Mà bên kia, chủ nhân của đôi con ngươi màu hỏa hồng trải qua nửa giờ đắn đo giãy dụa cuối cùng là kiềm chế không được.
Tò mò, rón rén bò ra khỏi rừng rậm rạp.
Hồng Hồ sao?
Ngu Tử Du nhìn hồ ly màu đỏ cách đó không xa đang chậm rãi tới gần, trong lòng cũng là khẽ động.
Hồng Hồ còn được gọi là cáo đỏ, phân bố rộng rãi chủ yếu ở bán cầu bắc, là một con thú khá xảo quyệt, thích hoạt động một mình.
Săn mồi vào ban đêm, thường ra ngoài hoạt động vào ban đêm, ban ngày thì ẩn nấp trong động ngủ.
Mà hiện tại đoán chừng là bị động tĩnh Ngu Tử Du gây ra hấp dẫn tới, dù sao thính giác của Hồng Hồ cực kỳ phát triển.
Mà ở đây có một điểm đáng nhắc tới chính là con hồng hồ này hình như có chút đặc thù.
Thân thể của nó càng thêm khổng lồ, ước chừng có hơn một thước.
Hồng hồ trưởng thành bình thường thân dài khoảng chừng bảy mươi cm.
Hơn nữa, so với Hồng Hồ bình thường, đôi mắt của nó càng thêm kỳ quái, tựa như có hỏa diễm thiêu đốt ở trong đó, rất là rực rỡ.
Đạp, đạp, đạp......
Bốn chân điểm địa càng ngày càng gần, hồng hồ cũng là càng ngày càng cẩn thận, thậm chí thân thể đều là căng thẳng tựa như một cây cung đã lên dây.
Nhưng mà phía trước truyền đến hấp dẫn trí mạng cũng là làm nó khó có thể dừng bước.
Phải, là cám dỗ chết người.
Một mùi thơm thoang thoảng, khiến dòng máu trong cơ thể nó sôi trào.
Cuối cùng là nó không có tránh được nô dịch của bản năng, hồng hồ từng chút một lại gần cây liễu kì quái ở trước mặt.
Đi đi.
Nhưng mà đúng lúc này, hồng hồ không có chú ý tới chính là, sâu trong đại địa đã là có thứ gì đó lan tràn mà đến.
Một lát sau, như là nhận ra cái gì, Hồng Hồ chợt phát ra một tiếng thét chói tai:
‘’Dát......’’
Thân thể càng là nhảy lên trong phút chốc.
Nếu như nó không nhảy còn nhìn không ra, nhưng nhảy một cái cũng làm đôi mắt của Ngu Tử Du trừng lớn.
Nó nhảu cao chừng bốn thước, vượt xa tiêu chuẩn nhảy cao của Hồng Hồ bình thường.
Bất quá đáng tiếc chính là, đối mặt với Ngu Tử Du mưu đồ đã lâu, đây cũng là phí công.
Răng rắc!
Nương theo tiếng xé rách của mặt đất, một đạo rễ cây màu đen to bằng cánh tay đã phá đất mà lên.
Một lát sau rễ cây cuộn lại, trong tiếng thét chói tai của Hồng Hồ đã gắt gao quấn chặt lấy nó.
Trong mơ hồ lại siết ra một vệt máu.
Lực lượng quá lớn.
Trong lòng yên lặng, Ngu Tử Du cũng không có để ý quá nhiều.
Dã thú bình thường như là thỏ rừng, thanh xà, cơ hồ là tới gần phạm vị mười thước xung quang hắn, hắn sẽ lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đâm xuyên qua.
Mà hồng hồ này có chút kỳ dị, Ngu Tử Du mới không có tàn nhẫn hạ sát thủ.
Nếu không lấy lực lượng rễ cây gấp mấy lần cành cây của hắn, đủ để bóp nát toàn bộ xương cốt của con hồng hồ này trong phút chốc.
Một chút sinh cơ cũng không để lại.
....
Thật sự rất đẹp.
Rễ cây cuốn lên hồng hồ, chậm rãi kéo gần ngọn cây.
Mượn cảm ứng thị giác giữa ngọn cây, Ngu Tử Du có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt tựa như hồng bảo thạch của hồng hồ.
Rất đẹp.
Rất đẹp.
Giống như không thuộc về nhân gian.
Nhưng mà, đúng lúc này, Ngu Tử Du chợt cảm thấy hoảng hốt, ngay sau đó rễ cây đều chậm rãi thả lỏng ra.
Không tốt.
Trong lòng chấn động, Ngu Tử Du cũng ý thức được cái gì.
Quả nhiên,
Từ thị giác nhìn lại, hồng hồ vừa mới bị rễ cây của hắn gắt gao quấn quanh đã là rơi trên mặt đất.
Mà giờ phút này, con hồng hồ này cũng là chống lên thân thể, muốn rời đi nơi này.
Đáng tiếc.
Nó cách Ngu Tử Du quá gần.
Thật sự là quá gần.
Phương viên mười thước, đều là lĩnh vực. Những lời này cũng không phải là nói mà thôi.
Bá......
Mang theo tiếng xé gió, một đạo hư ảnh màu xanh biếc đã kéo về phía Hồng Hồ.
Ngay sau đó, không đợi Hồng Hồ kịp phản ứng, lại là một đạo tiếng xé gió đánh úp lại.
Lúc này Hồng Hồ nếu là biết nói, chắc chắn sẽ nhịn không được chửi ầm lên.
Nhưng mà, mặc dù nó không biết nói chuyện nhưng nhìn cành cây trên bầu trời tựa như hạt mưa rơi xuống, phong bế tất cả đường đi của nàng, trong đôi mắt như hồng bảo thạch cũng không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Thậm chí, mơ hồ còn có tiếng rêи ɾỉ truyền ra.
‘Dát dát......’’
Tiếng kêu của Hồng Hồ cũng không dễ nghe, đực bình thường là ‘’Cạc cạc’’, cái thì là "Dát dát".
Chỉ là trong tiếng kêu của hồng hồ trong giờ phút này cũng là nhiều hơn một chút thê lương, làm cho người ta không khỏi có chút bi thiết.
Thình thịch, Thình thịch, Thình thịch......
Khí kình tung bay, từng vòng sóng khí màu trắng dừng lại ở bên ngoài phạm vi một thước của Hồng Hồ.
Kinh ngạc nhìn lại, từng cành cây đứng trước mặt nàng, Hồng Hồ cũng hơi sửng sốt.
Nhưng mà lúc này, trong lúc lắc lư, một cành cây màu xanh biếc đã chậm rãi lộ ra, càng không ngừng lại gần hướng về nàng.
Có chút sợ hãi, Hồng Hồ nhịn không được lui về phía sau nửa bước.
Nhưng là, từng cành cây lơ lửng sau lưng tựa như súng ống đem nó vây chặt như nêm cối làm nó không thể lại lui nửa bước.
Ngây ngẩn cả người.
Thật sự ngây ngẩn cả người.
Cho dù có ý muốn phản kháng, Hồng Hồ cũng không có dũng khí.
Nàng may mắn sinh ra vài phần linh tuệ, thật sâu ý thức được, giờ phút này là có hung hiểm cỡ nào.
Thậm chí có thể nói, tính mạng của nàng đều đã rơi vào trong tay người khác.
Mà ngay tại thời điểm hồng hồ đề phòng và hoảng sợ, một cành cây chậm rãi mà đến kia đã rơi xuống đến đỉnh đầu của nàng, lại dùng lá non nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nàng.
Có chút thoải mái.
Cảm nhận được sự mềm mại truyền đến từ cành cây, trong lòng Ngu Tử Du cũng khẽ động.
Bộ lông hồng hồ này, không chỉ là nhìn qua xinh đẹp đơn giản như vậy, cảm giác sờ lên lại giống như áo lông.
Ấm áp mà lại thoải mái.
Bất quá giờ phút này, nhìn Hồng Hồ có chút kháng cự, rồi lại không dám phản kháng, Ngu Tử Du chợt cười.
Hắn vốn không có tâm tư gϊếŧ con Hồng Hồ này.
Hôm nay có thể là tận mắt nhìn thấy một đầu hồng hồ cổ quái, hắn cũng không đành lòng gϊếŧ.
Cũng may con hồng hồ này cũng thông minh, không có phản kháng.
Nếu không, Ngu Tử Du không ngại đem nó rút gần chết, sau đó lại nghiên cứu.
Về phần bây giờ sao?
Có thể thử thuần hóa nó.