Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Quyển 10 - Chương 54: Hành động đáng sợ (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
'Tĩnh Nghiên...'

Sầm Tử Tranh chợt thấy từ cổ truyền đến một cơn đau kịch liệt sau đó cả người mềm nhũn, ngã khuỵu xuống, đầu đập lên tấm thảm dày trải sàn, cũng may là tấm thảm kia đủ dày bằng không nhất định là bị thương đổ máu ...

Khương Tĩnh Nghiên ném bình trang trí, "hung khí" trong tay, không nói một lời bước đến níu chặt mái tóc dài của cô ...

'Cô cho rằng mình có thể chạy trốn đi đâu, hở?'

'Ô ...'

Sầm Tử Tranh bị đau không nhịn được kêu lên một tiếng, cô cố giữ cho mình tỉnh táo, nhìn Tĩnh Nghiên nói: 'Bạn ... bạn ... sao có thể làm vậy với mình chứ? Tĩnh Nghiên ... bạn ...'

'Nhìn lầm tôi rồi, đúng không? Cô cho răng cô làm những chuyện kia thì tôi có thể tha thức cho cô, có thể quên đi những gì cô đã làm cho gia đình tôi sao? Hay là cô muốn thấy tôi vì những chuyện kia mà cảm động đến rơi lệ? Tôi biết cô làm vậy chẳng qua chỉ là chuộc tội thôi, mà tội lỗi của cô cả đời này cô cũng không trả hết!' Tĩnh Nghiên nhấc cô dậy sau đó kéo trở lại giữa phòng.

'Đừng ... Tĩnh Nghiên ... đừng ...' Theo bản năng Sầm Tử Tranh níu chặt cửa phòng dù từng cơn choáng váng đầu ập đến khiến cô cảm thấy mình không thể duy trì sự tỉnh táo bao lâu nữa.

Tiếng cười lạnh của Tĩnh Nghiên vang lên bên tai cô, liền sau đó cả người cô đã bị đẩy đến bên giường, ngã ngồi bên cạnh Thư Tử Hạo.

'Muốn biết vì sao, đúng không?' Khương Tĩnh Nghiên đứng cách giường một khoảng, trên mặt lộ ra nét cười tàn nhẫn, 'Tuy rằng tôi chưa có cách cho cô uống loại thuốc kí©ɧ ɖụ© kia nhưng còn ...'

'Tĩnh Nghiên, bạn ... thả mình đi đi ...'

Chưa nói hết lời Sầm Tử Tranh đã thấy mình bị kéo vào trong một l*иg ngực nóng rực, trong lòng lập tức kinh hoảng không thôi, một tia hàn ý xuyên thẳng từ đầu xuống đến chân rồi lan khắp toàn thân, sau đó cả người cô bị ôm ngang lên.

Trên môi Tĩnh Nghiên nụ cười đắc ý càng sâu, cô đi đến trước mặt Thư Tử Hạo, kề môi bên tai hắn nói khẽ: 'Học trưởng, Tử Tranh yêu nhất của anh dang ở trong lòng, cứ thoải mái hưởng thụ đi ...'

Nói rồi liền rời khỏi phòng, đầu cũng không quay lại một lần ...

'Tĩnh Nghiên ... Tĩnh Nghiên ...' Sầm Tử Tranh dùng hết sức lực đẩy mạnh Thư Tử Hạo ra rồi loạng choạng chạy về phía cửa nhưng rồi lập tức tuyệt vọng khi nghe tiếng cửa bị khóa vọng đến bên tai...

'Thả mình ra, Tĩnh Nghiên ...'

Lúc này một đôi tay nóng rực từ phía sau đột nhiên ôm chặt lấy cô, một giọng nam trầm thấp thô ráp cùng tiếng thở hổn hển lướt qua bên tai: 'Tử Tranh ... Tử Tranh ...'

Sầm Tử Tranh vội quay đầu lại thì đã thấy một đôi mắt mang đầy du͙© vọиɠ nhìn thẳng vào mình, ngay sau đó cô cảm thấy cả người bị nhấc bổng lên sau đó bị ném mạnh lên giường!

Cơn đau truyền đến khắp người khiến cô suýt nữa thì ngất đi, cô kinh sợ nhìn chằm chằm Thư Tử Hạo, hoảng sợ nhìn thân thể cường tráng đang dần áp xuống người mình.

Sầm Tử Tranh mở miệng định thét lên, định kêu cứu nhưng thế nào cũng không kêu được thành lời bởi vì bàn tay to của hắn đã bịt kín nơi miệng cô.

'Ô ...' Sầm Tử Tranh sức lực vốn không lớn, lại vừa bị Tĩnh Nghiên tấn công, đầu càng lúc càng choáng váng, hôn trầm. Không được! Cô không thể ngất đi! Cô phải tỉnh táo bằng không ...

Nghĩ đến đây, như có một sức lực vô hình truyền đến trong người, Sầm Tử Tranh cố hết sức kéo tay hắn ra, nói như van xin: 'Tử Hạo, anh tỉnh lại đi, đừng ... tuyệt đối không được ...'

'Tử Tranh ... anh yêu em ... muốn em ...'

Hắn vừa thống khổ rêи ɾỉ vòng tay vừa trói cô chặt hơn, dưới sự chi phối của thuốc kí©h thí©ɧ, Thư Tử Hạo lúc này như một con thú không có lý trí, chỉ muốn cắn nuốt con mồi để thỏa mãn cơn thèm khát.

'Tử Hạo, anh không thể đối xử với em như thế ... em sẽ hận anh ... hận anh cả đời ...'

Toàn thân Sầm Tử Tranh nhũn như bông, khi cô dần mất đi ý thức, chỉ mơ hồ thốt lên một câu này.

Người con gái dưới thân không còn giãy dụa, hàng mi dày rợp dần khép lại che đi đôi mắt trong suốt, khóe mắt còn treo một giọt nước mắt trong veo. Thư Tử Hạo ngẩng đầu, lý trí trong hắn không ngừng dãy dụa, sự mềm mại truyền đến nơi tay khiến hắn không nỡ buông tay, đôi mắt thâm trầm khóa chặt nơi gương mặt xinh xắn lúc này đã mê man, hơi thở càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng hỗn độn ...

Nhưng ...

Lời cô nói còn vẳng bên tai hắn, thức tỉnh tia lý trí cuối cùng trong đầu hắn. Cô là Tử Tranh, cô sẽ hận hắn!

'Tử Tranh ... Tử Tranh ...'

Thân thể dưới thân hắn vẫn bất động, yêu kiều như một món ăn ngon đang chờ người hưởng dụng, giọng nói của hắn bởi vì ngọn lửa cực nóng trong người bừng bừng cháy mà trở nên khàn đυ.c. Tư thái "mời anh hưởng dụng" này của cô không giây phút nào là không kí©h thí©ɧ bản năng nguyên thủy nhất của đàn ông trong hắn ...

Tác dụng của thuốc càng lúc càng rõ rệt!

Bàn tay to cách một lớp y phục nhẹ vuốt theo những đường cong mạn diệu trên người cô, không biết bao nhiêu lần bản năng gào thét kêu gọi hắn vượt qua lớp che chắn kia nhưng rồi một lần lại một lần một chút lý trí còn sót lại trong đầu hắn kềm chế lại. Nhưng ... cô gái dưới thân tốt đẹp như thế, cô đáng lý phải là của hắn, là của hắn!

Lần nữa lật người lại, đôi môi nóng rực in lên làn da mịn màng của cô, ham muốn đã chiến thắng lý trí. Hắn muốn cô! Điên cuồng muốn cô!

Thân thể cô vô ý thức giãy dụa đôi chút, gương mặt xinh xắn như một đóa hoa lê trong mưa, mái tóc dài mềm mại xõa tung làm nổi bật làn da trắng nõn gần như là trong suốt của cô, đẹp đến nỗi làm người ta thương tiếc.

Thư Tử Hạo lúc này chợt có chút tỉnh táo lại, hai tay hắn chống đỡ lấy thân thể, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở nam tính thô ráp tràn ngập cả căn phòng. Hắn ngưng thần nhìn người phụ nữ dưới thân, cô trong suốt và yếu ớt như một con búp bê bằng thủy tinh. Cúi thấp đầu, Thư Tử Hạo đặt một nụ hôn lên vầng trán thánh khiết của cô, nhẹ nhàng giúp cô lau đi giọt lệ nơi khóe mi rồi có chút mê muội vùi đầu vào mái tóc dài thơm ngát của cô, trầm mê hô hấp mùi hương của riêng cô.

Một lúc lâu sau, hắn lảo đảo đứng dậy, trong cổ họng không khống chế được bật ra một tiếng rống như dã thú, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cố nén du͙© vọиɠ đang bừng bừng thiêu đốt cả người hắn.

Rầm rầm rầm!!!!

Hắn đập mạnh cửa phòng chừng như đập sập nó, miệng không ngừng gào thét, 'Mở cửa! Đáng chết! Mở cửa ra mau!'

Nếu như hắn còn không rời đi, hắn nhất định không khống ché được chính mình mà xâm phạm cô! Hắn không muốn cô hận hắn suốt đời!

Rầm!!!

Lại một tiếng đập cửa thật lớn, hắn dùng chính thân mình của mình đẩy cửa ra, sau những nỗ lực cuối cùng cánh cửa cũng được phá, vừa lảo đảo thân hình bước ra thì đã nhìn thấy Tĩnh Nghiên đứng đó, ánh mắt đầy oán hận.

'Thư học trưởng, anh chẳng thà ủy khuất chính mình cũng không muốn làm tổn thương cô ấy sao?'

'Tránh ra!'

Hô hấp của Thư Tử Hạo đã không thông thuận như bình thường nữa, hắn cắn chặt môi cố nén từng cơn sóng du͙© vọиɠ đang gào thét trong cơ thể mình, trên trán mồ hôi càng lúc càng dày đặc, gian nan lên tiếng.

Tĩnh Nghiên chặn hắn lại, không hề có ý buông tay, trong mắt ngoài sự khó tin thì chỉ có khó tin. 'Anh điên rồi sao? Loại thuốc mà anh uống là thuốc kí©h thí©ɧ loại nặng nhất của Thái, nếu như anh không phát tiết thì sức tàn phá của nó đối với cơ thể anh là rất nặng nề. Anh nghe hiểu không? Bây giờ người anh yêu nhất đang ở kề bên anh, nhanh lên, muốn cô ta! Có được cô ta chuyện gì cũng được giải quyết!'
« Chương TrướcChương Tiếp »