Editor:HamNguyet
"Ngươi như thế nào còn chưa tỉnh, ngươi nằm ở chỗ này thật nhàn hạ,thư thái, mọi việc đều do ba người chúng ta làm, mấy ngày này trên núi bận nhiều việc, chờ ngươi tỉnh, ngươi làm hết đi, hừ, cho ngươi ngủ tiếp!"
"Quý sư thúc tới thăm ngươi,ngươi biết không, còn nói ngươi đứa nhỏ này không tồi đâu, ta thấy ngươi chính là ngốc tử, đem bản thân ngủ thành như vậy, có người ngốc như ngươi sao..."
"..."
"Đã hai mấy ngày chưa tỉnh, ngươi còn ngủ, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì a, vốn đã không đủ thông minh, ngủ thành ngốc tử cũng không ai thèm quản ngươi, ngươi như thế nào còn ngủ, như thế nào còn ngủ..."
Vương Tử ngẫu nhiên có thể cảm giác được thanh âm của một nam hài thường xuyên ở bên tai nói cái gì đó, phần lớn là ngữ khí oán giận, nhưng không khó nghe ra hắn đang lo lắng, do thúc dục một lần công kích cuối cùng,tinh thần lực của nàng đều cạn kiệt rất nghiêm trọng, nên không cách nào tập trung tinh lực để nghe dõ.
Đương nhiên cũng không kịp nghi hoặc,thân thể chính mình bị phá huỷ, như thế nào còn có thể nghe được thanh âm người khác.
"Hiểu Thanh, Hiểu Trúc còn chưa tỉnh sao?" Thanh âm một nữ hài Hiểu Hoàn có chút lo lắng trong phòng vang lên.
"Chưa tỉnh" thanh âm nam hài phiền muộn.
"Hiểu Trúc sẽ tỉnh, nàng kiên cường như vậy,rồi sẽ tốt mà!" Hiểu Hoàn ngữ khí kiên định như an ủi nam hài, cũng tự an ủi chính mình.
"Thuốc của Hiểu Trúc..." Nữ hài Hiểu Yên bưng một chén thuốc đi tới, tựa hồ cảm nhận được không khí trong phòng có chút thương cảm, không nói gì, lập tức đi đến trước giường.
"Thành sư phụ nói, nếu Hiểu Trúc không tỉnh lại, sẽ đưa nàng đến bệnh viện..."
"Vì cái gì, vì cái gì muốn cho Hiểu Trúc đi bệnh viện, nàng từ trước tới giờ chưa bao giờ xuống núi, nàng nhát gan như thế, các ngươi cũng không phải không biết,!"
Hiểu Thanh lớn tiếng đánh gãy lời Hiểu Yên, kích động nói.
"Hiểu Thanh, ngươi có thể hay không bình tĩnh một chút, nơi đó có hệ thống chữa trị,nếu ở lại chỗ này, ngươi muốn để nàng cứ như vậy ngủ mãi không tỉnh sao?"Khuôn mặt non nớt của Hiểu Yên khó có được vẻ nghiêm túc thật sự.
"Chính là... Khi nào phải đi?" Hiểu Thanh ngắt quãng hỏi.
"Ngày kia đi, Vũ thúc đưa Hiểu Trúc đi "
"..."
"Uy, ngươi nhìn xem, ngươi nếu không tỉnh sẽ phải đến bệnh viện lạnh như băng kia, thế nào, sợ chưa, sợ hãi liền nhanh tỉnh lại, đừng nằm trên giường giả chết!" Hiểu Thanh ngồi bên cạnh lại bắt đầu quở trách nữ hài còn ngủ say trên giường, thanh âm tịch liêu, không còn gây sự như trước.
Hiểu Yên cùng Hiểu Hoàn lắc lắc đầu, thở dài một tiếng đi ra ngoài.
Vương Tử có cảm giác nàng bị nhốt trong cái hòm nhỏ hẹp, nàng rất muốn duỗi thẳng thân mình một chút, nhưng không có biện pháp đột phá cái hòm chết tiệt kia, đầu rất đau, như muốn nổ tung,nàng biết đó là do tinh thần lực cạn kiệt tạo thành, là ai đem nàng vây ở trong hòm, chẳng lẽ trừ bỏ nàng còn có người có thể thu nạp linh hồn sao?
Nàng rất rõ ràng thân thể của chính mình đã bị hủy, hủy sạch sẽ,vậy linh hồn của mình như thế nào bị nhốt ở đây? Chịu đựng không nổi cơn đau đớn trên đầu, Vương Tử vô ý thức lâm vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu,khi Vương Tử tỉnh lại, nàng phát hiện mình vẫn đang bị nhốt trong cái hòm nhỏ hẹp,tuy rằng thân thể không thoải mái, nhưng nàng thực muốn biết hiện tại mình rốt cuộc đang ở trong tình trạng gì.
Nàng thử khởi động tinh thần lực, đã khôi phục rất nhiều, chiếu theo kinh nghiệm mà nói, có thể khôi phục nhiều như vậy ít nhất cũng ngủ gần một tháng, chính là không biết ai lại đem linh hồn nàng nhốt ở trong này.
Vương Tử bình tĩnh một chút, không thèm nghĩ những truyện này nữa, thả lỏng chính mình,hấp thu một chút tinh thần lực,nhịn đau đớn đem tinh thần lực xuyên qua hòm xem tình huống bên ngoài, đáng tiếc cái gì cũng nhìn không tới, cũng nghe không được!
Vương Tử lại một lần nữa tập trung tinh thần lực, nàng muốn thử phá vỡ cái hòm này, tuy rằng bây giờ nàng đang ở trạng thái linh hồn,nhưng trong đầu truyền đến đau đớn khiến nàng toàn thân đều run rẩy, ba, hai, một!
Áp lực cường đại đem hòm từng chút một bành trướng, chỉ nghe một tiếng "Thình thịch" nhỏ bé, cái hòm bật mở.