Edit: Sen
Beta: Min
“ Tôi chịu không nổi, một phút cũng không muốn ở trong này!”
“Ba!”
Một cái bạt tai đánh vào mặt của cô gái, ngay sau đó một người đàn ông thấp giọng gầm gừ:”Cô cho là tôi thích lén lút trong này sao? Nói cho cô biết, tôi đây làm gì cũng không sợ bất cứ ai biết nhưng ngàn vạn lần không được cho con bé biết!”
Liên Kiều nao nao, âm thanh này nghe quen thuộc quá?Cô vội vàng đứng dậy, tới chỗ cửa phòng không đóng, nhẹ nhàng đẩy ra, cô trừng mắt to…
“Con ư?hừ…”
Chỉ thấy từ trong phòng người phụ nữ cực kì chói mắt, cô ta bụm mặt, cười lạnh nói:”Có ai mà không biết nhà anh trừ quái vật ra còn có thể xuất hiện người bình thường được sao?”
Lúc này, chỉ thấy người đàn ông sải bước tiến lên, hung hăng nắm hai vai người đàn bà kia, sắc mặt cũng cực kì phẫn nộ:
“Tôi cho cô biết, những lời này tôi chỉ nói một lần cuối cùng, còn có… tôi muốn rời khỏi nơi này không kém gì cô!”
Liên Kiều nước mắt dần rơi xuống, càng ngày, nước mắt rơi càng nhiều hơn nữa, cô dường như không thấy rõ mình đang ở chỗ nào, chỉ nghe thấy âm thanh sắc bén kia xuyên qua tai của cô…
“Nha đầu, nha đầu…”
Trong bóng đêm, một tiếng âm thanh quen thuộc trầm thấp vẫn quanh quẩn quanh Liên Kiều, không khó để nhận ra đó là loạt âm thanh lo lắng, giống như âm thanh của người làm cô cảm giác yên tâm, cô bắt đầu xuyên qua đám sướиɠ mù tìm kiếm xung quanh…
Là ai ? là ai đang kêu tên mình…
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng, chiếu vào một thân nhỏ nhắn đang mơ màng trên giường, khuôn mặt tái nhợt, không hề có một chút sức sống nào.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày ngồi xuống bên cạnh, cúi xuống nhẹ nhàng gọi tên cô:
“Nha đầu”
Thấy cô không có chút phản ứng nào, anh rất lo lắng, quay đầu lại ánh mắt dừng trên người bác sĩ:
“Bác sĩ Từ, cô ấy sao vẫn chưa tỉnh lại?”
Anh nhìn tình hình của Liên Kiều, tự hỏi một chút rồi nói:”Vừa rồi tôi đã làm kiểm tra cho vị tiểu thư này, theo lí thuyết nước trong phế quản cũng đã xuất ra hết, không có vấn đề gì nghiêm trọng, về phần bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, chỉ sợ là chấn động tới thần kinh!”
“Vậy khi nào cô ấy mới tỉnh lại?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, trong lòng xuất hiện cảm giác đau, đã thành thói quen có cô mỗi ngày ở bên tai mình lí ra líu ríu, hiện tại lại yên tĩnh, làm hắn càng thêm sợ hãi.
Anh tình nguyện để cho cô mỗi ngày đều bên cạnh mình tự tại vui đùa như con chim nhỏ !
Bác sĩ Từ bị Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi ngược như vậy, hắn đã gặp qua rất nhiều bệnh nhân, còn nghiêm trọng hơn cô nhiều, nhưng chỉ vì sặc nước mà hôn mê bất tỉnh thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, dù sao nha đầu này cũng chưa từng bị thương như vậy.
“Chỉ có thể là qua đêm nay mới có thể nói tiếp, nếu như cô ấy còn không tỉnh, tôi đề nghị Hoàng Phủ tiên sinh đưa vị tiểu thư này tới bệnh viện kiểm tra toàn diện!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng dậy, anh không thể đợi tới ngày mai, ngay hôm nay, ngay lúc này anh không muốn có bất cứ điều gì không may phát sinh.
Ai ngờ, đang lúc anh chuẩn bị đem cô ôm lấy mang đi, ngoài ý muốn mi mắt Liên Kiều run nhè nhẹ, lông mi dài như hàng liễu còn ướt sương sớm khẽ run rẩy.
“Liên Kiều”
Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng điều chỉnh tư thế tốt cho cô, một lần nữa ngồi xuống, thanh âm vừa vội vừa vui mừng…
Anh vừa gọi Liên Kiều một tiếng, Liên Kiều chậm rãi mở to mắt, ánh mắt dần dần có tiêu cự, tựa như nàng công chúa ngủ ngàn năm, khiến cho người đàn ông trước mắt mê muội.
“Ừ…”Cô hơi nhíu mày, đầu hơi lắc lắc.
“Nha đầu, em tỉnh rồi?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy sự lo lắng trong lòng anh đảo qua ánh mắt, anh cúi đầu xuống, không nhận thấy rằng vẻ mặt lúc này của mình có bao nhiêu tình cảm.
Vẻ mặt Liên Kiều mờ mịt nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, không nói gì, chỉ không chớp mắt nhìn anh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị cô nhìn tới toàn thân sợ hãi, trong lòng anh xuất hiện cái gì đó không ổn.
“Nha đầu, em _____-em sẽ không quên tôi là ai chứ!”
Anh hỏi nhỏ, thực sự sợ cô sẽ như vậy, thế nhưng anh lại phát hiện mình sợ điều này đến vậy.
Nửa ngày sau, khi thấy toàn thân Hoàng Phủ Ngạn Tước đổ mồ hôi, Liên Kiều mới chậm rãi lắc đầu, thanh âm hơi khô, nói:
“Tôi biết anh là ai, anh là Cung Quý Dương…”
“Ách?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nôn nao, nhưng lập tức liền khôi phục lại, vừa rồi quá lo lắng, lại quên chính mình vẫn lừa cô mình là Cung Quý Dương, sợ tới mức anh còn tưởng Liên Kiều thực sự mất trí nhớ, tốt rồi, cô cái gì đều nhớ rõ.
Nhưng mà, bác sĩ Từ không biết điều đó, nghe cô nói vậy, sắc mặt cả kinh, liền bước lên phía trước nói:”Vị tiểu thư này thật sự mất trí nhớ, cô ấy thế nào lại…?”
“Bác sĩ Từ!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng dậy, ngắt lời vị bác sĩ kia, thản nhiên nói:”Ông xem cô ấy bây giờ không có việc gì nữa rồi!”
“À vâng, Hoàng________”
Bác sĩ Từ vừa định nói :” Hoàng Phủ tiên sinh”, lại bị ánh mắt cảnh cáo của anh liền im bặt.
Hắn nuốt một ít nước bọt, tuy rằng không biết Hoàng Phủ tiên sinh làm như vậy làm gì, nhưng hắn vẫn là không dám mở miệng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước săn sóc, thanh âm dịu dàng nói với Liên Kiều rằng:”Nha đầu, để bác sĩ kiểm tra cho em, được rồi, trước đứng lên đã!”
Liên Kiều suy yếu gật gật đầu, bàn tay to nâng cô tựa vào đầu giường.