Hai người trôi qua vô số năm tháng, tự tay tìm kiếm,sáng tạo nhiều bộ công pháp,nhưng tinh hoa nhất được đúc kết trong hai bộ sách,tên gọi -【 Thiên Cực Đồ 】 cùng【 Tử Cực Trận 】 cũng bị hai người đánh hạ phong ấn,sau rơi vào thời không loạn lưu.
Cái gọi là thời không loạn lưu, nghe nói do các dòng khí trong vũ trụ va chạm mà thành,địa điểm xuất hiện không người nào biết,thời gian xuất hiện cũng không một ai hay, có người nói ngàn năm mới có một lần,thậm chí vạn năm hoặc lâu hơn nữa,thời không loạn lưu đem một đồ vật này nọ đột nhiên biến mất khỏi địa phương,đương nhiên cũng có thể thổi quét một đồ vật nào đó tới địa phương bất kì,chung quy người nào cũng không biết được nguyên do.
Bởi vậy, 【 Thiên Cực Đồ 】 cùng 【 Tử Cực Trận 】 từ đó mất đi tung tích, vô số người tài ba dị thế thậm chí cùng cực cả đời đều không chiếm được nửa điểm tin tức,cho dù mấy ngàn mấy vạn năm, mọi người cũng chưa từng buông tha việc tìm kiếm hai bộ sách, kết quả cũng chỉ rơi vào luyến tiếc mà chết đi,cho tới mấy trăm triệu năm nay,hai bộ sách cũng không có tin tức gì truyền ra.
Huynh đệ hai người đem vô số bộ sách tản nhập các giới, tu chân pháp bởi vậy từ đó có chút phồn thịnh, dần dần hình thành hệ thống tu chân đến nay,không ít người buông tha chấp nhất việc tìm kiếm hai bộ sách,từ đó về sau chuyện cũng dần phai nhạt,có người sau khi ăn xong nhàm chán lại đem ra nói chuyện phiếm làm trò cười,chân tướng truyền ra không biết có bao nhiêu phần thực,bao nhiêu phần giả.
"Hô..." Vương Tử khép sách lại, dựa vào phía sau giá sách nhẹ nhàng thở hắt ra,việc này rất nhanh đã trở thành thói quen của nàng, bệnh tim thường thường khiến nàng hô hấp không thông thuận.
Vài quyển sách này đều ghi lại chút chuyện tình kì dị, tuy rằng tác giả ở cuối sách có ghi chú do cá nhân ghi chép,trong phần chú thích tài liệu còn đánh dấu tin tức có xuất xứ rõ ràng,tình huống chuyện xưa không phải từ một nơi phát ra,mà đều qua lựa chọn những sự kiện hợp tình hợp lý sau xâu chuỗi lại mà thành,chuyện xưa sắp xếp trật tự,người ghi chép sửa sang lại hẳn đặt không ít tâm tư.
Có lẽ ghi chép cho phàm nhân bình thường nhìn,nên mỗi bộ sách đều được ghi chú cẩn thận,cũng chủ yếu nói về người tu chân, Vương Tử hiện tại đã biết rõ thế giới to lớn vô kì bất hữu,những người tu chân có thể di sơn đảo hải,bay lên trời chui xuống đất là chân thật tồn tại, nên thời điểm nhìn đến những điều này theo bản năng bảo lưu lại ý kiến.
Vương Tử mở ra trang sách tìm kiếm, cũng không thấy tên người viết sách,phải lật tới trang cuối cùng mới thấy hai chữ Liên Sinh nho nhỏ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, Vương Tử lật lại tất cả các quyển sách khác,cư nhiên phát hiện mấy quyển kì dị lục đều do một người kêu Liên Sinh viết, hơn nữa Vương Tử cẩn thận phát hiện niên đại các bộ sách này lên đến vài trăm năm,hoặc có thể lâu hơn, lại là--một người không đơn giản.
Bất quá tác giả này cũng là một quái nhân,bộ sách trải qua tâm huyết ghi chép lại ghi chú rõ ràng rằng do vô căn cứ,câu chữ trong chính văn chỉnh tề tinh tế,như máy móc in ấn mà chữ kí dưới cuối sách lại khó coi lợi hại, viết vào một góc bí mật như vậy nếu đổi thành người khác chỉ sợ cũng tìm không ra.
Vương Tử ngồi dưới đất, không tự chủ được nghĩ đến hai huynh đệ ghi lại trong sách, là dạng tâm tình gì mới khiến cho hai người bọn họ không biết năm tháng thay đổi, một lòng tìm kiếm đột phá tiến bộ, tựa như bản năng trong sách nói đến sao?Vũ trụ này đến tột cùng là dạng gì,lớn đến mức khiến hai huynh đệ không dừng được cước bộ, cứ mãi bước đi trên con đường tiến về phía trước?
Hai người đem tất cả bộ công pháp của mình tản nhập các giới, vì để thế nhân có thể tự lực cứu mình trước khỏi đại tai hoạ, mà đem 【 Thiên Cực Đồ 】【 Tử Cực Trận 】 tiến vào thời không loạn lưu, người hữu duyên gặp được, hay còn có một tầng ý tứ khác,muốn bồi dưỡng cường giả, làm cho vũ trụ này sinh sôi không thôi! Như vậy có lẽ sẽ vì sinh mệnh vô tận của bọn họ trải đường càng thêm xa,vẽ lên sắc thái màu sắc cho hành trình đơn điệu của bọn họ?
Lối suy nghĩ Vương Tử không thể ức chế dừng ở hình ảnh thời không loạn lưu,thời gian,địa điểm xuất hiện thời không loạn lưu.
Thời gian,địa điểm thời không loạn lưu biến mất không kẻ nào biết, mà vào thời không loạn lưu đồ vật này nọ cũng sẽ xuất hiện hoặc biến mất theo đó không kẻ nào biết, nếu không 【 Thiên Cực Đồ 】【 Tử Cực Trận 】 vì cái gì mấy triệu năm không hiện tung tích.
"Tiến vào thời không loạn lưu... Không để bất luận kẻ nào biết..." Trong tàng kinh các yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm Vương Tử nghi hoặc tự nói, không tự giác nhìn thấy hắc động mơ hồ trước khi chết đi,sau tiến vào thân thể Hiểu Trúc cũng chưa từng khiến âm phủ chú ý...
Vương Tử đứng dậy đem sách đặt lại giá sách, lâm vào trầm tư nên không biết chính mình đặt sách sai vị trí,liền xoay người chạy,đột nhiên thanh âm liên tiếp dày đặc "Thùng thùng thùng thùng" như tiếng đồ vật va chạm rơi xuống, kéo lối suy nghĩ bay xa của Vương Tử tạm thời trở về hiện thực.