Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết
Tập 2: Một chọi mười một
Chương 9: Kiếm chủ phù trầm
Người dịch: Robin Lee
Nguồn: tangthuvien.vn
Nhưng Gia Cát tiên sinh quá bận rộn.
Trên triều đảng phái phân tranh, cũ mới giành giật, khiến ông hao tâm tổn trí, vất vả vô cùng.
Ông không thể thường xuyên đến thăm Lãnh Huyết.
Ông tìm cho Lãnh Huyết một “sư phụ” khác.
“Bạch Thủ thư sinh” Cô Không Duy.
Cô Không Duy là người có học vấn.
Ông ta dạy Lãnh Huyết viết chữ, đọc sách.
Thời gian đầu, Lãnh Huyết rất chăm chỉ dụng tâm học hành.
Trời chưa sáng, cậu nhóc Lãnh Huyết đã chạy huỳnh huỵch trên thảo nguyên, sau đó quay về học bài. Trời vừa sáng, cậu liền chạy đi bắt thỏ hoang, rồi lại quay về gian nhà gỗ đọc sách. Giữa trưa lại đi chặt gỗ qua sông, rồi ôm một quyển sách ngồi dưới bóng râm nghiền ngẫm. Chiều tối về ăn cơm, mượn ánh trăng sao để đọc sách. Đêm khuya thanh vắng, giữa tiếng côn trùng rả rích vọng lên xung quanh, chú bé ôm một quyển sách, chân đá tay đấm chìm vào giấc mộng lúc nào không hay.
Học tập như vậy hơn bốn năm trời. Một hôm, Cô Không Duy gọi Lãnh Huyết đến, yêu cầu chàng đọc thuộc lòng những quyển sách đã học, cậu thiếu niên lại không nghe lời.
- Vì sao phải học thuộc lòng?
- Như vậy mới thành quen.
- Quen có ích gì?
- Quen mới thành tài.
- Những việc như đốn củi, nấu cơm phải quen tay mới thạo nghề, còn đọc sách, luyện kiếm chỉ cần vững cơ bản, biết vận dụng và giác ngộ mới là đạo lí, đọc ra rả khô cổ rát họng đâu có ngộ ra được gì.
- Ngươi nói như vậy thật hổ thẹn bậc thánh hiền! Bản thân mình lười biếng, không chịu bỏ công học thuộc sách lại còn viện cớ này nọ!
- Ai bảo tôi không thuộc?
Lãnh Huyết tức thì đọc lại phần vừa xem lúc nãy không sai một chữ.
- Ông xem, học thuộc có khó gì? Hiểu và lĩnh hội được mới khó!
Cô Không Duy không bắt bẻ được.
- Nhưng có đọc bao nhiêu sách thánh hiền đi chăng nữa, nếu trên không thể thay trời hành đạo, dưới không thể bảo vệ chính nghĩa, ngoài không thể trị kẻ ngang ngược, nâng đỡ kẻ yếu, trong không thể tự lập tự cường, như vậy phí công vô ích đọc vạn quyển sách vẫn chỉ làm thư sinh suốt ngày than thở liệu có ích gì?
Cô Không Duy giận tím mặt, chỉ muốn đập quyển sách vào mặt Lãnh Huyết.
- ...Ngươi...ngươi đúng là cái đồ đầu óc ngu muội.
Đúng lúc này bỗng nhiên có người tới.
Đó là một tên sơn tặc đang lôi kéo một tiểu thư quan gia bị hắn bắt trên đường. Hắn trốn đến đây để tránh sai dịch truy bắt.
Hắn hùng hùng hổ hổ xông đến chỗ hai thầy trò như một toà núi di động.
Hắn hướng về phía Cô Không Duy, lớn tiếng quát tháo ầm ĩ, huơ huơ thanh quỷ đầu đại đao loang loáng, còn Cô Không Duy đã sớm sợ mất vía, bảy hồn tiêu mất sáu phách.
- Tên thư sinh thối tha kia! Mau đem đồ ăn đến đây! Thằng nhãi con mau đi nhóm lửa!
Hắn chỉ vào cái mũi của hắn, trông như cây nến cháy nham nhở.
- Trước tiên lão tử phải cùng cô em đây vui vẻ một lát.
Nữ tử kia y phục xộc xệch, bị hắn doạ đến mức chỉ còn dám khóc thút thít, không dám chống trả, cũng quên cả chống trả.
Cô Không Duy muốn dùng đạo nghĩa phu tử đến khuyên răn tên đại đạo, hắn vung một đấm đánh thư sinh văng xa tám xích, rồi cắm phập thanh đại đao xuống đất trước mặt ông ta, dữ tợn hằm hè:
- Còn không mau dâng đồ ăn lên, lão tử đói rồi, nướng ngươi lên ăn trước rồi nói!
Lãnh Huyết bò qua chỗ Cô Không Duy, thì thầm:
- Đọc sách? Có mỗi một chuyện cỏn con cũng không giải quyết được.
Tên đại đạo kia không thèm để ý đến đứa bé mười một tuổi, hắn gầm gừ:
- Rì rầm to nhỏ cái cóc gì! Lão tử đang đói chết đây!
Nói rồi tức thì vung chân định đá văng Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết bất thình lình xoay người lăn đi, chộp trúng cán đao của hắn, rồi bất thình lình xuất lực giật mạnh đao ra, huyết quang loé lên!
Chân trái của tên đạo tặc bị chém đứt!
Lãnh Huyết phi thân qua, đá hắn đi, hai tay nắm đao, đao quang nhắm ngay yết hầu hắn, chàng nhìn hắn chằm chằm không hề chớp mắt, cũng không quay đầu, không xoay người, chỉ cất giọng phân phó:
- Cô phu tử, ngài đến chỗ tủ đứng ngăn thứ ba lấy kim sang dược và Ma Cát đến đây băng bó vết thương cho người này. Tiểu cô nương, cô mau mặc y phục lại rồi đến gian nhà hướng Tây, chính là chỗ chuồng heo, hô cứu mạng thật to vào, tôi nghe thấy tiếng quan binh đang tìm kiếm ở nơi cách đây nửa dặm.
Hôm sau, Cô phu tử “xin thôi việc.”
Vị “giáo luyện” thứ ba của Lãnh Huyết chính là “Kiếm Chủ Phù Trầm” Hạ Tĩnh Ba.
Hạ Tĩnh Ba là cao thủ kiếm pháp, tông sư kiếm thuật ở kinh thành.
Hắn đã tỉ kiếm bốn mươi bảy trận chưa từng thất bại.
Những người bại trên tay hắn đều là danh gia kiếm pháp, cao thủ kiếm thuật, trong đó có người được xưng tụng là “Kinh Sư đệ nhất kiếm” Tăng Vĩnh Viễn và “Độc Tôn Kiếm Vương” Cố Hữu Ngã.
Hắn dạy Lãnh Huyết cách phân biệt kiếm tốt, phương pháp luyện kiếm, cách phá giải chiêu thức của đối phương.
Hắn dạy chàng mười hai bộ kiếm pháp, mười bốn loại kiếm chiêu, cho chàng thử qua mười tám danh kiếm trong thiên hạ.
Tất cả chỉ mất hai năm.
Không phải hắn dạy quá nhanh.
Hắn không định dạy nhanh như vậy.
Nếu dạy càng nhanh, sở trường của bản thân càng chóng biến thành điểm mạnh của đối phương, trái lại sở đoản của mình sớm bị đối phương phát hiện.
Chỉ là Lãnh Huyết học quá mau.
Quá nhanh chóng.
Lãnh Huyết có thiên phú về kiếm. Chính Hạ Tĩnh Ba cũng phải thừa nhận điều này.
Kiếm chiêu hắn dạy chỉ chốc lát Lãnh Huyết đã học được, học được rồi chàng lại mất hứng luyện tiếp.
Hắn đành truyền lại cho chàng tuyệt chiêu.
Cái gọi là “tuyệt chiêu,” chỉ qua một trận Lãnh Huyết đã thông suốt chỗ xảo diệu, cho nên “tuyệt chiêu” đó không còn “tuyệt” nữa.
- Không có cái gì gọi là tuyệt chiêu cả.
Một lần, tiểu tử này đột nhiên nói.
- Mọi chiêu thức trên đời, chỉ cần đánh bại đối thủ, đều có thể gọi là tuyệt chiêu. Muốn đánh bại đối thủ, phải nhanh, chuẩn, độc, chỉ cần nhắm chính xác thời cơ tung đòn trí mạng, đó chính là tuyệt chiêu. Khi giao đấu với địch nhân, phải phản ứng trong tích tắc là chuyện thường, cho nên chiêu thức có thể ứng biến mới đúng là tuyệt chiêu, như thế cũng không phải tuyệt chiêu bí truyền gì, nếu luyện được thành thục, tất có thể vô địch thiên hạ!
Hạ Tĩnh Ba không nhịn nổi.
Khi không lại đi “giáo huấn” ngược “sư phụ”!
Thằng ranh con tạp chủng này!
- Ngươi còn chẳng có thanh bảo kiếm nào.
Trên tay Hạ Tĩnh Ba là một danh kiếm tên là “Chủ.” Hạ Tĩnh Ba sở hữu thanh kiếm này hai mươi năm nhưng không thể dùng, không rõ điểm lợi hại của nó cho đến một lần, hắn đánh không lại “Kinh Sư đệ nhất kiếm,” bị kiếm thế cường đại của Tăng Vĩnh Viên áp đảo đến mức không còn sức hoàn thủ, thậm chí không tiếp nổi chiêu, đánh mất lòng tin. Ngay lúc tuyệt vọng nhất, thanh kiếm đó từ “ngự nhân” (bị điều khiển) biến thành “chủ nhân,” kiếm ý dâng lên cuồn cuộn, sau cùng dễ dàng đả thương “Kinh Sư đệ nhất kiếm” Tăng Vĩnh Viễn, giành được thắng lợi.
- Thế mà dám luận về kiếm!
Lãnh Huyết tuổi nhỏ ngông cuồng, Hạ Tĩnh Ba quyết tâm rèn giũa, kìm hãm bớt nhuệ khí của thằng nhóc này lại.
Nhưng Lãnh Huyết lại nói:
- Nếu không có kiếm tốt trong tay thì không xứng luận kiếm, thế chẳng lẽ là kiếm dùng người chứ không phải người dùng kiếm?
Câu hỏi này vừa hay đánh trúng nhược điểm của Hạ Tĩnh Ba.
Hắn nổi cáu rút mười sáu thanh kiếm tuỳ thân ra, bắt Lãnh Huyết chọn một.
- Để làm gì?
- Ta muốn dạy ngươi: không có kiếm tốt, đừng mong có kiếm thủ giỏi. Thanh kiếm trong tay sẽ quyết định (làm chủ) sự chìm nổi (phù trầm) của người cầm nó.
Hạ Tĩnh Ba rút “Chủ” ra.
Thần sắc hắn biến đổi, sự tôn kính, ngưỡng mộ, thận trọng, khiêm nhường đong đầy trong ánh mắt.
Ngược lại, thanh kiếm kia toả ra sự lộng lẫy đáng sợ.
- Đúng là hảo kiếm.
Lãnh Huyết nhận xét.
- Nhưng tôi không thích để vật cưỡi lên đầu.
- Cưỡi lên đầu?
Tiếng cười của Hạ Tĩnh Ba đầy giận dữ.
- Ít ra vẫn đủ lấy mạng ngươi!
Hắn quăng bao kiếm sang một bên, chuẩn bị tư thế chiến đấu.
Lãnh Huyết nhếch mép cười.
- Cứ thử xem.
Hạ Tĩnh Ba quát:
- Nhanh cầm kiếm lên!
Lãnh Huyết đột ngột vớ cây chổi đang dựng bên cửa.
- Hả?
Hạ Tĩnh Ba nổi giận đùng đùng như bị kẹp đầu trong hố phân bón.
- Ngươi...ngươi dùng cái đó?
Nghiêm túc cầm chổi bằng hai tay, Lãnh Huyết nói:
- Đây chính là kiếm của tôi.
- Tự tìm đường chết!
Hạ Tĩnh Ba thi triển “Tòng Thiện Thần Kiếm.”
Kiếm của hăn như dòng nước.
Hắn sử kiếm như một chiếc thuyền lướt nhanh trên nước, đạp gió cưỡi sóng.
Chỉ chốc lát, cây chổi của Lãnh Huyết bị chém vụn.
Lãnh Huyết tiện tay chộp lấy một mái chèo.
Hạ Tĩnh Ba phẫn uất cực điểm: Hắn cho rằng dùng bảo kiếm trên tay đi đẽo gọt khối gỗ mục kia đúng là khinh thường kiếm.
Nghĩ như vậy khiến hắn không tài nào thi triển được kiếm pháp “Tòng Thiện Như Lưu.”
Đánh lâu nhưng không tấn công, đột nhiên Hạ Tĩnh Ba đột nhiên chuyển sang dùng “Chủ Lưu Kiếm Pháp,” mái chèo lại bị chém vụn.
Lãnh Huyết đột ngột khoanh tay khẽ lắc, nhổ một thanh xà ngang dài khoảng mười ba xích làm thành một thanh kiếm khổng lồ, tấn công Hạ Tĩnh Ba.
Mỗi lần thanh kiếm và khối gỗ đυ.ng nhau chan chát là một lần Hạ Tĩnh Ba đau lòng chửi thề.
Sát tính nổi lên, rốt cuộc hắn cũng dùng tới thế kiếm thành danh là “Phù Trầm Thập Tam Kiếm.”
Hắn chỉ xuất ra năm kiếm, thanh gỗ trên tay Lãnh Huyết bị cắt năm lần, chỉ còn lại một khúc dài chưa đến năm thốn.
Lãnh Huyết đột nhiên chạy ra khỏi căn phòng.
- Để xem ngươi chạy đi đâu!
Kiếm quang tức tốc đuổi theo Lãnh Huyết, Lãnh Huyết đã ra ngoài, chợt nhổ một cây cỏ dài một thốn ba trượng, dùng nó làm kiếm, chĩa mũi tấn công vào mắt Hạ Tĩnh Ba!
“Chủ kiếm” của Hạ Tĩnh Ba có thể chém sắt như chém bùn, cắt vàng đập đá, nó vẫn một lòng ứng phó với nhánh cỏ mềm oặt vô lực huơ huơ giữa không trung, nhưng mắt phải của Hạ Tĩnh Ba đã bị một chiếc lá sượt qua làm chảy máu.
Lãnh Huyết lại bất thình lình chạy vào phòng.
Hạ Tĩnh Ba lập tức đuổi theo.
Lãnh Huyết đột ngột xoay người xuất kiếm.
Hạ Tĩnh Ba hoàn toàn không sợ việc kiếm đối kiếm.
Bởi lẽ hắn tin không ai có thể qua được “chủ.”
So với “chủ” (nhân), những thanh kiếm khác chẳng qua chỉ là (nô) “bộc.”
Hắn liền đánh trả một kiếm.
Không ngờ kiếm này chui gọn vào trong bao kiếm Lãnh Huyết giơ ra.
Lãnh Huyết lật cổ tay, kiếm tuột khỏi tay Hạ Tĩnh Ba, Lãnh Huyết rút kiếm.
“Chủ” kiếm đang nằm trong tay Lãnh Huyết, kiếm hoa đại thịnh, Hạ Tĩnh Ba nhìn thấy “chủ,” nhất thời không biết phải né tránh ra sao, mũi kiếm chĩa ngay yết hầu hắn, đột nhiên cả người và kiếm đều ngừng lại như bị đóng băng.
- Ông là một giáo luyện tốt, nhưng không phải sư phụ của tôi.
Lãnh Huyết thành thật nói.
- Ông đã dạy tôi rất nhiều về kiếm pháp và cách phân biệt bảo kiếm. Ông còn dạy tôi một điều: cho đến cùng, tất cả mọi kiếm pháp danh tiếng đều không bằng một thứ kiếm pháp phù hợp với bản thana, một kiếm thủ chân chính không phải người biết dùng một bảo kiếm hay danh kiếm, mà vạn vật trên đời khi ở trong tay người đó đều có thể trở thành kiếm.
- Đa tạ.
Cuối cùng, Lãnh Huyết cung kính tạ ơn “bại tướng” dưới tay mình.