gầm nôi, anh buồn bã cầm nó lên đọc. Là nhật kí thai kỳ của cô.

--

Tuần 1:

Con yêu, mẹ biết con vẫn chưa thành hình, nhưng mẹ cũng biết con sẽ cảm nhận được mẹ. Con yêu, chào mừng con đến với thế giới này!

--

Tuần 2:

Mẹ thực sự rất lo lắng và hồi hộp, con yêu. Mẹ không có kinh nghiệm nên mẹ rất sợ, mẹ muốn con cũng được đầy đủ như bao đứa trẻ khác...

--

Tuần 3:

Con yêu, dạo này mất ngủ làm con cũng phải thức theo rồi, mẹ xin lỗi... Chờ nhé con yêu, con sẽ được gặp cha sớm thôi!

--

Tuần 4:

Con yêu, gần được một tháng con bầu bạn với mẹ rồi, dù mẹ biết con vẫn chưa có hình hài, mẹ vẫn tin con có thể cảm nhận được mẹ. Con yêu, người đàn ông lịch lãm, tuấn tú ta gặp hôm nay là cha con đấy! Con thấy thế nào? Còn cô gái bên cạnh cha con... còn đừng bận tâm nhé, chỉ là, một người bạn thân thiết của cha con thôi...

--

Tuần 5:

Con yêu, xin lỗi vì chưa có dịp giới thiệu con với cha con... anh ấy.. rất bận... cũng có lẽ là rất rảnh rỗi... bên ai đó... Nhưng con đừng buồn, hôm nay mẹ đã sắm sửa cho con rất nhiều thứ, con sẽ không giận mẹ chứ?

--

Tuần 6:

Mẹ đã quyết định rồi! Nếu con là một cậu trai kháu khỉnh, mẹ sẽ đặt con là "Phong Dật", có nghĩa là một ngọn gió phong lưu, luôn bay đến mọi phương trời,... lại không về lại nơi đây... như người ấy. Còn nếu con là một nàng tiên nhỏ dễ thương, mẹ sẽ gọi con là "Tử Di", con mang tên một loài hoa rất đẹp đấy, con yêu! Chờ ngày được gọi tên con!

--

Tuần 7:

Vẫn chưa gặp được cha con, mẹ xin lỗi... Còn những con người la lối kia, con đừng để ý nhé! Họ có thể nói nặng mẹ, nhưng tuyệt nhiên mẹ sẽ không cho họ động tới con, con yêu. Con còn một người cha rất cường đại cơ mà!

--

Tuần 8:

Con yêu, mẹ đã có cách gặp được cha con rồi. Mẹ hứa đấy! Con sẽ được gặp vào cuối tuần này, con có mong chờ không?

--

Tuần 9:

Con yêu, tạm biệt.

*** Gấp quyển nhật kí chỉ ghi vỏn vẹn có ba trang lại, anh cảm thấy mình như đã chết rồi. Anh đã từng có thể yêu thương thốt lên cái tên "Phong Dật, Tử Di", đã từng có thể thức dậy và thấy con cùng em đang say ngủ. Anh đã từng có thể như thế... Là anh, xin lỗi, là anh, gϊếŧ chết con. Thật xin lỗi, là cha đã sai người đuổi mẹ con đi, là cha, đã tự tay đuổi con đi, khỏi thế giới này. Phong Dật, Tử Di, xin lỗi...

*** Nỗi đau đớn đang gào thét, giãy dụa trong lòng, anh nhắm chặt đôi mắt, không dám đối diện với sự thật nghiệt ngã này. Anh tuyệt vọng, điên cuồng hét lên: "Aaaaaaaa...!" Anh sai rồi, Tử Đằng, trở về đi, Tử Đằng, trở về đi, xin em...

*** Nơi thành phố của tình yêu còn đang đong đầy xúc cảm, Chu Tử Đằng ngồi đoàn tụ cùng gia đình bỗng thấy tim nhói lên thật đau. Cảm giác rất mãnh liệt mà cũng vô cùng mờ ảo, làm tâm trí cô một khắc rối loạn. Cô không biết thứ đau đớn này là gì, chỉ có người con gái ấy biết...

-- Nghiêm, anh nói thử xem, rõ ràng cô ấy vẫn đang hiện diện nơi đây, tại sao cô ấy lại trở nên xa vời đến thế, lại trở nên tuyệt tình đến thế?

-- Em trai, em không hiểu. Cô ấy đã chết rồi, mới không còn yêu em.

*** Nếu có thể, gọi tình yêu trở về có được không...?