Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết
Tập 2: Một chọi mười một
Chương 8: Một cái cây, một đám mây, một dòng sông lớn
Người dịch: Robin Lee
Nguồn: tangthuvien.vn
“Máu của thằng bé này chắc là lạnh lắm...”
Đây là lời nhận xét của năm vị “giáo luyện” về chàng trước năm mười tám tuổi.
Chàng chỉ coi bốn người này là “giáo luyện” chứ không phải “sư phụ.”
“Giáo luyện” nghĩa là đối phương dạy, chàng luyện. Nếu có một ngày đối phương thôi không dạy hoặc dạy không nổi nữa, chàng có thể dừng luyện hoặc tự mình luyện. Bất kể cường cừu đại địch, miễn sao có chỗ hay để học, chàng đều coi họ là “giáo luyện.”
Sư phụ lại khác.
Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
“Máu của thằng bé này chắc là lạnh lắm” - Năm vị “giáo luyện” sau khi bị chàng đánh bại đã bình luận như thế.
“Sư phụ” của chàng chỉ có một người.
Sư phụ không bình luận gì về chàng cả.
Sư phụ rất ít khi bình phẩm về người khác, thế nhưng chàng có thể làm bổ khoái đồng thời làm sát thủ, toàn bộ đều là gợi ý của “sư phụ.”
Thậm chí chàng cũng không biết tên của sư phụ.
Chàng chỉ biết họ kép của ông là “Gia Cát.”
Mọi người gọi ông là “Gia Cát tiên sinh.”
Chàng là ai?
Chính chàng cũng không biết.
Hầu như lần nào chàng cũng đi hỏi sư phụ.
Nhưng chàng hiểu tính tình sư phụ, đến thời cơ thích hợp, tự khắc sư phụ sẽ nói. Chưa đến lúc đó thì có hỏi cũng vô ích.
Mình là ai?
Chàng thường tự hỏi.
Chàng chỉ biết khi sư phụ tìm thấy mình, chàng đang ở trong một hang sói dưới đáy vực.
- Khi đó con khoảng một tuổi, nhìn vào trong hang tối, mắt con màu xanh lục, ta còn tưởng là dã thú.
Sư phụ kể lại.
- Sau đó ta phát hiện ra con bú sữa sói, nên ta đoán con sống sót là nhờ có sói mẹ nuôi dưỡng.
- Thế con sói đó về sau ra sao?
- Bị thợ săn gϊếŧ rồi. Ta lo lắng, muốn tách con khỏi bầy sói, nhất thời không được, ta tới hang sói rất nhiều lần để tìm con, đi mời nhũ nương về cho con bú sữa để con quen dần. Ban đầu con sói đó cho rằng chúng ta muốn hại con nên nó liều mạng bảo vệ con, nhưng ta khuất phục được nó, nó thấy chúng ta không có ác ý nên không chống đối nữa.
Gia Cát tiên sinh nói:
- Cứ như thế qua một năm, có lần con sói đó dẫn bảy sói con đi săn, đúng lúc có một vị tướng quân đang ở gần đó, ông ta muốn bắt vài con sói về để ăn thịt những phản đồ đang bị ông ta giam giữ. Thuộc hạ của ông ta bắt gặp sói mẹ, nên chúng gϊếŧ sói con, bắt sói mẹ về, chỉ còn lại mình con ở hang sói, lúc này ta không còn cách nào khác, liền đón con về.
- Nhưng con nhớ hình như ngay từ đầu con đã lớn lên ở nơi hoang dã...
- Ký ức của con hoàn toàn đúng.
Gia Cát nói.
- Sau này ta nhận ra con hoàn toàn không thích ứng được với lối sinh hoạt của con người, càng ngày càng gầy yếu, có lẽ là thiên tính chăng? Ta đành trả con về với đồng hoang rừng rậm, phái người thường xuyên trông chừng. Con vừa trở lại rừng, lập tức như dã thú sổ l*иg, hoạt bát vui vẻ, mừng rỡ vô cùng.
(Nghe chừng mình giống thú hơn giống người.)
(Thảo nào mọi người đều nói máu mình lạnh.)
(Cho nên mới gọi mình là “Lãnh Huyết”)
Lãnh Huyết có năm vị “giáo luyện.”
Gia Cát tiên sinh ngàn chọn vạn tuyển mới tìm về được cho chàng.
Năm người này nếu không nổi danh trong võ lâm thì cũng có địa vị trên triều đình, hoặc dày dạn kinh nghiệm giang hồ, nếu không cũng là cao thủ thực chiến, hoặc tông sư lí luận võ học.
Nếu không phải Gia Cát tiên sinh đích thân ra mặt, ai muốn bái bất cứ người nào trong số năm người này làm thầy còn khó hơn diện thánh.
Vị “giáo luyện” thứ nhất là “Ngận Tướng” Trần Kim Thương.
Năm đó Lãnh Huyết mới bảy tuổi rưỡi.
Trần Kim Thương mười chín tuổi.
Nhưng năm mười sáu tuổi, hắn đã đánh bại Thanh Hi “Tả Thủ Thần Thương” Thạch Kiến, đánh trọng thương Thương Hà “Ngân Thương Lão Hầu Gia” và “Kim Thương Tiểu Bá Vương,” tiêu diệt “Tà Thần Thương” Vương Lệnh Hành, tên đạo tặc khét tiếng ở Dực Thành, ngay cả “Đại Nhãn Thần Thương” La Hữu Ý và “Song Thương Quá Tam Quan” Cừu Hữu Tam cũng bái Trần Kim Thương kém họ ít nhất hai mươi tuổi làm thầy.
Tiên nhân của Trần Kim Thương từng chịu ơn Gia Cát tiên sinh, Trần Kim Thương vì báo ân nên mới đáp ứng lời nhờ cậy, đặc biệt đi một chuyến đến nơi hoang sơn dã lĩnh dạy võ công cho Lãnh Huyết.
Hắn mặc trang phục hoa lệ, người hầu như mây, châu quang quý khí, cao ngạo tự phục, đối với hắn, phải dạy dỗ một tiểu dã nhân như Lãnh Huyết, quả thực uỷ khuất vô cùng.
Hắn sắp xếp thế trận, kim đao đại mã, muốn Lãnh Huyết hành lễ bái sư nhập môn, Lãnh Huyết hỏi:
- Ngươi thuộc môn phái nào?
- Kim Thương Môn.
- Ta không thích cái tên đó. Ta không nhập môn.
- Hả? Ta là sư phụ của ngươi, ngươi dám...
- Ta không bái sư. Ngươi chỉ xứng làm giáo luyện của ta thôi.
- Cái gì!?
- Muốn ta bái sư cũng được thôi.
Lãnh Huyết lạnh lùng nói.
- Ngươi phải đánh bại ta trước.
- Hả...Cái...cái gì!?
(Không dạy cho thằng nhóc này một bài học thì còn đâu danh tiếng Trần Kim Thương ta nữa!)
Hắn muốn dùng tay không đánh cho dã tiểu tử này một trận.
Nhưng Lãnh Huyết bất ngờ chộp lấy kim thương của hắn rồi co cẳng chạy.
Kim thương của hắn rất nặng, nhưng Lãnh Huyết ôm rồi chạy tới chạy lui, rẽ trái luồn phải mà không mệt tí nào! Trần Kim Thương điên cuồng đuổi theo. Lãnh Huyết chạy vào rừng rậm, lợi dụng địa hình, lúc thì bất thình lình trốn dưới thảm lá rụng, lúc lại núp trong cỏ, Trần Kim Thương không tài nào bắt được nó.
Trần Kim Thương phi thân lên xuống như chớp, đuổi mãi nửa ngày, mồ hôi mồ kê nhễ nhại ướt cả áo, bao nhiêu uy phong ném tuốt ra kiếp trước kiếp sau cả, vừa chạy thục mạng đuổi theo Lãnh Huyết vừa hét ầm lên:
- Thằng ranh con, có bản lĩnh thì trả thương đây, quyết đấu với ta!
Lãnh Huyết đột nhiên hiện thân từ sau một thân cây, thần sắc lãnh đạm.
Nó ném trả cây thương cao gấp đôi mình cho Trần Kim Thương.
- Đến đi.
Thần sắc Lãnh Huyết lộ vẻ kiên quyết.
Trần Kim Thương hỏi.
- Binh khí của ngươi đâu?
Lãnh Huyết rút ra một thanh “kiếm.”
Kiếm trúc.
Thằng bé tự chặt trúc, đẽo gọt thành cây kiếm này.
Trần Kim Thương trong lòng đã quyết, tức giận cười nói:
- Là ngươi tự tìm đường chết, đừng có oán ta!
(Không gϊếŧ thằng oắt này sao nuốt trôi được cơn tức!)
Trần Kim Thương xông lên, một thương đâm tới, bỗng nhiên dưới chân mềm nhũn, cả người rơi tõm vào trong bùn.
Hắn càng muốn rút chân ra lại càng lún sâu hơn vào vũng lầy, chớp mặt đã ngập đến ngang ngực.
Hắn lớn tiếng hô cứu mạng, đột nhiên yết hầu bị một vật gì đó chặn lại.
Một thanh kiếm trúc.
Sau khi Lãnh Huyết dùng kim thương kéo Trần Kim Thương từ trong vũng lầy ra, từ đầu đến chân hắn toàn là bùn.
E rằng đây là trận thua ê chề nhất trong đời hắn.
Hắn lau lau vết bùn dính trên mặt và trên người. Lau hết bùn trên mặt rồi, sắc mặt vẫn không khá hơn là bao. Lãnh Huyết dùng đôi tay nhỏ giúp hắn gạt bùn ra.
- Không phải ta muốn đánh ngươi.
Lãnh Huyết nói.
- Ngươi lúc nào cũng làm ra vẻ ta đây mạnh hơn người, cũng chẳng quan tâm đối phương có mạnh hơn ngươi hay không.
Trần Kim Thương từ đằng sau rút ra một cây chuỷ thủ, một tay túm lấy Lãnh Huyết, cười dữ tợn:
- Muốn đánh bại ta sao? Tiểu tạp chủng, ngươi còn non lắm!
Lúc này những người khác đều đang ở ngoài bìa rừng, sự căm ghét của Trần Kim Thương đi đến chỗ to gan lớn mật, đâm dao về phía Lãnh Huyết.
Dao của hắn bị đánh bay đi.
Gia Cát tiên sinh một cước đá hắn văng ra ngoài.
Lãnh Huyết lại chắp tay thi lễ với Trần Kim Thương, lúc này đang lồm cồm bò mãi không dậy nổi.
Trần Kim Thương ngơ ngác nhìn, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Gia Cát tiên sinh vuốt râu hỏi:
- Lý do?
Lãnh Huyết đáp:
- Hắn dạy con hiểu rõ một chuyện.
- Chuyện gì?
- Vì con đánh bại hắn nên hắn mới có thể đánh thắng con.
- Phải. Một người chừng nào vẫn chưa chết thì cho dù thua vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ. Trái lại, thường xuyên đắc thắng lại có nguy cơ thất bại ngày sau.
Gia Cát tiên sinh mỉm cười.
- Cho nên hắn vẫn dạy con một chiêu.
- Nhưng hắn chỉ xứng làm giáo luyện...
Lãnh Huyết vẫn bướng bỉnh nói.
- Không xứng làm sư phụ của con.
Gia Cát tiên sinh có vẻ hứng thú.
- Người như thế nào mới xứng làm sư phụ của con?
Đôi tay nhỏ của Lãnh Huyết gãi gãi cái đầu nhỏ hồi lâu, sau đó chỉ lên trời, chỉ xuống đất, rồi lại chỉ về phía trước.
Trước mắt là rừng rậm.
Dưới chân là mặt đất.
Trên đầu là trời xanh.
- Một cái cây, một đám mây, một dòng sông lớn.
Lãnh Huyết nói.
- Và ngài.