Chương 1

Quá là vô lý rồi!

Xuyên không đang thịnh hành như vậy sao?

Chu Tịch Tịch cũng xuyên rồi!

Với dung lượng não bộ mà cô đã nghiên cứu về thời cổ đại (thực ra là kiến thức sau khi tốt nghiệp cấp 2), cô thật sự… chưa từng… nghe nói đến Đại Bắc triều này!

Kinh thành, phủ Trấn Bắc đại tướng quân.

Đi qua cổng lớn, tiến vào nội viện, dọc theo con đường đá nhỏ, rẽ tám vòng, chỉ cần không bị lạc, sẽ tìm thấy một đình viện kín đáo ở góc Đông Bắc.

Tên là Trúc Lan Uyển.

"Àiii!"

Bên kia bức tường cao phủ đầy rào tre, thấp thoáng bóng dáng của một tiểu thư dịu dàng, thở dài lần thứ N từ sáng đến tối, từ bên trong truyền ra ngoài.

Người ta xuyên không, tốt xấu gì cũng có một cái kịch bản, cho dù đảm nhận thân phận nữ phụ độc ác, vẫn có thể phành phạch phành phạch, biết mình có thể làm được gì.

Chu Tịch Tịch khó hiểu, sao cô lại chẳng có gì cả!

Hai ngày trước, Chu Tây Tây, làm việc trong một nhà máy sản xuất đế giày, chỉ vì thức suốt đêm để xem một bộ phim xuyên không cho nên đã ngủ quên trong giờ làm việc, mái tóc dài của cô vô tình bị cuốn vào máy nghiền, kết quả…

A! Rừ! Rừ!

Hình ảnh quá khủng khϊếp không nhìn nổi!

Cô liền xuyên vào cơ thể của một người có tên gần giống cô, Chu Tịch Tịch 14 tuổi, tay chân gầy gò, đang trong quá trình dậy thì.

Cùng cô xuyên đến không gian này còn có một hệ thống tự xưng là Uy mãnh.

Tuy nhiên, hệ thống Uy mãnh này đã bị nghiền nát nghiêm trọng trong đường hầm thời gian, năng lượng tiêu thụ của nó đã vượt quá giới hạn, sau khi xuyên không, nó vẫn treo lơ lửng trên không để nạp lại năng lượng cho bản thân.

Không còn cách nào khác, thời cổ đại chính là như vậy, không có điện hay internet, tất cả năng lượng đều đến từ mặt trời!

"Àiii!"

Chu Tịch Tịch nằm ngửa ở trên chiếc ghế trúc giữa sân, che mặt bằng một chiếc khăn tay màu hồng trắng thêu hoa mai đỏ, lại thở dài.

Những tiếng thở dài trôi qua lớp vải, hoa văn tinh tế bị thổi bay bay, vẫn chưa lắng xuống.

Sau đó liền nghe thấy tiếng: "Xẹt...xẹt xẹt...xẹt!" vang lên.

Chu Tịch Tịch kêu lên: “Ối!”, một con cá chép lộn mình nhảy lên.

Ngay sau đó, tiếng xẹt xẹt như dụng cụ sắt cào trên mặt đất vang lên.

[Hệ thống đã được… nâng… nâng nâng nâng cấp! Sạc... sạc sạc sạc năng lượng... xong!]

Chu Tịch Tịch nổi hết da gà, gõ lên trán thở dài.

"Cái quái gì vậy! Ta xuyên không đã không có kịch bản hay ký ức của nguyên chủ thì thôi đi, vất vả lắm mới có được một cái hệ thống, còn... còn bị nói lắm!"

Ông trời! Ông mau đưa tôi trở lại đi!

Tôi thà đi Châu Phi trồng trọt còn hơn!

[Két két két… két két két!]

[Chủ nhân, đừng… đừng hoảng sợ! Hệ thống... thích... thích ứng xong, sau này sẽ ổn thôi!]

Chu Tịch Tịch cam chịu gật đầu.

Nó... nó tốt hơn lúc nãy rất nhiều rồi.

Tốc độ làm việc của hệ thống thực sự rất ấn tượng, sau một thời gian kêu rắc rắc thì bắt đầu chạy bình thường.

Hướng dẫn sử dụng, cài đặt chức năng và những điều cần chú ý đều được hiển thị trên không trung.

Chu Tịch Tịch dùng ngón tay gầy gò trắng nõn lướt lướt một hồi.

Đây không phải là vấn đề khó đối với Chu Tịch Tịch, một người hiện đại có trình độ học vấn cao, cô nhìn lướt qua liền ghi nhớ một trong hàng trăm kỹ năng của hệ thống.

[Không gì là không biết!]

Hai canh giờ sau đó, Chu Tịch Tịch ngồi trên ghế tre, bắt chéo chân, vừa cắn hạt dưa vừa đào ra những điều mình muốn biết.

Triều đại mà cô xuyên qua được gọi là Đại Bắc triều, là một xã hội phong kiến

điển hình, đang trong thời kỳ kinh tế phát triển tương đối thịnh vượng.

Lại nói đến bản thân Chu Tịch Tịch.

Mười bốn tuổi, là tiểu thứ nữ do thê thϊếp của nhị phòng trong phủ tướng quân sinh ra, đứng hàng lão tứ, được gọi là tứ tiểu thư.

Trấn Bắc đại tướng quân Chu Hành, xuất thân từ quân đội, từ một người lính nhỏ dần dần trở thành đại tướng quân thống lĩnh mười vạn thiết kỵ binh của Đại Bắc triều, ông là người đứng đầu trong phủ, là tổ phụ của Chu Tịch Tịch.

Chu Hành và phu nhân Trình thị sinh được tổng cộng ba người con.

Hai nam một nữ.