Chương 33: Thanh Nhi Tiến Giai

- Tiểu Thanh, chuyện ta phân phó ngươi làm xong chưa?

Thanh âm lạnh lùng giống như một luồng hàn phong thấu xương, khiến cho Tiểu Thanh đang ngồi ở ngọn cây đùa giỡn với mấy con chim cắt nhịn không được mà rùng mình một cái.

Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe qua thanh âm lạnh lùng như vậy?

Thực sự là chưa từng có.

Từ trước đến nay vẻ mặt ôn hòa chủ nhân hóa ra có thể có thái độ lạnh như băng như vậy.

Tiểu Thanh ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, nhưng trong mắt cũng là không khỏi hiện lên một vệt hoảng loạn, miệng đều là cong lại, dường như muốn khóc lên.

Thấy Tiểu Thanh có cái bộ dáng này, Ngu Tử Du cũng là hơi hít một hơi, ý thức được ngữ khí quá nặng.

Hơn nữa lúc này, cũng không phải thời điểm tức giận.

- Hô...

Ngu Tử Du thở ra một hơi thật sâu, thu thập tâm tình một phen, ôn nhu nói:

- Ta là hỏi ngươi chuyện hai ngày trước ta an bài ngươi xóa đi ký ức nữ nhân kia, ngươi làm chưa?

- Làm, làm.

Tiểu Thanh kích động gật đầu, lại là dùng ngón tay hốt hoảng khoa tay múa chân nói:

- Chủ nhân, ta dựa theo phân phó của ngài, rất là nghiêm túc đem tinh thần của nàng mài nhỏ một chút xíu, kết quả, cái kia, cái kia, còn chui vào thân thể ta...

- Chui vào thân thể ngươi?

Hơi sững sờ, Ngu Tử Du cũng là lộ ra một vệt ngạc nhiên.

- Đúng vậy, chui vào thân thể ta.

Như một tiểu nữ sinh bị phát hiện bí mật nhỏ, mặt Tiểu Thanh đều là nhăn nhó.

Nhưng trong khoảnh khắc, nàng lại là cường điệu nói:

- Ta không muốn, thực sự không muốn, nhưng là liền tại thời điểm ta nghiền nát cái bóng mờ kia, hóa ra mảnh vỡ bóng mờ đó lại không bị khống chế mà hóa thành từng đạo lưu quang, dồn dập chui vào trong người ta.

Nói xong, Tiểu Thanh giơ cánh tay lên, chỉ vào nói:

- Ngài xem, chủ nhân, thân thể ta dường như đều ngưng thật vài phần.

Nhìn cánh tay Tiểu Thanh thật sâu, xác thực so với hai ngày trước, thân thể Tiểu Thanh lại là ngưng thật, nhìn lại, hắn còn tưởng rằng là một người bình thường.

Đây là hấp thu hồn phách Hà Linh Nhi à?

Khó suy đoán được bên trong, sắc mặt Ngu Tử Du cũng là có chút cổ quái.



Song sinh, Hà Thanh Nhi cùng Hà Linh Nhi có liên hệ chặt chẽ, cũng là có thể hiểu được.

Nói cách khác, linh hồn các nàng đều có thể nói là có cùng nguồn gốc.

Nghĩ như vậy, linh hồn của các nàng trên lý thuyết cũng có thể dung hợp lẫn nhau, khả năng bài xích rất thấp.

Còn như, loại chuyện thân là tỷ tỷ thôn phệ linh hồn muội muội này, càng là không cần miệt mài theo đuổi.

Dù sao, Hà Thanh Nhi đã thật sự chết, Hà Thanh Nhi trước mắt chỉ là một linh hồn biến dị.

Cùng với Hà Thanh Nhi nhân loại kia, ngoại trừ khuôn mặt tương tự, hoàn toàn có thể coi như hai sinh mệnh thể khác nhau.

Hơn nữa, trong truyền thuyết lâu đời có nói rằng, linh hồn chết đi không phải từ trước đến nay đều biết trở lại dương gian mang đi người chí thân nha!

Nếu thật sự là như thế, Hà Thanh Nhi này trời xui đất khiến ngược lại là làm chuyện tương tự.

...

Tuy nhiên, nếu thật như Hà Thanh Nhi nói, vậy vì sao những Siêu Phàm Giả này lại muốn tới nơi này a?

Bởi vì hắn sao?

Từ trước mắt mà nói, khả năng tính là rất nhỏ.

Dù sao, khả năng duy nhất tiết lộ hắn tồn tại cũng đã diệt sạch.

Mà đúng lúc này, ánh mắt trong lúc lơ đãng liếc đến tiểu nha đầu ngồi ở trên ngọn cây thần sắc có chút bất an, hai mắt Ngu Tử Du chợt sáng lên.

Nếu hắn đoán không được, chẳng lẽ còn không thể đi hỏi à?

Nghĩ tới đây, Ngu Tử Du chợt chấn động cành, một giọt tinh hoa sinh mệnh rất là nồng nặc đã chảy ra.

- Thanh Nhi, ăn nó đi.

Đem một giọt này tinh hoa sinh mệnh đưa tới trước mặt thiếu nữ, Ngu Tử Du phân phó nói.

- Chủ nhân, cái này...

Nhìn giọt chất lỏng màu xanh biếc rất là quý báu này, Thanh Nhi trước tiên không phải muốn ăn, mà là có chút sợ hãi.

Dù sao, mới rồi chủ nhân chính là băng lãnh như vậy.

- Ta cần ngươi mạnh mẽ, giúp ta làm vài việc, đừng để cho ta thất vọng, được chứ?

Nghe thanh âm Ngu Tử Du có chút bất đắc dĩ, Thanh Nhi bỗng nhiên chấn động, ngay sau đó liên tục gật đầu:

- Được rồi, chủ nhân, ta sẽ không để cho ngài thất vọng.



Vừa ứt lời, Ngu Tử Du đã đem chất lỏng màu xanh biếc rồi liền cả cành đều là đưa vào trong miệng Thanh Nhi.

- Cô lỗ.

Thanh Nhi nuốt xuống, ngay sau đó thân thể bỗng nhiên chấn động.

- Oanh...

Kèm theo không khí khẽ chấn động, một cỗ lực lượng không rõ đã lưu chuyển.

Cùng lúc đó, thân thể Thanh Nhi cũng là lớn lên theo gió, đảo mắt đã cao một mét sáu, hoảng hốt về tới khi còn sống.

Y phục váy trắng, phiêu phiêu như Tiên nữ... Tóc đen như mực, lại tung bay tựa như thác nước.

- Chủ nhân...

Lại là một tiếng khẽ gọi, cũng là mang theo một vệt thanh lãnh không thuộc về nhân gian.

« Chủng tộc: Biến dị linh hồn.

Giai bậc: Nhập giai cấp 5.

Thiên phú: Miễn dịch công kích vật lý.

Năng lực: Cường hóa tinh thần —— vì số hệ năng lực tinh thần không nhiều, đủ để khiến cho nàng sau khi chết đi, dừng lại thời gian ngắn ngủi, đồng thời có thể ở một mức độ nào đó can thiệp hiện thực.

Tâm linh cảm ứng —— không biết chỗ nào có một bông hoa tương tự, cùng nàng tâm linh tương thông. »

- Nhập giai cấp năm à? So với trước đó ngược lại là cao hơn hai cấp.

Trong lòng một tiếng nỉ non, tâm tình Ngu Tử Du cũng là có chút phức tạp.

Quả nhiên như hắn suy đoán, dù cho lần thứ hai dành cho Thanh Nhi tinh hoa sinh mệnh, cũng sẽ không có lấy đột phá quá lớn.

Nếu như đoán không lầm, nhập giai cấp năm chắc là một cái cánh cửa không nhỏ.

Trừ phi hắn không tiếc cái giá lớn cung cấp tinh hoa sinh mệnh, bằng không muốn để nàng đột phá, cũng là có chút khó như lên trời.

Tuy nhiên nghĩ lại, Ngu Tử Du cũng là có thể hiểu được.

Tinh hoa sinh mệnh của hắn, đã rất là nghịch thiên.

Có thể bang cho linh hồn con người cố bổn bồi nguyên, có thể giúp vạn vật tăng tốc độ tiến hóa.

Nếu thật sự không có hạn chế, hắn đầu tiên là phải cân nhắc đến sự sống chết của hắn.

Dù sao, ánh mắt tham lam từ xưa đến nay cũng đều không thiếu.

Mà giống như bây giờ, hữu hiệu đột phá chỉ đối với cấp thấp, ngược lại có thể làm hắn thoáng an toàn vài phần.