Chương 1: Tôi muốn ly hôn
“Đây là cái gì?” Lưu Lăng nhìn tờ giấy trước mặt.
“Giấy thỏa thuận ly hôn” Tô Mạt giải thích đơn giản tên gọi của tờ giấy này, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi muốn ly hôn với anh, bây giờ, lập tức, lập tức”
“Tại sao?” Lưu Lăng rất muốn vợ mình nói rõ nguyên nhân ly hôn.
“Anh lấy tôi chỉ là vì mảnh đất Cửu Long này, bây giờ tôi đưa nó cho anh, chỉ cần anh ký giấy thỏa thuận li hôn, mảnh đất này sẽ là của anh.”
Tô Mạt thản nhiên nói, ánh mắt bình tĩnh như nước.
Lưu Lăng khó mà tin.
Tô Mạt và anh là vợ chồng ba năm, cho dù người vợ này ngày thường là người hơi lãnh đạm một chút, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thể là người tùy ý nói ra hai chữ “Ly hôn” như vậy. Huống chi, cái giá của ly hôn chính là mảnh đất Cửu Long này.
Lưu Lăng để tờ giấy thỏa thuận li hôn kia xuống, hơi tức giận mà nói: “Em cho rằng ly hôn là chuyện đùa giỡn? Cho phép em nói ly thì ly? Hơn nữa, anh làm sai chỗ nào, sao em muốn ly hôn với anh?”
Tô Mạt chẳng những xem như không nhìn thấy sự tức giận của anh, ngược lại cười nhạt một tiếng: “Anh muốn mảnh đất Cửu Long này, mà tôi muốn có tự do của mình, lý do như vậy chẳng lẽ còn không thể hủy bỏ cuộc hôn nhân vốn không nên xảy ra này của chúng ta?”
Đúng là mảnh đất Cửu Long này anh muốn! Nhưng, Tô Mạt, cô là vợ của anh hơn ba năm, anh cũng muốn!
“Tô Mạt, hãy nghe anh nói” Lưu Lăng khống chế nóng nảy của mình, có ý định bình tĩnh hòa nhã thuyết phục vợ của mình: “Chúng ta kết hôn đến bây giờ em làm rất tốt, đối với anh cũng rất tốt, anh yêu em, em không thể bởi vì những thứ ngoài thân mà nhẫn tâm rời khỏi anh như vậy. Em biết không, những năm này anh quen sự tồn tại của em, nếu như ngày nào đó không có em ở đây, anh làm thế nào trải qua một mình đây? Tô Mạt”
Lưu Lăng nói ra tình nghĩa vợ chồng để vãn hồi hôn nhân, nhưng một nụ cười trong mắt vợ mình cũng không có, chậm rãi nói ra: “Abby, Aimee, Emily còn phụ tá anh nữa, anh cũng nói với họ như vậy sao?”
Bốn cái tên làm vẻ mặt Lưu Lăng vốn đang thâm tình chân thành chợt biến sắc, tức giận nói: “Em điều tra anh! ?”
Ngụ ý, đã thừa nhận mình thực sự bên ngoài có…
“Tôi không có hứng thú điều tra bất kỳ kẻ nào”
Tô Mạt vốn là không phải là kiểu người vợ ba ngày hai bữa đi tìm thám tử tư, nhưng mà, cô nhạy cảm hơn so với thám tử tư một chút thôi. Vốn là cô có thể làm bộ như không biết, nhưng bốn vị cục cưng kia đã tìm tới cửa, cô làm sao lại làm bộ như không biết đây?
“Đừng bảo là những thứ chuyện tình kia không có ý nghĩa.” Hai ngón tay của Tô Mạt xốc lên giấy thỏa thuận li hôn trên bàn, chỉ vào một điều khoản: “Ở chỗ này tôi viết rất rõ ràng, thỏa thuận ly hôn của tôi với anh, sau khi ly hôn tài sản của anh tôi không đòi chia, mà danh nghĩa đất bệnh viện Cửu Long của tôi hoàn toàn tự động thuộc về anh.”
Theo ngón tay của cô, Lưu Lăng dĩ nhiên nhìn thấy câu điều khoản kia khiến anh động lòng không dứt, nhưng đồng thời, anh cũng nhìn thấy một điều phía dưới.
“Tại sao hàng năm phải trả phí thuê 100 vạn cho em!”
Tô Mạt thả giấy thỏa thuận, hơi khó hiểu hỏi ngược lại anh: “Tại sao tôi không thể nhận?”
“Không phải em nói là, đất bệnh viện Cửu Long tự động thuộc về anh sao?”Lưu Lăng chỉ vào chữ viết sai màu đen.
“Anh có biết mảnh đất này đáng bao nhiêu tiền hay không?” Tô Mạt hỏi xong, tự giải đáp: “Một tỷ”
“Dĩ nhiên anh biết” Chính vì anh biết, nên năm đó mới có thể dùng hết tất cả mưu kế để cưới Tô Mạt.
“Chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ không công mà đưa mảnh đất này cho anh?” Khóe miệng Tô Mạt nở ra nụ cười lạnh: “Mảnh đất này, phí thuê sử dụng hàng năm một trăm vạn, anh chỉ cần thời gian ba mươi năm, ba mươi năm sau, mảnh đất này mới hoàn toàn thuộc về anh!”
“Tại sao là ba mươi năm?” Anh không tin vợ mình sẽ làm buôn bán lỗ vốn.
“Bởi vì, tôi gả cho anh ba năm, cho nên tôi muốn anh trả hết trong 30 năm” Tô Mạt bình thản nói đáp án.