"Hô..."tay phải Vương Tử nắm chặt,đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu,đi một đoạn đường dài như vậy,trên trán Vương Tử lấm tấm chút mồ hôi,Vương Tử đưa tay lau mồ hôi,khi tay hạ xuống khỏi tầm mắt, con ngươi tối đen chợt loé xẹt qua một tia hồng quang rất nhanh rồi biến mất.
Phía trước cách đó không xa lão giả hôm qua hướng Vương Tử bay tới.
"Ngươi đi phía trước dẫn đường, tới khu thảo dược" đợi lão giả tới gần, Vương Tử phân phó nói.
"Được, tiểu thư" dứt lời lão giả nghiêng người cúi đầu làm thủ thế thỉnh.
Vương Tử nhìn thoáng qua lão giả, nhìn ra được hắn hôm nay có chút câu nệ, nhưng không hỏi lại, chầm chậm bước đi về phía trước.
"Tiểu thư, lão phu danh gọi Tư Mã Thú, là sử quan những năm cuối Đông Hán,sau bị kẻ gian hãm hại,tên hôn quân nghe lời ly gián phán tội chết phơi thây ngọ môn,không người dám tiến lên vì lão phu chôn cất,kết cục rơi vào cảnh không nơi cư trú, phiêu đãng trên thế gian..." Lão giả, họ Tư Mã ở một bên giới thiệu bản thân, ở trước mặt Vương Tử, hắn không tự giác nghĩ muốn thẳng thắn, có lẽ, vô luận Vương Tử hỏi cái gì, hắn cũng sẽ không giấu diếm.
Một người một quỷ trầm mặc đi về phía trước, Vương Tử không lên tiếng, Tư Mã Thú cũng không dám mở miệng lung tung. Nói để cho Tư Mã Thú dẫn đường, trên thực tế Vương Tử đi theo hướng thủ thế của Tư Mã Thú,xa xa đã ngửi thấy hương thảo dược.Trong đó có chút hương vị thảo dược mỗi ngày nàng uống.
Một lát sau, Vương Tử đã ở trong khu thảo dược.
Khu thảo dược rộng khoảng hai mẫu đất lớn,bố trí khác nhau,thuận tiện cho các loại thảo dược cùng thời tiết bất đồng,trong đó thổ nhưỡng chia thành ba loại: vàng,đỏ,đen.
Nghĩ đến vì gieo trồng các loại thảo dược này,người trồng mất không ít tâm tư a~.
*(thổ nhưỡng:đất trồng)*"Thảo dược này, ngươi đều biết sao?" Vương Tử đột nhiên hỏi.
"Thảo dược này lão phu cũng chỉ nhận thức một phần nhỏ, ân, một phần năm đi,mặc dù thảo dược ở đây bình thường,nhưng hiện giờ ở Hoa Hạ lại được coi là quý hiếm,không ít người đi hái thảo dược,chính vì trân quý đến mức cây non cũng bị hái xuống,nên ở Hoa Hạ rất ít gặp, còn có chút thảo dược, hiện tại bất luận là y học Trung Quốc hay Phương Tây trên cơ bản đã không còn, hiện giờ hoàn cảnh khí hậu Hoa Hạ cũng không thích hợp cho chúng
sinh trưởng." Tư Mã Thú giải thích.
"Tất cả thảo dược này đều được dùng cho dược đường,theo định kì sẽ cấp Vạn Thanh tự một chút, có thể tập hợp nhiều thảo dược quý hiếm như vậy,Thanh Thành dược đường đích xác làm người ta không thể tưởng tượng, trong ngày thường cũng chỉ có bốn dược đồng tới nơi này chăm sóc, chưa từng có ngoại nhân đặt chân tới nơi này, cũng sẽ không cần lo lắng dược liệu bị mất đi, theo lão phu biết, cho dù mất đi, Thanh Thành dược đường cũng không nhìn ở trong mắt."
Tư Mã Thú bổ sung nói, lập tức nhìn về phía Vương Tử, đã thấy Vương Tử thần sắc thản nhiên, ngay cả hắn mỗi khi nhìn đến thảo dược nơi này đều chậc chậc
lấy làm kỳ, mà Vương Tử lại giống như thấy được loại đồ vật phổ thông,tầm thường,không lộ ra chút kinh ngạc.
Chỉ thấy Vương Tử lập tức đi đến một mảnh thảo dược, ngồi xổm người xuống, đây là thảo dược mỗi ngày nàng uống ba lượt, dùng để ức chế bệnh tình của nàng.
Vương Tử gắt gao nhìn chằm chằm thảo dược trước mặt,hành động kế tiếp của Vương Tử làm cho Tư Mã Thú bay giữa không trung nháy mắt cả người cứng ngắc, ngây ra như phỗng nhìn Vương Tử, quyển sách trên tay rơi xuống bay ở một bên vẫn không biết.
Chỉ thấy Vương Tử vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào dược thảo,một đám thảo dược vốn màu xanh nhạt theo đầu ngón tay Vương Tử bắt đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được héo rũ xuống, ngay sau đó hóa thành tro bụi hoà vào trong đất đỏ,vị trí ban đầu giống như căn bản chưa từng được trồng loại thảo dược gì.
Vương Tử vừa lòng thu tay về, nhìn về phía thảo dược bên cạnh, ngay tại thời điểm Tư Mã Thú nghĩ đến hắn sẽ lại một lần nữa thấy được tình cảnh mới xảy ra, đã thấy Vương Tử chống đầu gối đứng lên,đi đến hướng phải bên cạnh khu thảo dược.
Đến bên cạnh một chỗ đất trống thì ngừng lại, Vương Tử bước đi thong thả vài bước quanh khu đất khoảng một thước vuông,ánh mắt nhìn chằm chằm dưới chân, giống như bùn đất dưới có thứ gì khiến nàng cảm thấy hứng thú, sau Vương Tử ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng khu thảo dược, chỉ nói hai chữ:
"Đi thôi "