Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết
Tập 1: Một không làm, hai không nghỉ, ba không quay đầu
Chương 3: Đại lộ hoàng kim bi thảm
Người dịch: Robin Lee
Nguồn: tangthuvien.vn
Thời buổi này nhân tài võ lâm nhiều như nấm mọc sau mưa, giang hồ phong vân biến động khó lường, xem ra chỉ cần nương nhờ được vào nơi danh tiếng là có thể kiếm chác được phần nào trên con đường hoàng kim trải thảm trong võ lâm. Có điều phàm là người đã từng lăn lộn trên chốn giang hồ, từng nếm trải phong ba bão táp đều biết đây bất quá chỉ là một đại lộ hoàng kim bi thảm, nhìn cứ tưởng vàng bạc châu báu, đến lúc lâm trận tất sẽ đổ máu đổ mồ hôi.
78 ngày sau khi tru diệt toàn gia “Bất Tử Thần Long” Lãnh Hối Thiện - Tổng minh chủ của Đại Liên Minh - Kinh Bố Đại tướng quân, Phó Tổng minh chủ kiêm Hình Đường Đường chủ thuận lý thành chương giành được mọi sự ủng hộ, lên ngôi Tổng minh chủ.
Sau khi yên vị trên ghế Tổng minh chủ, việc đầu tiên Kinh Bố Đại tướng quân làm chính là mặc một thân áo trắng, bên ngoài khoác đồ tang, đầu chít khăn hồng, mắt hổ đỏ ngầu, phát thệ bằng mọi giá sẽ báo thù cho cố Tổng minh chủ, đoàn kết các nhánh đồng đạo trong Đại Liên Minh, tiêu diệt kẻ thù hại chết 32 người già trẻ lớn bé nhà Lãnh lão đại: kẻ thù đó là Cửu Liên Minh.
Khi đó, tinh anh và thực lực của các môn phái võ lâm đều nằm trong “Thất Bang Bát Hội Cửu Liên Minh.”
Sau này các minh chủ của Cửu Liên Minh bất đồng ý kiến, ngày ngày xung đột, trong đó Ngũ minh gồm Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ nghe theo lời kêu gọi của Lãnh Hối Thiện, lập ra “Đại Liên Minh,” đối đầu với “Cửu Liên Minh.”
Cửu Liên Minh mất đi Ngũ minh, rất nhanh đã bổ sung bằng năm nhánh thế lực đang lên trong giang hồ gồm có Xà minh, Cáp minh, Yến minh, Quy minh, Hạc minh, cùng với các nhóm ban đầu gồm Ưng minh, Long minh, Báo minh, Hổ minh, một lần nữa liên thủ, xưng là “Cửu Liên Minh,” kiên trì phản đối Đại Liên Minh gia nhập “Thất Bang Bát Hội Cửu Liên Minh.”
Họ liên thủ tẩy chay “Đại Liên Minh,” trừng phạt các minh đã li khai và phản bội ngày trước. Đại Liên Minh tất nhiên không chịu nhượng bộ, cùng Cửu Liên Minh minh tranh ám đấu, không ai nhường ai.
Về phần “Thất Bang,” “Bát Hội,” họ chỉ toạ sơn quan hổ đấu, nhìn nhưng không nhúng tay vào.
“Đại Liên Minh” và “Cửu Liên Minh” tranh giành nhau từng tấc đất, dốc toàn lực tấn công đối phương, cho nên những bên đứng ngoài như Cô Hàn Minh, Hắc Sơn, Bạch Thuỷ Kim Hoa Lục Thảo Lam Thiên, Bạch Thành Nhất Phái, Trảm Kinh Đường, Thái Hoa Bang, Bạo Hành Tộc, Thiên Triều Môn, Vạn Kiếp Minh, các thế lực tổ chức này đều trở thành đối tượng giành giật của các lộ bang phái.
Gần đây “Cô hàn Minh” tỏ dấu hiệu muốn quy thuận “Cửu Liên Minh,” muốn trở thành “Thập Liên Minh,” việc này dĩ nhiên chọc người của Đại Liên Minh nổi trận lôi đình. Tuy Lãnh Hối Thiện trước giờ không tán thành chuyện hai minh tranh đấu, bởi lẽ chỉ làm tiêu hao thực lực của hai bên, nhưng cũng đành thuận theo “sách lược Binh Gián” của Kinh Bố Đại tướng quân.
Muốn dùng vũ lực đối phó với Cô Hàn Minh, binh đến thành hạ, không lo chúng không sợ, dạy cho chúng một bài học, đây là kế gϊếŧ gà doạ khỉ, đề phòng ai nấy thi nhau quy thuận “Cửu Liên Minh.”
Thế nhưng toàn quân của Kinh Bố Đại tướng quân bao vây Cô Hàn Minh, chưa thấy kết quả đâu thì Lãnh Hối Thiện đã gặp nạn diệt môn. Nội bộ Đại Liên Minh có biến, chưa đầy ba tháng sau Kinh Bố Đại tướng quân đã ngồi vững lên vị trí Tổng minh chủ, hành động đầu tiên khiến ai nấy kinh ngạc chính là sát nhập Cô Hàn Minh vào Đại Liên Minh, cùng Đại Liên Minh xưng huynh gọi đệ, đứng chung một chiến tuyến.
Sau khi gia nhập Đại Liên Minh, hắn liên tục lập chiến công, được phong làm Đại tướng quân trong vòng năm năm.
Trên chiến trường, hắn dũng mãnh hiếm thấy, khí thế bức người, ngạo khí ngút trời, thế động núi sông, địch nhân thường bị bẻ gãy dưới tinh thần đó của hắn, hoặc bị áp lực đè bẹp, không đánh mà bại, đánh thì chết thảm, cho nên người quen cũ gọi hắn là Kinh Bố Đại tướng quân.
Biệt danh này gọi mãi thành quen, người ta dần quên luôn tên thật của hắn, mà bản thân hắn cũng thập phần đắc ý với tên gọi đó. Ngay cả sau khi hắn được tôn làm Tổng minh chủ của Đại Liên Minh, hắn vẫn giữ nguyên cách xưng hô này.
Sau 13 năm nhập minh, cuối cùng hắn cũng được Tổng minh chủ tín nhiệm, kết nghĩa kim lan, vô cùng trọng dụng. Trong Đại Liên Minh, hắn chỉ dưới một người, trên muôn vạn người. Lãnh Hối Thiện hoàn toàn tin tưởng hắn, thực ra “dưới một người” chỉ là trên danh nghĩa. Trong Đại Liên Minh, rất nhiều đệ tử chỉ biết có Kinh Bố Đại tướng quân, không biết đến Lãnh Tổng minh chủ.
Nhưng hắn vẫn ra tay sát hại Lãnh Hối Thiện, lại mượn danh báo thù, tập hợp các hảo hán dưới lá cờ “Đại Liên Minh,” một đòn quét sạch Báo Minh, Sinh Tiển Bang và Đa Lão Hội, còn lại “Lục Bang Thất Hội Bát Liên Minh, nếu không bị hắn đánh cho tan tác không gượng dậy nổi thì cũng không dám chống đối Đại Liên Minh nữa.
“Đại Liên Minh” ngày càng mạnh lên, tăng cường bành trướng phạm vi thế lực, môn đồ ngày một nhiều, nhanh chóng trở thành một “tiểu triều đình” cao ngạo. Kinh Bố Đại tướng quân nắm đại quyền trong tay, thế lực vững chắc, “Thiên Triều Môn” bí mật đầu nhập “Thiên Triều Sơn Trang” của hắn, đến bước này, thế lực và thực lực của Kinh Bố Đại tướng quân đã lên đến đỉnh cao.
Thực ra Kinh Bố Đại tướng quân đã sớm dựa vào thực lực và tài lực cường đại, lén lút thông đồng với gian quan, nịnh thần trong triều đình, mọi hành động của hắn đều được triều đinh ngầm chấp thuận, thậm chí còn thăng quan tiến chức cho hắn, hạ chiếu phong hắn làm “Trấn Biên Đại tướng quân,” cho phép hắn tự do hành động, lấy lý do luyện binh bảo hộ biên cương, diệt trừ thảo khấu để chiêu binh mãi mã, độc bá một phương, hoành hành khắp ba huyện, 41 quận, hô mưa gọi gió suốt một thời gian dài.
Mắt thấy đại cục đã định, trong ba năm tiếp sau đó, Kinh Bố Đại tướng quân muốn yên ổn đi làm một chuyện.
Hắn gia nhập Long Minh 18 năm, chiếm Đại Liên Minh 15 năm, còn việc này hắn đã nôn nóng muốn làm từ 33 năm về trước.
Nhưng hắn nhẫn nhịn đến ngày hôm nay.
Rốt cuộc là chuyện gì khiến cho một bá vương không để ai trong mắt như Kinh Bố Đại tướng quân phải kiên trì chờ đợi lâu đến vậy?
Năm tháng là kẻ thù lớn nhất của một anh hùng.
Bất kể anh hùng hảo hán hay phàm phu tục tử, khi đứng trước sự cướp đoạt của năm tháng, tất cả đều bình đẳng.
Cho dù Kinh Bố Đại tướng quân có tính là anh hùng hay không, ít nhất chính bản thân hắn tuyệt đối tự cho mình là một anh hùng.
Nhưng anh hùng chân chính chỉ có thể thành vật hi sinh. Sở dĩ anh hùng được gọi là anh hùng vì họ biết sẽ phải hi sinh nhưng vẫn nguyện ý làm. Đối với họ, hi sinh chính là sự hoàn thành. Cẩu hùng giả làm anh hùng lại không theo nguyên tắc đó, chúng không phải anh hùng mà là cẩu hùng, có phúc cùng hưởng, có hoạ ngươi gánh; hai bên cùng rút đao, một bên nửa vời; đi qua núi đao biển lửa; một bên sẽ bỏ cuộc, trợ giúp kẻ mạnh, đàn áp kẻ yếu, dệt hoa trên gấm, dốc hết toàn lực, thả đá xuống giếng, nghĩa bất dung từ. Nhờ đó chúng mới bình an vô sự, trường thọ phú quý, bất kể thiên cổ vạn cổ, toàn gia yên vui. Có điều, cẩu hùng cũng được, anh hùng cũng thế, Đại tướng quân tuổi tác ngày một cao, cái chết chậm rãi đến gần, có rất nhiều chuyện không thể không làm.
Khi Đại tướng quân nổi giận, đôi tay có thể xé đứt đầu sư tử. Khi hắn nổi cơn thịnh nộ, tiếng gầm của hắn đủ biến vài thiên tài đứng cạnh thành thiểu năng. Khi hắn nổi cơn tam bành, hắn từng cắn đứt đôi tay ngọc của một sủng thϊếp vừa hay đang bưng thịt đứng trước mặt hắn.
Nhưng Đại tướng quân thông minh hơn bất kỳ ai.
Trong võ lâm, trên con đường hoàng kim bi thảm người người thèm khát, mỗi cái nhấc tay, mỗi bước chân, thậm chí mọi nỗi buồn vui phẫn nộ, li li hợp hợp, chìm chìm nổi nổi, cho dù có khí công bao bọc, dùng nội công hạ cờ, lấy đảm khí đánh bài, lấy huyết khí xua cơn khát, nhưng đã bước lên sân khấu là phải diễn.
Võ công cao cường không đủ, mà cần có khả năng diễn xuất.
Nhiều khi làm nên chuyện còn quan trọng hơn làm người.
Đại tướng quân hiểu rất rõ đạo lý này.
Chỉ có loại ngu ngốc như Tần Thuỷ Hoàng mới vọng tưởng “thuốc trường sinh bất tử.”
Còn hắn biết cái chết là không tránh được, hắn chỉ muốn nó đến chậm hơn một chút, sống vui vẻ khoái hoạt hơn bất kỳ ai. Hắn là kiểu người cực kỳ nóng tính, trước khi nghiệp lớn của hắn thành, hắn đương nhiên nắm rõ quy tắc nhẫn nhịn là vàng, sau khi được cất nhắc, hắn chỉ kìm cơn giận trước cấp trên và khi đối mặt với đại sự. Đến hôm nay, hắn không cần phải cúi mình với ai nữa, trái lại mọi người đều phải ngoan ngoãn nuốt cơn giận khi đứng trước mặt hắn.
Tuổi tác lớn dần, ngày một già đi, nộ khí của hắn dường như cũng dịu bớt. Tóc rụng càng nhiều, hắn càng giống một bậc cao tăng.
Thế nhưng đợi đến khi hắn quét sạch mọi chướng ngại, độc bộ thiên hạ, ngạo khí đó lại lùi bước quay đầu, trở về như xưa.
Việc ta nhẫn nhịn bao lâu nay, cuối cùng đã có thể thoải mái đi làm rồi.
Rốt cuộc Đại tướng quân muốn làm chuyện gì?