Edit: Sen
Beta: Min
Này, anh thật sự là ông lão tám mươi sao, lâu như vậy?” Liên Kiều thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước rốt cục cũng đi ra, vẻ mặt bất mãn kháng nghị nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, mở cửa xe, để Liên Kiều ngồi vào, chính mình cũng lập tức ngồi ở vị trí người lái, nhưng không có ý định khởi động xe.
.
"Cung Quý Dương, anh—— anh sao vậy?” Liên Kiều nhìn vẻ mặt thần bí của anh nói, trong lòng có chút bồn chồn.
Giống như là có chuyện gì xảy ra vậy.
Hoàng Phủ Ngạn Tước khởi động xe, ngay sau đó lại lập tức dừng lại, lập tức quay sang nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều xác thực đã giật mình: "Này, anh rốt cuộc bị làm sao vậy? đừng làm tôi sợ!”
Sao lại kì quái như vậy?
"Nha đầu ——" Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý vươn người nói một cách mau lẹ, vẻ mặt buồn rầu.
Liên Kiều sợ tới mức không dám nói gì, chỉ biết ngoan ngoãn mà nghe anh nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa lòng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Liên Kiều, mới áp chế xúc động muốn bộc phát của bản thân.
"Tôi vừa mới nhận được điện thọai, khả năng_____ khả năng về sau chúng ta không thể cùng một chỗ…”
Vẻ mặt của anh bao trùm một dạng đau thương thống khổ, giống như là sinh ly từ biệt vây.
Ách?
Liên Kiều cả kinh, hé mở đôi môi, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua một “ Cung Quý Dương” đáng thương như vậy, quen một thời gian dài, anh đều mang một bộ dáng đầy tự tin, hơn nữa_____-về sau không thể cùng anh ở cùng một chỗ?
Không biết vì cái gì, sau khi nghe xong những lời này, trong lòng cô thấy thật khổ sở, yết hầu cảm giác đã tắc nghẹn, ai a? là ai không muốn cho bọn họ cùng một chỗ?
" Điện thoại là ai gọi tới ? Người đó là ai vậy?” Cô thật sự không nhịn được, vội vàng hỏi rõ.
"Ai ~ "
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý thở dài một hơi, đem thân mình dựa hoàn toàn vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy tang thương.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh, Liên Kiều cảm thấy bất an, cô nhẹ nhàng giơ bàn tay nhỏ bé, vuốt lên đôi lông mày đang nhíu lại của anh____-
“ Này, anh đừng có như vậy, rốt cuộc chuyện gì phát sinh, còn có, rốt cuộc là ai điện thoại cho anh?”
Cô nhanh chóng muốn biết!
Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi mở mắt, một tia bỡn cợt xẹt qua trong giây lát, anh nhìn cô, gằn từng tiếng nói: Hoàng Phủ Ngạn Tước
Cái gì?
Cánh tay Liên Kiều đang nâng trên không trung đã quên thu hồi lại, cô kinh ngạc nhìn anh, tựa như không hề nghe thấy cái tên từ trong miệng anh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước sao?
Làm sao có thể là hắn?
"Hắn —— hắn thế nào ——" Cô bắt đầu lắp bắp.
Hai bàn tay to của Hoàng Phủ Ngạn Tước dừng ở trên vai cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “ Nha đầu, em cùng tôi cùng một chỗ cảm thấy vui vẻ sao?”
Những lời này ngược lại phát ra từ nội tâm anh
"Ừ!"
Liên Kiều không chút lo lắng, gật đầu một cái, tựa hồ cũng quên những thứ không vui trong lòng.
Hoàng Phủ ngạn tước thấy cô gật đầu, trên mặt cố ý lộ ra một tia chua sót_____
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, cũng chính là vị hôn phu của em, không biết là từ đâu hắn biết được tin tức, biết anh cùng với em cùng một chỗ, hết sức tức giận, vừa mới gọi điện thoại cho anh nói nha đầu em rất xấu, đến để phá hỏng tình bạn của anh và hắn, muốn anh lập tức rời khỏi em!”
Liên Kiều nghe vậy , đầu tiên là khϊếp sợ, rồi sau đó là phẫn nộ ——
"Anh ta dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?”
Liên Kiều hết sức tức giận, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt cũng đã dấy lên ngọn lửa tức giận..
"Điện thoại đâu? Số điện thoại của anh ta đâu, cho tôi, tôi muốn mắng anh ta cho não anh ta thông, là anh ta không tốt với tôi trước, hiện tại lại tố cáo tôi trước!”
"Hãy nghe anh nói, nha đầu!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước đè lại thân mình như muốn phát cuồng của cô, nói:
"Em đừng xúc động như vậy, em xem, anh còn phải đem trả em cho hắn, hắn vốn là vị hôn phu của em mà!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều khẩn trương ngẩng lên, cô kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Ngạn tước, ngay sau đó, lại bổ nhào vào trong ngực anh, liên tục lắc đấu________-
"Không, không, tôi không cần cùng hắn ở một chỗ, hắn có ý đồ xấu như vậy, không tốt với tôi, chỉ có anh mới đối tốt với tôi, tôi không muốn cùng anh tách ra_______”
Nhìn bộ dáng ỷ lại của cô, Hoàng Phủ Ngạn tước không khỏi cảm thấy uất ức, cũng hổ thẹn vì hành vi của mình, nhưng chuyện này cho tới bây giờ, anh cũng không có cách nào thừa nhận với cô là chính mình đã nói dối, chỉ có thể không ngừng che giấu.
"Đúng vậy, hắn nhất định phải tách chúng ta ra, còn cảnh cáo anh không cần đối xử tốt với em như vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Bàn tay to của Hoàng Phủ Ngạn tước vỗ về lưng cô, cố ý giải thích.
"Hừ!"
Liên Kiều lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy căm phẫn:
"Nếu cái tên chết tiệt kia xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ đem hắn xé thành vạn mảnh!”
Nhìn đôi mắt của cô lóe ra một tia hung ác, Hoàng Phủ Ngạn tước nuốt nước miếng, nha đầu này lợi hại như vậy, nếu cô ấy biết sự thật là mình lừa dối cô, như vậy quả thực là mình chạy không nổi số kiếp bị xé thành vạn mảnh!
"Ách, nha đầu, em không cần gấp, Hoàng Phủ Ngạn tước ngày mai sẽ tới Hong Kong!” Hoàng Phủ Ngạn tước theo bản năng lộ ra tin tức.
Quý Dương a, ngàn vạn lần đừng oán mình, vốn là định xử lí việc bên Hong Kong rồi về, ai biết cậu lại cố tình chạy tới đây, suy nghĩ cho bản thân mình, ta chỉ còn có thể hi sinh cậu để thành toàn cho tập thể. Yên tâm đi, một khi cậu mệnh bạc, mìn đây là bạn tốt nhất định hàng năm sẽ đốt thật nhiều tiền giấy cho cậu, cậu là con trai độc nhất trong nhà, không có người thừa kế, Cung thị mình cũng sẽ giúp cậu xử lí tốt, an tâm đi!
Hoàng Phủ Ngạn Tước ở trong lòng yên lặng nhắc tới hắn.
"Hắc hắc, ngày mai hắn đến Hongkong, nhất định sẽ chết!”
Quả nhiên, sau khi Liên Kiều nghe xong , đôi mắt chợt lóe ra tia ác độc. Hoàng Phủ Ngạn tước nhìn từ phía sau cũng cảm thấy lạnh cả người