Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tứ Đại Danh Bộ Chấn Quang Đông: Truy Sát

Chương 4: Lục Đạo Thiểm Điện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bão tố trong rừng quả nhiên khiến người sợ hãi.

Mưa chưa rơi, tiếng sấm đã nổ rền, thậm chí khiến lỗ tai người nghe phải đau nhức.

Sâu bộ đều im tiếng.

Không một tí gió.

Sét vừa chớp qua.

Mạnh Hàng Lôi biết Lãnh Huyết rất nhanh sẽ đến, búa trong tay hắn càng nắm chặt.

oOo Hắn chưa từng đợi ai, cũng không biết sợ kẻ nào.

Hôm nay hắn phải đợi người, nhãn tình có vài phần bất an.

Cây cối khắp chốn tựa như quỷ ảnh trùng trùng.

Hắn đứng thẳng người, lòng bàn tay bắt đầu túa mồ hôi.

Hắn chờ đợi đến độ bắt đầu lo lắng.

Hắn đợi Lãnh Huyết.

Lại một tia chớp lóe sáng.

Khoảng khắc chớp giật qua, vạn vật như ngưng động.

Lãnh Huyết chưa từng biết điện quang xám trắng trong rừng lại nhợt nhạt đến đáng sợ như vậy, tựa hồ ác ma đang mở to miệng muốn nuốt chửng tất cả.

Hắn bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì hắn cảm giác được luồng sát khí, hắn nghe được, nhìn thấy, cũng cảm giác ra!

Nhưng sát khi từ đâu tới?

Trán hắn lấm tấm mồ hôi.

Hắn hi vọng sẽ có một tia chớp nữa.

Chớp giật.

Bỗng một tiếng sấm động vang rền.

Mạnh Hàng Lôi trong sát na ấy liếc thấy Lãnh Huyết: Hắn chưa bao giờ gặp mặt Lãnh Huyết, nhưng biết người này nhất định là Lãnh Huyết.

Lãnh Huyết đứng trước mặt hắn, cách năm thước!

Lãnh Huyết trong sát na ấy cũng đồng thời thấy Mạnh Hàng Lôi.

Mạnh Hàng Lôi trước mặt y, cách năm thước.

Điện quang lóe lên rồi tắt.

Rừng rậm lại trở về bóng tối.

Mạnh Hàng Lôi và Lãnh Huyết vẫn đứng nguyên vị, không ai cử động.

Lãnh Huyết là một con sói, không cầm chắc chiến thắng, tuyệt không xuất thủ.

Mạnh Hàng Lôi là một con sư tử phẫn nộ, chuẩn bị tinh thần toàn lực xuất kích, một chiêu đánh ra tất kinh nhân.

oOo Tia chớp thứ tư!

Tức thì hàn quang bạo xạ, tinh quang lóe sáng!

Phi phủ bổ ra, kiếm mới rời vỏ.

Búa lớn tạo ra âm thanh vù vù, cấp tốc bổ xuống!

Kiếm phát sau nhưng tới trước, nghênh đón phủ đầu.

Búa bị một kiếm đánh bật lại.

Ngay hiệp thứ nhất, Lãnh Huyết đã chiếm thượng phong.

Lãnh Huyết trong chớp mắt đâm ra ba kiếm!

“Đinh, đinh, đinh”!

Phương vị cả hai vốn đã thay đổi. Mạnh Hàng Lôi trở búa phá ba chiêu kiếm rồi ngừng công tập. Cánh rừng u tối đến độ không nhìn thấy bàn tay, cả hai đợi đạo điện quang thứ năm lóe lên, toàn lực đánh ra!

Hiệp hai, một công một thủ, không ai chiếm tiện nghi.

Song phương biết đã gặp địch thủ, đều đang đợi tia chớp thứ năm.

Hai người suy nghĩ như nhau, không ai cử động.

Đây là thời điểm trước lúc mưa bão hay là trước một trận đổ máu?

Lãnh Huyết lập tức suy nghĩ, y quên rằng búa của Mạnh Hàng Lôi chẳng những dễ công mà còn dễ thủ, búa dính liền thân như tấm khiên lớn; búa rời thân thì chém tới mãnh liệt, vô cùng giảo hoạt. Bản thân y muốn thắng thì phải xuất kiếm thật nhanh.

Mạnh Hàng Lôi cũng đang phản tỉnh. Hắn ban đầu quá xem thường khoái kiếm của Lãnh Huyết, tuyệt không nghĩ thanh kiếm mỏng manh của Lãnh Huyết có thể ẩn chứa sức lực đáng sợ như vậy, nên hiệp thứ nhất hắn thất bại. Hắn e ngại kiếm pháp quỷ dị mau lẹ của Lãnh Huyết; nhưng cần hắn thủ không công, cũng sẽ không thất bại.

Đạo điên quang thứ năm!

Kiếm và búa đồng thời xuất kích!

Lãnh Huyết công liên tiếp năm chiêu!

Mạnh Hàng Lôi cũng thủ liên tiếp!

Một công, một thủ, khắc chế lẫn nhau.

Năm kiếm của Lãnh Huyết đều bị đánh bật.

Đột ngột, Lãnh Huyết đâm xiên một kiếm!

Một kiếm này càng quỷ dị, hơn nữa so với những đường kiếm trước hoàn toàn không giống nhau.

Lãnh Huyết và Mạnh Hàng Lôi giao thủ chính chiêu, kiếm thứ mười do y khổ công nghĩ ra để khác chế Hàng Lôi Phi Phủ của Lãnh Huyết sở dĩ có thể chiến vô bất bại, ngoại trừ tính kiên nhẫn và trí lực, công lực, còn bởi vì y không ngừng kiểm thảo(suy nghĩ lại mình để tìm khuyết điểm và sửa) bản thân.

Mạnh Hàng Lôi sửng sờ, kiếm của Lãnh Huyết đâm vào ngực hắn.

Một tiếng “đinh” vang lên trong đêm đen, trong ngực Mạnh Hàng Lôi lại có tiếng kim tiền vang lên. Lãnh Huyết ngẩn ra. Trước ngực Mạnh Hàng Lôi xuất hiện tinh quang!

Lãnh Huyết thông thường rất tin vào kiếm của mình: chỉ cần một kiếm có thể gϊếŧ người, y tuyệt không dùng đến kiếm thứ hai.

Chỉ cần người đó xác thực trúng kiếm, tuyệt không thể còn sống.

Hiện tại kiếm của y đã đâm vào vị trí tâm mạch của Mạnh Hàng Lôi. Mạnh Hàng Lôi bỗng dưng có chút kinh ngạc và mừng rỡ, biểu tình vô cùng kì dị.

Lúc Lãnh Huyết ngẩn người không kịp thời thu hồi kiếm, Mạnh Hàng Lôi quát lên một tiếng kinh thiên động địa, cự phủ từ trên bổ xuống.

Búa chưa đến, thanh thế bức người kinh hãi!

Lãnh Huyết hoảng hốt, căn bản không kịp né tránh, choang một tiếng, trường kiếm giơ lên nghênh đón, đồng thời thân hình lui nhanh!

“Boong”, kiếm và búa gặp nhau.

Lãnh Huyết cảm thấy một cổ lực đạo cực lớn từ kiếm truyền lại, nếu không phải y mượn thế thối lui, e rằng đã bị trọng thương, nhưng không phải vô sự, y cảm giác hai vết thương đã bung miệng, máu chảy ra.

Y buộc phải tốc chiến tốc quyết, bởi vì y muốn chừa lại tinh lực đối phó địch nhân lợi hại hơn.

Chỉ là hiệp này Lãnh Huyết đã rơi vào thế hạ phong.

Y nguyền rủa mình đã sơ sót.

Tình hình thế này, bất cứ sơ sót nào cũng đủ để tử vong!

Mạnh Hàng Lôi ngoại hiệu Thiết Giáp Sách Mệnh Phủ, hai chữ Thiết Giáp là bởi vì hắn mặc một bộ Hỗn Nguyên Bảo Giáp, đao thương bất nhập.

Kiếm của y chính là đâm phải bảo giáp của Mạnh Hàng Lôi.

Giao thủ mười kiếm, một chút tiện nghi cũng không chiếm được là chuyện cơ hồ y chưa từng gặp phải.

Hiệp thứ ba vừa rồi, phương vị hai người lại thay đổi, song phương lại không dám tùy tiện xuất chiêu.

Bọn họ đợi tia chớp thứ sáu.

Lãnh Huyết chợt thấy y phục ẩm ướt, nguyên là mưa lớn đã trút xuống; y đã không phân biệt được là mồ hôi hay nước mưa!

Y hơi thở dốc, phát hiện đối phương cũng thở dốc.

Không khí dần khẩn trương, áp lực chung quanh càng nặng. Bọn họ cũng dần dần thở gấp; tiếng mưa tấu lên thứ âm nhạc của sinh mạng đang vùng vẫy.

Lãnh Huyết biết hiệp đấu này tất phải phân thắng bại: không phải sống, tức là chết!

Đạo điện quang thứ sáu đâu?

Toàn bộ tinh thần họ đều trông đợi, không dám lơ đểnh chốc nào, cũng không dám có cử động vô ích.

Tay Lãnh Huyết càng nắm vững.

Mạnh Hàng Lôi ẩn chứa tiếu dung.

Đạo điện quang thứ sáu đâu?

Bất ngờ, điện quang lóe sáng, tựa như lời tuyên phán của tử thần.

Kiếm quang chớp động. Lãnh Huyết công kích hai chiêu, nhằm vào mặt và yết hầu Mạnh Hàng Lôi.

Mạnh Hàng Lôi kêu thét, cự phủ ngăn chặn 2 chiêu, thuận đà tiếp cận, đang muốn phản kích, đột nhiên kiếm quang lại hiện:

Một kiếm này đâm tới trước ngực Mạnh Hàng Lôi!

Chẳng lẽ Lãnh Huyết không biết trên thân hắn có Hỗn Nguyên Bảo Giáp sao?

Mạnh Hàng Lôi chuyển công thành thủ, chỉ cần Lãnh Huyết biến chiêu, búa của hắn liền kịp thời phòng thủ, nếu Lãnh Huyết thực đâm vào ngực, hắn cũng kịp thời chặt phăng tay phải của Lãnh Huyết!

Một kiếm này đích xác đâm vào ngực Mạnh Hàng Lôi: Mạnh Hàng Lôi hét lớn, hữu thủ phóng ra chặt đứt tay phải của Lãnh Huyết!

Đương lúc kiếm Lãnh Huyết đâm tới, chưa kịp thu hồi, búa của hắn nhất định có thể chặt được tay Lãnh Huyết!

Chỉ là Lãnh Huyết căn bản không thu kiếm!

“Đinh!”

Kiếm đâm vào ngực Mạnh Hàn Lôi, tia lửa bắn tứ phía, Mạnh Hàng Lôi bỗng nhiên sắc mặt đại biến, liền lùi bốn bước.

Bởi vì Lãnh Huyết tịnh không muốn xuyên kiếm vào da thịt hắn, chỉ là đem nội lực truyền vào mũi kiếm: Kiếm đó đánh trúng ngực Mạnh Hàng Lôi, phân nửa nội lực bị Hỗn Nguyên Bảo giáp hóa giải, một nửa còn lại xuyên qua kim giáp, đánh trúng ngực Mạnh Hàng Lôi.

Dù Mạnh Hàng Lôi công lực thâm hậu cũng khó tránh bị trúng thương, lảo đảo bước lui.

Mạnh Hàng Lôi tức thì biết bị trúng kế! Nếu bản thân hắn không có Hỗn Nguyên Bảo Giáp có lẽ không để người dễ dàng đánh vào giữa ngực, trái lại sẽ an toàn hơn.

Bởi vì hắn lùi bốn bước, chiêu búa tự nhiên bổ vào khoảng không, đang lúc hắn chưa kịp thu búa, xoẹt xoẹt ba tiếng, Lãnh Huyết lại xuất ba kiếm!

Thời khắc này Mạnh Hàng Lôi mở rộng trước ngực, mà Lãnh Huyết xuất kiếm cực hanh khiến hắn căn bản không kịp tránh né: ba kiếm đều trúng.

Sắc mặt Mạnh Hàng Lôi đột nhiên trắng bệch, miệng mở lớn mà không kêu được nửa tiếng, ba kiếm này đã chấn động nội tạng hắn, sự đau đớn khó mà hình dung.

Lãnh Huyết không nhìn, tung tiếp hai kiếm!

Cả thân người Mạnh Hàng Lôi rơi vào thân cây nằm phía sau cách ba thước, miệng phun máu.

Máu tươi.

Lúc này, búa đã thu hồi.

Nhưng hắn không còn sức lực phát bất cứ chiêu nào.

Năm kiếm đã đủ kiến hắn bị nội thương nghiêm trọng.

Hắn ôm ngực thở dốc, phát hiện Lãnh Huyết đang lạng lùng nhìn hắn.

“Ngươi muốn tự sát hay để ta gϊếŧ?”

Lãnh Huyết không thích cho được nhân lựa chọn thứ ba.

Bởi vì lựa chọn thứ ba thường là muốn lấy mạng y.

Địch nhân của Lãnh Huyết chỉ còn lại ba người.

Y dùng mười tám chiêu đánh bại Mạnh Hàng Lôi.

Y không cảm thấy cao hứng.

Y có tổng cộng bốn mươi chín chiêu thức, mà địch thủ chân chính còn chưa xuất hiện.

Bên trái là trúc, bên phải là rừng.

Mưa qua rồi bầu trời trong sáng, đang là rạng đông, rừng lá nhỏ từng giọt nước trong vắt, bụi dã trúc chợt có một hai tiếng chim.

Bùn trên mặt đất in hai dấu chân.

Bên cạnh hai dấu chân lại xuất hiện một đôi chân.

Lãnh Huyêt đứng đó.

Nhìn thấy dấu chân, huyết dịch y sục sôi, tay cũng nắm chặt.

Đây chính là dâu chân cừu nhân của y.

Cừu nhân của y chính ngọ hôm qua đã đứng ở đây, hơn nữa còn đứng một lúc lâu.

Hôm nay phải là ngày truy sát cuối cùng.

Bỗng dưng y nhíu mày, lạnh giọng thốt:

“Ngươi nên ra đây.”

Trong rừng phát ra tiếng cười khẽ, tựa như tiếng hoàng oanh ngày xuân; “Ta đã bước ra rồi.”

Lãnh Huyết bất ngờ xoay người, song nhãn như hai thanh đao, nói:

“Sách Mệnh Nương Nương Bạch Kiều Kiều.”

Bạch Kiều Kiều vận y phục trắng, chẳng những đẹp mà còn thanh tú khả ái, tựa như khuê nữ con nhà có gia giáo. Nàng bồng một con tiểu hắc miêu đang say ngủ, nụ cười cực quyến rũ, thậm chí có chút cảm giác yếu đuối đến độ gió thổi cũng lay động.

Bởi thế không ít kẻ sinh lòng trắc ẩn. Nhưng chỉ cần ngươi không nhẫn tâm xuống tay, nàng liền phải hạ độc thủ.

Đáng tiếc nàng gặp phải Lãnh Huyết.

Lãnh Huyết nhìn thẳng vào mắt nàng, giống như nhìn độc xà, lạnh lùng thốt:

“Quả nhiên là ngươi.”

Bạch Kiều Kiều cười thốt:

“Là ta thì thế nào? Ngươi muốn ăn sống ta hả?”

Bỗng nàng cười khúc khít:

“Ngươi xem ngươi kìa: nhìn ta trừng trừng thế này…”

Song nhãn Lãnh Huyết lạnh lẽo vô tìng:

“Ngươi bỏ kiểu nói đó đi.”

Bạch Kiều Kiều che miệng khom lưng cười:

“Ngươi đấy, hôm nay làm sao thế? Nóng nảy như vậy? Ta giúp ngươi mét mẻ một chút.”

Đột nhiên nàng bước tới mấy bước, rút ra chiếc khăn lụa màu hồng nhạt, ánh mắt quan hoài:

“Ngươi bệnh rồi? Trán có mồ hôi này, để ta lau cho.”

Lãnh Huyết nhìn chằm chằm tay nàng, mục quang liền di động xuống chân nàng, nói:

“Đứng lại.”

Sắc mặt Bạch Kiều Kiều không hề thay đổi, vẫn cười nói:

“Ta thích nhất loại nam nhân trong lòng không loạn. Ta bước lên vài bước, xem ngươi làm thế nào? Ta không sợ ngươi ăn thịt ta đâu!”

Lúm đòng tiền của Bạch Kiều Kiều có thể nói phong tình dụ hoặc không miêu tả được thành lời. Đáng tiếc nàng gặp phải Lãnh Huyết.

Lãnh Huyết bất chợt cũng cười, Bạch Kiều Kiều thực sự tiến thêm vài bước. Lãnh Huyết cười một cách tàn nhẫn:

“Ngươi lại tiến vài bước nữa, xem ta có thể hay không thể nuốt chửng ngươi.”

Sắc diện Bạch Kiều Kiều thoáng đổi, liền cười bảo:

“Ta tin ngươi không dám gϊếŧ ta.”

Nói rồi, nàng ta thực bước tới.

Lãnh Huyết chăm chăm vào đôi chân nàng, đột nhiên thốt:

“Ta dám gϊếŧ ngươi!”

Kiếm quang chớp động, hướng tới Bạch Kiều Kiều.

Kiếm xuất như điện, không chút dung tình.

Sắc mặt Bạch Kiều Kiều biến đổi, thân hình bay lên. Kiếm của Lãnh Huyết rơi vào khoảng không. Một lọn tóc của Bạch Kiều Kiều bị cắt đứt.

Bạch Kiều Kiều nét mặt trắng bệch, nghiến răng thốt:

“Ngươi, được lắm.”

Bỗng nhiên mười đầu ngón tay nàng vận lực, mang con hắc miêu còn sống trong tay bóp nát thành tương Tiểu hắc miêu không kịp kêu một tiếng, đã chết trong tay chủ nhân. Dùng thủ pháp tàn nhẫn bóp chết con mèo do mình nuôi dưỡng, ngay cả trong hắc đạo cũng không có mấy người, huống hồ Bạch Kiều Kiều là nữ nhân.

Bạch Kiều Kiều cười lạnh:

“Đón lấy!”

Tay vung ra, thi thể con mèo bay đến!

Tử thi con mèo lẫn máu bắn vào Lãnh Huyết.

Xá© ŧᏂịŧ và máu tươi của nó đều có kịch độc.

Mèo không phải độc vật, máu cũng không độc.

Chỉ là từng qua bàn tay thanh tú của Bạch Kiều Kiều liền tẩm đầy kịch độc.

Miêu thi muốn tránh không khó, chỉ có máu của nó bay khắp nơi, không thể dùng kiếm ngăn chặn, lại không cách né tránh Nhưng Lãnh Huyết chỉ cần nghiêng người đã tránh thoát.

Đồng thời y một lúc đánh ra bảy kiếm chiêu!

Bạch Kiều Kiều phi thân thối lui.

Bảy chiêu đều rơi vào khoảng không.

Bạch Kiều Kiều bắt đầu thở gấp. Lãnh Huyết cùng hô hấp trầm trọng.

Bạch Kiều Kiều bỗng nhiên kiều mị cười:

“Với kiếm pháp này, ta tự nhiên đánh không lại ngươi; với khinh công này, ngươi tự nhiên đâm không trúng ta; chúng ta hợp tác, ngươi thấy thế nào?”

Lãnh Huyết giống một cây thiết trụ, giọng y lạnh lẽo:

“Kiếm pháp của ta tự nhiên có thể gϊếŧ ngươi; khinh công của ngươi tuyệt không thoát khỏi bốn mươi tám kiếm. Chúng ta căn bản không cần hợp tác, bởi vì ngươi phải chết.”

Nói vừa xong, kiếm lướt tới, vừa nhanh vừa chuẩn.

Thân hình Bạch Kiều Kiều chuyển động, tránh được một kiếm, không biết làm thế nào trong tay đã có mấy con hoa xà. Tay ả cầm đuôi rắn, huy động thân rắn hướng về phía Lãnh Huyết.

Đấy là độc xà, đang mở to cái miệng đỏ lòm, rít gió lướt tới!

Chỉ là đi được nữa đường, trước mặt Bạch Kiều Kiều hiện lên hai đạo hàn quang, cảm giác tay nhẹ hẫng. Bạch Kiều Kiều định thần nhìn lại, tay chỉ nắm được một đoạn đuôi của hai con rắn, đầu rắn đã bị cắt mất rồi!

Bạch Kiều Kiều vừa kinh vừa giận, hai tay cầm đuôi rắn ném đi, phi thân lao lên, vừa vặn né tránh một kiếm!

Bạch Kiều Kiều không dừng lại, thân hình nhu nhuyễn lướt trên mặt đất hơn trượng, liên tiếp tránh được bốn kiếm.

Bạch Kiều Kiều thở càng gấp.

Ả cũng đến lúc mệt mỏi.

Đôi chân của ả căn bản không thể trụ nổi, bởi vì chân vừa chạm đất, thân hình chưa tung lên, sau lưng liền bị kiếm đâm xuyên qua!

Khinh công Lãnh Huyết chỉ kém ả một bậc, kiếm của Lãnh Huyết thủy chung cách ả không quá ba tấc.

Tam thốn!

Ả cảm giác hàn kiếm đã xuyên vào xương cốt.

“Ti!”

Ả lại tránh được một kiếm nữa.

Đến hiện tại, ả đã né tránh được mười bảy kiếm của Lãnh Huyết.

Hô hấp của Lãnh Huyết càng trầm trọng hơn.

Y cũng đến lúc thấm mệt.

Y không hề dừng lại, phát ngay kiếm thứ mười tám.

Rừng rậm yên tĩnh, một sự yên lặng chết chóc.

Một con khỉ lông vàng từ trên cây trượt xuống, tứ bề không còn sinh vật nào, nhanh chóng bới đống lá dầy trên đất, một con thảo long (1) liền bị nó tóm được.

Nó hiếu kì nhìn xem thứ gì đang ngọ nguậy trên tay nó.

Đột nhiên nó quay đầu, sợ đến độ quên cả con vật bị nó bắt, liền tức tốc trèo lên cây.

Qua hồi lâu, nó mới dám từ tán lá thò đầu nhìn xuống. Bộ não bé nhỏ của nó vĩnh viễn không biết được người nọ làm thế nào mà đến, tại sao không phát xuất một chút tiếng động sau lưng nó.

Người nọ chưa đi,vẫn đứng đó.

Người nọ tựa hồ một tảng đá lớn.

Người nọ đột nhiên lạnh lùng lên tiếng:

“Lão nhị, lão tam nếu bất hạnh, trưa nay ngươi ứng chiến với Lãnh Huyết.”

Lại có một thanh âm đáp lời:

“Còn người?”

Kim tơ hầu lại nhảy dựng lên, sao lại tới một người nữa?

Người nọ trầm mặc một hồi:

“Ngươi chết rồi, đến ta.”

Người thứ hai điềm tĩnh hỏi:

“Người xem đệ có thể sống không? Còn người thế nào?”

Người nọ lạnh lùng:

“Ngươi có năm phần sinh cơ. Vô luận ngươi sống hay không, đều là một trận huyết chiến. Ta có tám phần cơ hội.”

Người còn lại vẫn bình tĩnh hỏi:

“Hợp lực hai ta thì sao?”

Người nọ đáp từng chữ:

“Lãnh Huyết phải chết.”

Thanh âm người thứ hai không còn điềm tĩnh nữa:

“Vậy vì sao người không chịu liên kết đối phó hắn? Vì sao muốn phân tán chúng ta để từng người đi gϊếŧ hắn rồi bị hắn lần lượt gϊếŧ? Vì sao người muốn ra tay cuối cùng? Vì sao chỉ nắm được tám phần? Vì sao?”

Người nọ không nói tiếng nào.

Người thứ hai đột nhiên dừng lời, chợt lẩm bẩm:

“Ta biết rồi, biết rõ rồi, ta đã hiểu, hiểu rõ rồi…”

Người nọ đợi hắn nói thêm bảy tám lần nữa mới lạnh lùng thốt:

“Ngươi hiểu cũng được, không hiểu cũng tốt, trận chiến giữa ngươi và Lãnh Huyết, vô luận trốn thế nào, trước đêm nay hắn nhất định tìm được ngươi. Bởi vậy tốt hơn cả ngươi nên tìm hắn.”

Dừng một chút, người nọ tiếp:

“Hiền Đức, một người hưởng so với nhiều người chia ra thì khác nhiều lắm, ngươi phải sớm hiểu.”

Lời vừa dứt, người cũng biến mất.

Người kia vẫn đứng đó, mồ hôi đầm đìa; bỗng nhiên phát ra tiếng rên, trong mắt tràn đầy sợ hãi và phẫn nộ…

Gia Cát Hiền Đức Kiếm thứ mười tám vẫn đánh không trúng.

Lãnh huyết vẫn mừng thầm, kiếm phong chỉ cách Bạch Kiều Kiều hai tấc!

Chỉ hai tấc!

Bạch Kiều Kiều chấn động, phát ra âm thanh kiều mị, bất ngờ rút kiếm, trở tay đâm ra!

Kiếm nhẹ nhưng kiếm quang nhanh.

“Keng!”

Bạch Kiều Kiều thấy tay trống rỗng, tiểu kiếm đã bị kiếm của Lãnh Huyết đánh bật!

Nhân lúc ả kinh ngạc, Lãnh Huyết lại đánh ra bốn chiêu!

Bạch Kiều Kiều lại nghiêng người né tránh!

Chỉ là mũi kiếm cách da thịt đúng một tấc!

Kiếm phong đã thấu qua xương!

Xoạt, Lãnh Huyết phát chiêu kiếm thứ hai mươi bốn!

Bất chợt thân hình Bạch Kiều Kiều cúi thấp!

Kiếm của Lãnh Huyết đánh không trúng, thân người nhất thời mất trọng tâm, vẫn lao về phía trước!

Lúc y trượt người về trước, Bạch Kiều Kiều đã xoay mình đứng sau lưng y, xoẹt xoẹt, ba mảnh móng tay bay tơi.

Lãnh Huyết một chiêu không trúng, tâm thần phát hoảng, thân người theo đó rùn thấp.

Lúc này móng tay của Bạch Kiều Kiều đã phóng đến!

Lãnh Huyết chân đạp trên đất, lập tức vặn thân, đề phòng vặn biến!

Ba mảnh móng tay vốn hướng vào lưng Lãnh Huyết, y xoay thân lại thì trở thành bị công kích trước ngực.

Lãnh Huyết xoay người thì thấy bạch quang liên tiếp lóe lên, lòng biết không ổn, đâm ra một kiếm, đánh bay một mảnh móng tay.

Còn hai mảnh nữa nhất tề tiến nhập l*иg ngực Lãnh Huyết.

Lãnh Huyết kêu lên, thân người ngã ra.

Bạch Kiều Kiều cực kì cuồng vọng bật cười:

“Ha ha ha… ngươi cuối cùng bại dưới tay ta… Ngươi đã bại trong tay ta… Ha ha ha…”

Bạch Kiều Kiều biết rằng ba mảnh móng tay của ả chứa kịch độc, đủ để khiến ba con voi lớn tuyệt khí vong mạng! Võ công Lãnh Huyết dù cao nhưng vẫn là con người! Người nào trúng một mảnh móng tay tuyệt không thể sống!

Bởi vậy ả gập bụng mà cười.

Lãnh Huyết bất thần đứng dậy.

Ả liền ngừng cười, tay vẫn còn ôm bụng, bộ dạng như là nhìn thấy ma quỷ!

Lãnh Huyết xuất kiếm!

Kiếm thứ hai mươi sáu.

Kiếm tiến nhập trước ngực Bạch Kiều Kiều.

Máu theo thân kiếm nhỏ xuống.

Hai mắt Bạch Kiều Kiều tràn đầy vẻ khinh khủng và khó tin.

Lãnh Huyết xé vạt áo trước, cẩn thẩn cởi xuống một thứ gì giống áσ ɭóŧ không may bằng vải, bên trên còn đính móng tay, lấp loáng tử lam sắc.

Bạch Kiều Kiều dường như buông tiếng thở dài, cuối cùng đã chết.

Ít nhất ả chết cũng minh bạch.

Đoạt Mệnh Phi Giáp của ả trúng phải ai người đó sẽ nhất định không thể sống.

Nhưng móng tay ả ghim vào bảo giáp trước ngực Lãnh Huyết, không trúng da thịt y.

Ả cao hứng quá sớm, Lãnh Huyết giả chết cũng quá giống.

Ả trước khi chết không ngăn được tiếng thở dài.

Lãnh Huyết cũng thở dài.

Hỗn Nguyên Bảo Giáp chính là lấy từ trên thân Mạnh Hàng Lôi, không nhờ nó, chí ít y không thể gϊếŧ Bạch Kiều Kiều bằng kiếm thứ hai mươi sáu.

Đoạt Mệnh Phi Giáp kịch động đã cắm đầy trên giáp, không thể dùng được nữa.

Y bỏ Hỗn Nguyên Bảo Giáp xuống đất, nhìn nó mà thở dài; Mạnh Hàng Lôi không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người mới có được nó!

Y phát hiện mặt trời đã lên cao.

Xế chiều sẽ có một trận huyết chiến.

Địch nhân chỉ còn lại hai.

____ (1) tắc kè có màu xanh của lá cây)
« Chương TrướcChương Tiếp »