Chương 4: Gϊếŧ Người!

“Phù...!”

Ông cụ mắt tam giác vừa nói dứt lời, thì trong tay của Lý Lân bỗng lóe lên một tia sáng.

Con dao găm chính xác cắt ngang cổ họng của ông cụ mắt hình tam giác, trên con dao găm còn dính một chút máu.

“O.. O... Ho...!”

Ông cụ mắt hình tam giác với ánh mắt khó hiểu nhìn người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình, tại sao tên này lại đột nhiên ra tay với mình, ông ta lấy hai tay che cổ họng đang ứa đầy máu ra ngoài của mình lại, cố gắng ngăn máu không cho nó chảy ra.

Nhưng máu lại trực tiếp rỉ ra từ những kẽ tay của ông, khiến ông không thể nào kìm nó lại được.

“Cậu... Tại Sao...!”

“Cậu... Tại...!”

Ông cụ mắt hình tam giác hoàn toàn không thể thốt ra được một câu nói hoàn chỉnh, khi máu chảy hết ra ngoài, thì cơ thể ông cũng từ từ hướng về phía cầu thang mà ngã xuống.

Ông ta không hiểu nổi tại sao đột nhiên tên này lại ra tay với mình?

Ông ta chỉ muốn người này ra ngoài giúp ông ta tìm thứ gì đó để ăn thôi!

Lý Lân ánh mắt vô cảm nhìn ông cụ mắt hình tam giác giãy giụa rồi chết dần trong sự sợ hãi, theo sau đó là cơn tức giận âm ỉ trong lòng bấy lâu nay của hắn dường như đã tiêu tan đi rất nhiều.

Kiếp trước, hắn được một nhóm người có đạo đức cao thuyết phục hãy rộng lượng bỏ qua, đoàn kết và bao dung.

Tuy nhiên khi nghe những lời thuyết phục đó, hắn đã không thể ra tay gϊếŧ chết ông già này, điều ấy vẫn luôn khiến hắn rất hối hận, hối hận khi lúc đó không gϊếŧ chết ông già khốn nạn này luôn.

Không ngờ, ngày thứ hai sau khi sống lại, ông già mắt tam giác này lại tìm đến hắn và đã cho hắn cơ hội gϊếŧ chết ông ta!

Thật sự không biết đây là đang kiểm tra kỹ năng hay chỉ số IQ của hắn nữa?

Nhưng hắn không quan tâm, chỉ cần khi gặp lại ông già mắt tam giác này thì hắn...

Gϊếŧ không tha!

Suy nghĩ thông suốt, khiến tâm trạng Lý Lân thoải mái hơn, hắn kéo thi thể của ông cụ về nhà, để lại một vệt máu dài trên mặt đất.

Sau đó, hắn quay lại lau sàn nhà nhiều lần bằng nước sạch để mùi máu tanh nhanh chóng bay đi.

Lý Lân còn phải ở trong tòa nhà này vài ngày, nên hắn không muốn có một thi thể ở cửa cản trở việc đi lại.

Càng không muốn mùi máu thu hút Zombie đến vây quanh ở bên ngoài.

Mở cửa, Lý Lân chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng hắn vừa định bước một bước, thì lại dừng lại.

Một câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu hắn.

Nhỡ đi ra ngoài, có người nào đó khóa cửa lại thì sao?

Không chút do dự, Lý Lân chọn cách trở về phòng, lấy một số dụng cụ rồi tháo dỡ toàn bộ cửa ra.

Mặc dù điều này làm giảm đi rất nhiều sự an toàn của toàn bộ tòa nhà, nhưng nếu không làm vậy thì sẽ không làm cho hắn yên tâm khi rời khỏi nhà.

Đời này, Lý Lân sẽ không để ai nhốt hắn ở ngoài nữa!

Hắn mở tủ cứu hỏa trên tầng hai và lấy ra một chiếc rìu ở bên trong, rồi đem giấu nó trong bồn cây xanh ở ngoài cửa, để khi gặp nguy hiểm bản thân cũng có đủ năng lực để phản kháng.



Men theo bồn cây, Lý Lân cẩn thận ẩn mình, trong khi phía trước ba mươi mét có hơn chục con Zombie.

Trong tiểu khu có quá nhiều chướng ngại vật, cản trở tầm nhìn, căn bản không thể phát huy tối đa tầm bắn một trăm mét của hắn.

“Viu...!”

Một mũi tên được bắn ra, trúng vào phía sau đầu của con Zombie đang ở phía trước.

“Bụp...!”

Zombie nặng nề rơi xuống đất, ngay lập tức khiến những Zombie bên cạnh chú ý đến.

Zombie có thị lực kém chủ yếu dựa vào chuyển động và tiếng động xung quanh để phát hiện và truy đuổi mục tiêu.

Nếu đứng yên ngay từ đầu, thì chúng sẽ rất khó phát hiện ra được.

Nhưng nếu đang chạy mà đột ngột dừng lại thì đó chính là tự sát.

Zombie tuy thị lực kém, nhưng có bản năng khát máu vô cùng mãnh liệt.

Bởi vậy với việc đồng loại đột nhiên ngã xuống, bọn nó chỉ có chút khó hiểu, liền nhìn quanh bốn phía, phát hiện không thấy kẻ địch nào, tâm tình liền biến đổi trở về lại bình thường.

“Viu...!”

“Bụp...!”

“Viu...!”

“Bụp...!”



Lý Lân đang săn gϊếŧ hơn chục con Zombie một cách nhẹ nhàng, không còn khó khăn như ngày hôm qua nữa.

Sau khi gϊếŧ hết bọn Zombie trước mặt, Lý Lân chớp thời cơ bước tới để thu hồi những mũi tên mà mình đã bắn.

Chín trăm mũi tên nghe thì có vẻ nhiều nhưng hôm qua hắn đã sử dụng hơn một trăm mũi tên rồi.

Với tốc độ tiêu hao này, hắn tuyệt đối sẽ không thể trụ được quá năm ngày.

Vì vậy dù biết rõ ràng chất lượng của một số mũi tên rất kém, nhưng hắn vẫn mạo hiểm ôm theo hy vọng xem có thể thu lại và có thể sử dụng tiếp được hay không.

“Phốc...!”

Dùng sức kéo một mũi tên, một dòng máu hôi thối theo mũi tên được kéo ra, chảy ra ngoài.

Đầu mũi tên bị uốn cong, nó đã bị cùn, mất đi độ chính xác và sát thương cơ bản nhất.

Kéo một cái khác.

“Bịch...!”

Mũi tên liền trực tiếp bị gãy.

Quả nhiên là đồ rẻ thì không tốt, chỉ sáu hào một mũi tên không dùng được lần nữa.

Đơn giản là hắn có những mũi tên tốt trên người, những mũi tên carbon nguyên chất bằng lông vũ thật, có giá hơn mười nhân dân tệ mỗi chiếc.

Loại mũi tên này có tính chính xác và tính sát thương cao hơn một số loại mũi tên chỉ có sáu hào nào đó.

Nhưng hắn không có nhiều mũi tên loại carbon này lắm, hắn chỉ có hai trăm bốn mươi cái.

Loại mũi tên này mặc dù có thể tái chế, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dụng hai đến ba lần, sau đó sẽ bị hỏng hoàn toàn.

Bắn cung là một loại sở thích cực kỳ tốn kém.

Vì vậy, khi săn Zombie, hắn cũng cần cân nhắc đến vấn đề bổ sung các mũi tên tiếp theo.

Nhưng hắn biết cách đây ba kilomet có một câu lạc bộ bắn cung.

Hắn cũng từng là hội viên ở đây, không có việc gì thì hắn sẽ đến đây chơi vài trận.

Chưa kể ở đó có rất nhiều loại cung, ít nhất có hàng trăm loại cung uốn ngược, cung liên hợp và cung truyền thống.

Tất cả đều được sử dụng để bán hoặc để cho người mới tập luyện.

Những người chơi chuyên nghiệp đều có cung của riêng mình, dùng để luyện cảm giác tay, có thể làm tăng tỷ lệ bắn trúng mục tiêu.

Dù là loại cung nào thì cũng không thể bắn liên tục, nó cần được bảo trì và điều chỉnh các bộ phận khác nhau sau mỗi lần sử dụng.

Cây cung liên hợp của hắn chỉ có hai dây dự phòng và một ít dầu bảo vệ.

Còn các bộ phận bị tổn hại?

Hắn không có.

Dù sao hắn cũng không có nhiều tiền, không thể mua một đống linh kiện, nếu mua thì những linh kiện này hắn sẽ không bao giờ dùng đến, chẳng nhẽ mua về rồi đem nó để trưng trong nhà.

Nên hắn thường xuyên đi đến câu lạc bộ bắn cung để luyện tay.

Sau khi gϊếŧ khoảng bảy mươi tám mươi Zombie thì hắn cũng đã thăng cấp, khi được thăng cấp Lý Lân liền dừng tay chuẩn bị quay về nhà.

“Tên: Lý Lân.”

“Cấp độ: 5 (20%)”

“Thể chất: 22.2 (19.3*1.1+1)”

“Sức mạnh: 16.1”

“Nhanh nhẹn: 14,6”

“Tinh thần: 14,6”

“Điểm thuộc tính: 0”

“Kỹ năng: Thiện Xạ trung cấp (8,2%)”

[Thiện Xạ trung cấp: Sau khi nhắm chuẩn, bạn chắc chắn có thể bắn trúng mục tiêu trong phạm vi một trăm mét.]

Mặc dù việc nâng cấp lên cấp độ khác giúp cho hắn bớt mệt mỏi hơn, nhưng những mũi tên trên lưng gần như đã được hắn sử dụng hết và cần được bổ sung thêm.

“Anh chàng đẹp trai!”

“Cậu giỏi thật đó!”

“Cậu đến cứu chúng tôi sao?”

Nhìn thấy Lý Lân muốn rời đi, người trên lầu vẫn luôn chú ý đến hắn vội vàng lớn tiếng hỏi.

Lý Lân không trả lời, thậm chí không nhìn những người này mà đi thẳng một mạch về nhà.

Trước khi hắn ra khỏi thành phố, hắn không cần bạn bè, đồng đội và càng không cần những gánh nặng.

Những người thậm chí không đủ can đảm để bước ra khỏi nhà và tiêu diệt Zombie thì sớm muộn gì cũng sẽ bị tận thế tàn nhẫn này loại bỏ.

Thấy Lý Lân không để ý tới, bọn họ càng tự tìm phiền toái, trong lòng chửi rủa: “Ra vẻ gì chứ, sớm muộn gì cũng bị Zombie cắn chết!”

Sau khi về đến nhà, Lý Lân vẫn chườm nước ấm lên cánh tay, đồng thời suy nghĩ về vấn đề tia bức xạ ngày hôm qua.

Tia bực xạ màu đen của ngày hôm qua là một món quà của ông trời dành cho lũ Zombie.

Ông trời rất công bằng, một đoạn thời gian nữa sẽ ban một số báu vật xuống.

Bảy ngày sau, một số thể năng lượng cực kỳ đặc biệt sẽ từ trên trời rơi xuống, được người may mắn sống sót sau này gọi là Linh Tụy.

Bất kỳ sinh vật nào có được Linh Tụy đều sẽ nhận được năng lượng kỳ lạ, từ đó họ đạt được các thuộc tính để nâng cao thực lực bản thân như: Thể lực, sức mạnh, sự nhanh nhẹn và cả tinh thần.

Tuy nhiên, tất cả mọi người, Zombie, Zombie thú, dã thú biến dị và thậm chí cả thực vật và động vật nếu thu được năng lượng Linh Tụy ở giai đoạn đầu đều sẽ có được cơ hội thay đổi vận mệnh của chính mình.

Chỉ cần không có bị ngã giữa đường, thì tương lai đều sẽ trở thành cường giả nổi danh.

Tất nhiên, như đã nói trước đây, ông trời rất công bằng, nếu không nắm bắt cơ hội lần này thì sẽ có cơ hội khác.

Chỉ là khi đã bước trước một bước rồi, từng bước sau đó phải luôn dẫn trước, nếu như để bị tụt lại phía sau sẽ phải ăn đánh.

Ở kiếp trước, ba năm sau ngày tận thế Lý Lân mới có được cơ hội, lúc đó hắn đã bị những người đi trước đánh cho mình đầy thương tích.

Lần đầu tiên, khi ngày tận thế xuất hiện, nó đã biến hơn một nửa số động vật trên đất liền trên thế giới thành Zombie thú.

Lần thứ hai, là một tuần sau khi ngày tận thế xuất hiện, Linh Tụy từ trên trời giáng xuống và tất cả những người nhận được nó đều sẽ đón một đợt thay đổi lớn về bản thân.

Tiếc là Linh Tụy rất ít, nhưng người có được chúng lại càng ít.

Thật sự, có lợi lớn nhất lại chính là những sinh vật ngoài biển.

Suy cho cùng, diện tích đất liền chỉ bằng 1/4 diện tích biển.

Lần thứ ba, là một tháng sau khi ngày tận thế xảy ra, lúc đó lớp vỏ Trái Đất chuyển động và Thủy Lam Tinh giãn nở vô tận.

Cho đến khi Lý Lân chết, nó vẫn chưa có dấu hiệu nào là dừng lại cả.

Vào thời điểm đó, Thủy Lam Tinh lớn hơn bây giờ hàng chục lần và không ai biết số liệu cụ thể về nó nữa.

Vào thời điểm đó, loài người đã trở thành các thành bang, một trong vô số chủng tộc đang tranh đấu trên hành tinh Thủy Lam Tinh, mà nhân loại lúc ấy đã sớm mất đi quyền bá chủ tuyệt đối lúc đầu.

Mọi người đều đang cố gắng sống sót một cách tuyệt vọng và không ai chú ý đến hành tinh Thủy Lam Tinh đã lớn như thế nào, có bao nhiêu tài nguyên tái tạo lại và không thể tái tạo lại.

Lần thứ tư, là ba tháng sau…

Lần thứ năm, là nửa năm sau...

Lần thứ sáu…

Lần thứ bảy...



Kiếp trước, hắn phải mất ba năm mới có được cơ hội thay đổi vận mệnh của mình, hắn đã trở thành một tay thiện xạ hơi có chút tiếng tăm.

Nhưng bởi vì cơ hội đến quá muộn, hắn đã bỏ lỡ quá rất nhiều thứ tốt, dù sao có quá nhiều người giỏi hơn hắn, nhưng đồ tốt cũng sẽ không đến lượt hắn.

Một bước bước trước, thì mỗi bước đều sẽ bước trước.

Kẻ mạnh trở nên mạnh hơn và kẻ yếu thì vẫn yếu.

Hiện tại hắn đã sống lại, trở về lại cái ngày tận thế sắp bắt đầu, hắn muốn nắm bắt cơ hội này thật tốt, để cho bản thân trở nên mạnh hơn.

Trở nên mạnh mẽ!

Trở nên mạnh mẽ!