Chương 20: Ép Buộc!

Dây cung bị đứt và các bộ phận khác của cung liên hợp cũng bị mòn nghiêm trọng. Cõng cung liên hợp sau lưng, Lý Lân đưa tay nhặt lên một cây cung liên hợp rơi cách đó không xa.

Thử thử sức kéo, thì thấy nó chỉ nặng khoảng 30 pound.

Hơn nữa, so với cây cung liên hợp giá một vạn (10.000) tệ cho người nhập môn của hắn, thì chiếc cung liên hợp này nhiều nhất có giá hơn 2.000 tệ.

Dù là độ chính xác hay độ ổn định thì đều kém xa.

Trọng lượng kéo của cung liên hợp đơn giản có thể điều chỉnh được, Lý Lân nhanh chóng thử nghiệm và điều chỉnh trọng lượng kéo của cung liên hợp lên tối đa là 50 pound.

Độ căng của cung liên hợp được điều chỉnh đến mức tối đa, nếu sử dụng thường xuyên, tỷ lệ tổn thất sẽ tăng lên, vì vậy cây cung liên hợp mà Lý Lân nhặt được bên đường này sẽ không dùng được bao lâu.

Nhưng lúc này hắn cũng bắt dầu hình thức mua sắm không đồng (Là Lụm Đó), cung truyền thống, cung liên hợp, cung phản khúc có ở khắp mọi nơi trên mặt đất.

Đối với người mới bắt đầu, cung liên hợp rất dễ sử dụng, tiết kiệm sức và uy lực cũng không tệ nên được người mới sử dụng phổ biến hơn.

Nhưng đối với Lý Lân mà nói, nó vẫn quá phức tạp và có quá nhiều linh kiện.

Ròng rọc, cánh cung, thân cung, tay cầm...

Từng mảnh từng mảnh, gần hai mươi loại linh kiện.

Nhiều linh kiện hơn có nghĩa là độ phức tạp cao hơn và nhiều cơ hội xảy ra lỗi hơn.

Không phù hợp với những môi trường khắc nghiệt và môi trường cực đoan.

Thứ mà Lý Lân thật sự thích sử dụng chính là cây cung truyền thống.

Điều đáng tiếc là trên thị trường có rất ít cung truyền thống loại tốt, xu hướng chủ đạo đã được thay thế bằng cung liên hợp và cung phản khúc với vẻ ngoài ngầu hơn và phong cách hơn.

Ví dụ như những chiếc cung truyền thống rơi trên mặt đất đều chỉ là những chiếc cung đẹp mà không sài được, trông khá đẹp, nhưng một khi đã sử dụng thì còn không bằng chiếc cung liên hợp trong tay Lý Lân.

Với kỹ năng siêu phàm của mình, Lý Lân không cần phải thích ứng quá nhiều, hắn chỉ cần kéo dây cung lên không trung để thử cảm giác, sau đó bắt đầu bắn như điên.

Với thể chất gần gấp năm lần thể chất của người bình thường, sức chịu đựng của hắn thậm chí càng thêm kéo dài.

Với một cây cung liên hợp có lực kéo tầm 50 pound, hắn phải mất

khoảng nửa giờ bắn liên tục mới cảm thấy mệt mỏi.

Đừng đánh giá thấp nửa giờ này.

Nửa giờ của Lý Lân, hắn luôn duy trì ở hiệu suất cao, một mũi tên trong hai giây.

Một mũi tên trong hai giây, ba mươi mũi tên trong một phút, chín trăm mũi tên trong nửa giờ.

Chín trăm mũi tên cũng tượng trưng cho chín trăm con Zombie ngã xuống.

Điều này đáng sợ đến mức nào?

Hơn nữa, nếu hắn duy trì tiết tấu đều đặn của riêng mình, kiểm soát tốt thời gian và điều chỉnh nhịp thở của mình thì thời gian sẽ dài hơn.

Đáng tiếc, mật độ Zombie tuy rằng cao, nhưng còn xa mới đủ để hắn duy trì tiết tấu với hiệu suất cao như vậy.

Trừ khi…

Trừ phi là thu hút tất cả Zombie xung quanh tới đây để hắn tập trung hết mình cho việc săn gϊếŧ.

Tiền đề cho việc này là hắn phải có cơ sở hậu cần rất đầy đủ và mọi người đều phục vụ cho hắn.

Đây chính là mục đích thực sự của việc hắn đến CLB bắn cung Ưng Nhãn này.

“Vèo...!”

“Vèo...!”

“Vèo...!”



Để tìm kiếm cảm giác quen thuộc, Lý Lân cầm cung lắp tên liên tục, các mũi tên đều bắn ra vô cùng chính xác, hắn nhanh chóng quét sạch Zombie xung quanh.

Hắn cũng không ngừng bước chân, đuổi theo tiêu diệt hết đám Zombie phía trước.

Hắn có một vũ khí tầm xa trong tay, với sự tập trung cao độ, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, không có bất cứ một động tĩnh nào có thể thoát khỏi cảm giác của hắn.

Trạng thái này nhanh chóng tiêu hao sức lực của hắn, sau nửa giờ, hắn quyết định nghỉ ngơi lấy sức.

Trong nửa giờ, hắn đã gϊếŧ được hơn 400 con Zombie!

Lúc này, hắn vẫn còn một nửa thể lực và tinh thần, nhưng vẫn là câu nói đó, tìm đường sống trong ngày tận thế, đừng dễ dàng đẩy mình vào ngõ cụt.

Sau khi uống một ngụm nước, Lý Lân nhét một miếng sô cô la vào miệng, nhai thật kỹ.

Những người sống sót ở các khu dân cư xung quanh trở nên phấn khích khi nhìn thấy sức mạnh to lớn của hắn.

Họ khao khát một vị cứu tinh.

Bọn họ muốn kêu cứu, nhưng đám Zombie vừa chạy qua đã mang đến cho bọn họ áp lực vô cùng đáng sợ.

Vẫn chưa bị dồn vào chân tường, ngày tận thế thứ chín, hầu hết mọi người vẫn có thể tìm được thứ gì đó để ăn.

Thức ăn dư thừa ở nhà, hoặc thức ăn thừa của hàng xóm.

Lúc đó có rất nhiều người, họ đi ra ngoài và không bao giờ quay lại.

Chính phủ liên bang!

Họ vẫn đang chờ đợi chính phủ liên bang.

Sau khi nghỉ ngơi khoảng mười phút, sức lực tinh thần và thể chất của Lý Lân rõ ràng đã được phục hồi và thoải mái hơn.

Không đi săn gϊếŧ Zombie nữa, mà hắn bắt đầu thu thập những cung tên và mũi tên bị bỏ rơi trên mặt đất.

Phân loại, sắp xếp, tháo rời một số linh kiện và thay thế chúng vào chiếc cung liên hợp ban đầu của mình.

Cây cung liên hợp 50 pound hắn dùng không thuận tay, cung của hắn vẫn tốt hơn.

Chỉ thay đổi một ít linh kiện, cây cung ban đầu cũng xuất hiện một ít khác biệt nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tổng thể.

Hắn nhìn sơ qua số lượng mũi tên, có một đống lớn, ước chừng hơn ba nghìn, đều là đồ bỏ đi và là loại chỉ dùng được một lần, nhưng cũng đủ để hắn sử dụng trong một khoảng thời gian.

Ít nhất trong khoảng thời gian này là hoàn toàn đủ.

Lý Lân mang theo hai trăm mũi tên đi về phía con hẻm cách đó không xa, nơi đó vẫn còn rất nhiều Zombie, mật độ cũng khá tốt.



Chạng vạng, Lý Lân lại đến nơi cách CLB Ưng Nhãn không xa và dùng kính viễn vọng để quan sát.

Hắn phát hiện bên ngoài lúc này có rất nhiều Zombie, tất cả đều bị mùi máu tanh trên mặt đất hấp dẫn mà đến.

Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong CLB, nhưng từ nhiều cửa sổ bên ngoài vỡ hơn có thể thấy rằng chắc chắn bên trong CLB đang có một cuộc tranh đấu khác.

Lý Lân không biết rốt cuộc có bao nhiêu người, hắn chỉ biết trong tay hắn còn có hai ngàn mũi tên.

Không vội!

Buổi tối vẫn như cũ tìm một chỗ an toàn để nghỉ ngơi, khôi phục tinh thần và thể lực bị hao tổn trong một ngày.

Vào ngày thứ mười sau ngày tận thế, Lý Lân tiếp tục điên cuồng săn gϊếŧ Zombie.

Hiện tại hắn đã có đủ mũi tên, nhưng mật độ Zombie lại không đủ, xung quanh hắn đã xuất hiện một khoảng trống không.

Cũng chính bởi vì hắn ảnh hưởng, chung quanh hắn những người sống sót dần dần bắt đầu hoạt động, mạnh dạn ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Tất nhiên, cũng có rất nhiều người tự cho là thông minh đến tìm hắn và muốn đi theo hắn.

Mà Lý Lân chỉ nói một câu: “Tự mình gϊếŧ mười con Zombie sau đó hãy đến tìm tôi!”

Đối với một Lý Lân lạnh lùng xa cách như vậy, hầu hết mọi người đều tuyệt vọng mà rời đi.

Nhưng vẫn có một số người lì lợm la liếʍ mong được sự thông cảm.

Thậm chí còn có một số người không cam lòng hợp tác với nhau để tới tạo áp lực đối với hắn.

Lý Lân nhìn thấy vậy liền mỉm cười.

Bây giờ là ngày tận thế!

“Sao anh lại vô cảm như vậy? Anh sẵn sàng thấy chúng tôi chết mà không cứu à?”

“Anh có phải là đàn ông không vậy? Không có một chút tính trách nhiệm và gánh vác nào, chắc chắn anh chưa có bạn gái phải không?”

“Anh mạnh mẽ như vậy, Zombie giống như đồ chơi trong tay anh, sao không nỗ lực thêm một chút, dẫn chúng tôi đi ra ngoài tìm vật tư thì đã sao?”

“Anh định đứng nhìn chúng tôi chết đói à?”

“Đúng vậy!”

“Anh lợi hại như thế, chỉ cần dành cho mọi người một chút thời gian, nhà chúng tôi còn có con cái, đã ba ngày chưa được ăn gì vào bụng rồi.”

“Anh định ép chúng tôi chết, anh mới vui à?”

“Đã không để chúng tôi sống, vậy sao chúng ta không cùng chết đi!”

“Đúng vậy, chúng ta cùng nhau chết đi, không cần sống một cuộc đời khốn khổ nữa!”



Nhìn thấy mọi người kích động, mồm năm miệng mười, hùng hổ doạ người, nụ cười trên mặt Lý Lân dưới chiếc khẩu trang chống nắng càng ngày càng hiện rõ.

Bởi vì những người này nhát gan rụt rè, luôn chờ đợi quan sát nên mới xuống muộn.

Bây giờ các cửa hàng xung quanh đã bị người khác lục soát mấy lần, cũng không có một chút đồ ăn nào.

Họ chỉ có thể đến chỗ Lý Lân, hy vọng hắn có thể dẫn họ đi dọn dẹp một con phố mới và để họ tìm thức ăn trước.

Nhưng bây giờ là ngày tận thế!

Lý Lân giúp mấy chục người này, sau đó mấy trăm người lại tìm tới thì phải làm sao bây giờ?

Nếu Lý Lân không đồng ý giúp đỡ, có phải những người này cũng muốn lấy cái chết để ép buộc hắn?

Nếu Lý Lân không đồng ý giúp đỡ, thì họ cũng muốn kéo theo hắn cùng chết?

Các quy tắc phải được thiết lập ngay từ đầu!

Thay vì có thời gian đứng đây nói chuyện, những người này có thể dựa vào chướng ngại vật để hợp sức dọn một mảnh đường phố mà không gặp vấn đề gì.

Nhưng họ lại chuyển cuộc xung đột sang Lý Lân, người có vẻ dễ bắt nạt nhất.

Cho rằng bạn mạnh mẽ và can đảm, còn tôi yếu đuối và nhát gan, vì vậy bạn nên giúp đỡ tôi.

Bạn không giúp tôi, là bạn không đúng.

Bạn không giúp tôi, vậy bạn nên chết đi!

Chúng tôi đông như vậy, bạn có thể làm gì chúng tôi?

Cuối cùng chẳng phải sẽ ngoan ngoãn làm việc và tìm kiếm đồ ăn cho họ sao?

Bằng không bạn thật sự dám gϊếŧ hết chúng tôi sao?